Tiết đầu tiên ngày hôm sau, vừa mới lên lớp chưa bao lâu, cửa lớp đã đứng một đoàn giáo viên.
Diệp Triều Nhiên vừa nhìn thấy hiệu trưởng ở trong đoàn người, ông ấy đang đứng nói chuyện với một vị lãnh đạo bên cạnh, dường như là chú ý đến tầm mắt của Diệp Triều Nhiên, hiệu trường cũng nhìn về phía cậu.
Mí mắt Diệp Triều Nhiên giật giật, đột nhiên có cảm giác chuyện này hình như có chút không ổn.
"Anh Khương..."
"Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc, hai cậu ra đây một chút." Một giáo viên xa lạ đột nhiên lên tiếng, nhìn hai người ở cuối lớp.
Sắc mặt hai người đồng thời khẽ biến.
Ánh mắt cả lớp cũng nhìn sang.
"Có chuyện gì vậy?"
"Giáo viên đó chưa từng gặp bao giờ?"
"Anh Khương, tại sao lại gọi hai người ra ngoài?" Phó Tân ngồi đằng trước hạ giọng hỏi.
Diệp Triều Nhiên mím môi không nói gì.
Khương Tầm Mặc hạ giọng nói với cậu: "Hình như là người của bộ giáo dục, cậu gửi tin nhắn cho chú dì, tớ ra ngoài trước."
Đồng tử Diệp Triều Nhiên co rụt lại.
Khương Tầm Mặc nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Triều Nhiên: "Không cần lo lắng."
Diệp Triều Nhiên ừm một tiếng, nhân lúc giáo viên bên ngoài không chú ý, nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Diệp Bùi.
Khương Tầm Mặc ra khỏi phòng học trước.
Hiệu trưởng đi đầu nhận ra Khương Tầm Mặc, nở nụ cười trấn an với hắn: "Bạn học Khương, không cần căng thẳng, chúng tôi gọi em ra đây, cũng chỉ là hỏi vài câu."
Nói xong, hiệu trường nhìn lãnh đạo bên cạnh, giới thiệu: "Học sinh này là Khương Tầm Mặc."
Diệp Triều Nhiên theo sát Khương Tầm Mặc đi ra.
Hiệu trưởng lại giới thiệu: "Bạn học này là Diệp Triều Nhiên."
Lãnh đạo bộ giáo dục gật đầu, cười nói: "Hai em không cần căng thẳng, chúng ta chỉ là hỏi vài câu."
Hiệu trưởng nói: "Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta đến phòng làm việc trước đã."
Đoàn người nối đuôi nhau đến, rồi lại nối đuôi nhau rời đi.
Cô Vương nhận được tin tức, cũng lập tức đến phòng làm việc.
Vừa đẩy cửa vào, cô vừa nhìn đã thấy lạnh đạo bộ giáo dục ở trong phòng làm việc, cô Vương âm thầm cảm thấy nói một tiếng không ổn.
"Hiệu trưởng, gọi tôi đến là có chuyện gì?" Cô Vương đi đến bên cạnh Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, không dấu vết bảo vệ hai học sinh sau lưng mình.
Hiệu trưởng nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng này của cô, không khỏi nói: "Không có chuyện gì, lãnh đạo chỉ đến hỏi vài câu, cô đừng căng thẳng."
Cô Vương sao có thể không căng thẳng?
Nếu như là lãnh đạo trường đến, cô nửa điểm cũng không sợ, nhưng lần này đến là người của bộ giáo dục.
Thị sát của trường bọn họ học kỳ này đã kết thúc, bộ giáo dục một tiếng cũng không nói trước đã đến tìm người, chứng tỏ chuyện này đã vượt qua trường học, trực tiếp báo lên bộ giáo dục!
Lại nhìn hai học sinh, cô Vương thậm chí không cần hỏi, cũng biết lát nữa lãnh đạo sẽ hỏi cái gì.
Cô Vương mím môi, quay đầu hạ giọng nói với Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Măc: "Lát nữa hỏi gì hai em cũng không cần sợ." Nói xong cô lại dùng khẩu hình: "Giao hết cho cô là được."
Diệp Triều Nhiên sớm đã đoán được bộ giáo dục tìm bọn họ là vì cái gì, cậu thực ra không phải rất lo lắng, nhưng cô Vương lo lắng cho hai người họ như vậy, vẫn rất cảm thích.
Diệp Triều Nhiên gật đầu.
Cô Vương hơi yên tâm một chút.
Cô quay đầu nhìn lãnh đạo bộ giáo dục, cười hỏi: "Lãnh đạo muốn hỏi cái gì? Có thể hỏi giáo viên chủ nhiệm là tôi trước."
Lãnh đạo bộ giáo dục nhìn thấy người đến đầy đủ, cũng không kéo dài thời gian, mở miệng đã hỏi: "Là chuyện như vậy, chúng tôi nhận được đơn học sinh tố cáo, nói lớp 1 khối 12 của trường học chúng ta, có hai bạn học sinh yêu nhau, muốn hỏi cô Vương, cô có hiểu biết về chuyện này không?'
Cô Vương nghe xong kinh ngạc trừng to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt: "Yêu nhau? Ai với ai yêu nhau? Tôi sao lại không biết? Chuyện lúc nào?"
Diệp Triều Nhiên nhìn thần thái ngữ khí của cô Vương lúc này, lập tức liên tưởng đến vẻ mặt thẳng thắn ngày hôm qua ở phòng làm việc hỏi chuyện cậu.
Nếu như cậu không trả qua sự truy vấn của cô Vương, cậu cũng tin rồi.
Lãnh đạo bộ giáo dục nhìn thần sắc cô Vương không giống giả vờ, sửng sốt, mới nói tiếp: "Cô cũng không biết chuyện này?"
Sắc mặt cô Vương không hề thay đổi: "Không biết, là ai? Lẽ nào là Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc lớp tôi có quan hệ này?"
Lãnh đạo bộ giáo dục chỉ có thể nói: "Chúng tôi nhận được tin tức tố cao, chính là hai em học sinh này...yêu nhau."
Cô Vương có làm ra vẻ kinh ngạc, đồng tử co rụt một chút, giọng nói giương cao thêm vài lần: "Làm sao có thể! Hai em ấy là thứ nhất và thứ hai toàn khối!"
Thật sự không tìm thấy một vết tích biểu diễn nào!
Lãnh đạo bộ giáo dục: ".....khụ."
Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc: "......"
Cô Vương giống như sợ lãnh đạo không tin vậy, lập tức quay đầu nhìn Diệp Triều Nhiên và Khươg Tầm Mặc: "Hai đứa có yêu đương không?"
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đồng thanh: "Không có!"
Cô Vương lập tức như trút được gánh nặng, nhanh chóng nói với lãnh đạo bộ giáo dục: "Lãnh đạo, chắc chắn là hiểu lầm, học sinh lớp tôi tôi biết, hai đứa nó đã phủ định rồi, chắc chắn là không thể nào."
Lãnh đạo bộ giáo dục không có lời nào để nói, chỉ có thể nhìn hiệu trưởng bên cạnh.
Hiệu trưởng ông ta sắp bị cô Vương làm cho tức chết rồi! Nhưng lại không thể vạch trần, chỉ có thể trưng ra bộ mặt không có biểu tình, lúc này nhìn thấy vẻ mặt của lãnh đạo bộ giáo dục, ông ta nhanh chóng nói: "Cô Vương, cô trước tiên đừng nóng vội, chúng tôi chỉ là hỏi chuyện. Hơn nữa lãnh đạo bọn họ lần này đến đây, cũng không nói sẽ lập tức định tính (*) của chuyện này, chỉ là hỏi trước."
(*) xác định tính chất của vấn đề
Ý tức là nói, bọn họ sẽ không vội kết luận, cho nên cô Vương cũng không cần vội vàng phủ định như vậy.
Nếu không quá giả sẽ làm cho người ta hiểu lầm sâu thêm vài phần.
Cô Vương hiểu ý của hiệu trưởng, cũng không nóng vội, nhưng đấu vết biểu diễn trên mặt cũng không lập tức rút đi. Cô hơi nhíu mày, lo lắng nhìn Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, mới mở miệng nói: "Tôi biết, tôi chỉ là cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm. Nếu thầy nói học sinh khác yêu đương, tôi sẽ tin, nhưng Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc anh cũng biết, thành tích hai em ấy vẫn chưa từng bị rớt xuống."
Hiệu trưởng gật đầu, lại nở nụ cười, nhìn Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc: "Hai em cũng cần nóng vội không cần sợ, thầy hỏi hai em cái gì, hai em cứ trả lời thật là được."
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc liếc nhìn nhau, Diệp Triều Nhiên mở miệng trước: "Cho nên có người tố cáo với trường học em và Khương Tầm Mặc...yêu nhau?"
Ở trước mặt nhiều giáo viên và lãnh đạo bộ giáo dục như vậy nói mấy chữ này, Diệp Triều Nhiên vẫn có chút xấu hổ.
Hiệu trưởng gật đầu: "Cho nên hai em có thể nói với chúng tôi một chút, rốt cuộc là có chuyện gì không?"
Diệp Triều Nhiên còn chưa mở miệng, Khương Tầm Mặc đã nhàn nhạt mở miệng: "Bọn em không có ở bên nhau."
Yết hầu Khương Tầm Mặc trượt động một chút, cậu gật đầu: "Vâng," nói lại, "không có ở bên nhau."
Mặc dù với ở bên nhau cũng không sai biệt lắm, những chưa xác định quan hệ chính là chưa ở bên nhau!
Hiệu trưởng không nói gì.
Lãnh đạo bộ giáo dục nhìn chằm chằm vẻ mặt hai người, hơi tăng thêm ngữ khí nói: "Hai em học sinh, chúng tôi nhận được chứng cứ tố cáo xác thực mới đến đây, cho nên hai em ở trước mặt chúng tôi không thể nói dối."
Khương Tầm Mặc nghe thấy câu này không giấu vết cong khóe miệng lên: "Chứng cứ? Vậy xin hỏi thầy, bọn em có thể xem chứng cứ một chút không?"
Hiệu trưởng lập tức nhìn lãnh đạo bộ giáo dục.
Lãnh đạo bộ giáo dục gật đầu với đồng nghiệp của ông ta, người đàn ông lấy từ trong cặp một phần tư liệu, đưa cho Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên.
Khương Tầm Mặc mở ra xem, là một chồng ảnh, trong đó gần như là ảnh của Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên cũng sáp lại nhìn, lúc nhìn thấy một ảnh trong đó, sắc mặt cậu khẽ biến.
Khương Tầm Mặc lật xem ảnh trong tay cũng sửng sốt, hắn lấy riêng tấm ảnh này ra.
Một chồng ảnh này là ảnh chụp trộm, tấm ảnh này cũng không ngoại lệ. Nhưng góc độ chụp tấm ảnh này lại vô cùng xảo quyệt, cho nên cảnh bày ra cũng cực kỳ dễ dàng dẫn đến hiểu lầm.
Diệp Triều Nhiên đứng ở ngoài hành lang lớp học, tay đặt ở lan can, hơi ngước đầu lên. Khương Tâm Mặc đứng cạnh Diệp Triều Nhiên, cúi đầu hạ giọng nói chuyện với Diệp Triều Nhiên.
Nếu như từ chính diện nhìn, có thể nhìn rõ khoảng cách hai người mặc dù rất gần, nhưng ở giữa vẫn có một khoảng cách.
Nhưng cố tình bức ảnh này lại từ góc nghiêng chụp lại, từ góc độ này nhìn, hai người gần như là dính với nhau.
Lại giống như là hôn môi vậy!
Tim Diêp Triều Nhiên đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Mặc dù không thích hợp, nhưng cậu thật sự trong nháy mắt đó cảm thấy tấm này chụp rất đẹp.
Đặc biệt là Khương Tầm Mặc trong ảnh.
Sợi tóc nam sinh có hơi dài, ánh chiều tà rơi trên người hắn, càng làm nổi bật lên đôi mắt thâm thúy của hắn, chiếc mũi cao thẳm ẩn trong mái tóc của Diệp Triều Nhiên, khe hở của hai người cũng được lấp đầy.
Thật sự rất giống đang hôn nhau!
"Đây là bức ảnh người tố cáo nộp lên." Khương Tầm Mặc lên tiếng hỏi.
Lãnh đạo bộ giáo dục gật đầu.
Nếu không phải nhận được chồng ảnh này, bọn họ cũng không muốn chạy một chuyến này.
Nhưng nhìn hai học sinh vô cùng bình tĩnh trước mặt, lãnh đạo bộ giáo dục không khỏi bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào là nhầm lẫn rồi?
Khương Tầm Mặc nói: "Bức ảnh này hẳn là chụp vào trung tuần tháng 9."
Hiệu trưởng kinh ngạc nhìn Khương Tầm Mạc.
Ngày tháng hôn nhau cũng nhớ rõ như vậy?
Lẽ nào thật sự ở bên nhau?
Sau đó giây tiếp theo đã nghe Diệp Triều Nhiên nói: "Đúng, hẳn là ngày 13 tháng 9, thứ 6, buổi chiều hết tiết thứ 2, em và Khương Tầm Mặc đứng ở ngoài lớp học bị chụp trộm."
Cô Vương nghe đến đây không nhịn được mà run sợ trong lòng.
Hai đứa này nhớ cũng rõ quá rồi đấy!
Hai tên tiểu tử thúi cũng to gan lắm!
Nhưng suy nghĩ cô Vương còn chưa xong, đã nghe Khương Tầm Mặc bình tĩnh nói.
"Có điều bọn em không hề hôn nhau, bức ảnh này chỉ là có góc độ chụp vừa khóe mà thôi, em có thể xin trích xuất camera hành lang hôm đó không?" Khương Tầm Mặc thu ảnh lại, "Em nhớ là phía trước phòng học lớp chúng ta có một camera giám sát, vừa hay có thể nhìn rõ từng hành động của em và Diệp Triều Nhiên."
Cô Vương thật sự không ngờ được, Khương Tầm Mặc lại sẽ tự mình đề nghị trích xuất camera!
Tim cô Vương đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng muốn nói bỏ đi, Diệp Triều Nhiên cũng lên tiếng nói: "Phải, hiệu trưởng, trích xuất camera đi ạ."
Hiệu trưởng chỉ cảm thấy trái tim mình bị nắm chặt!
Hai tên tiểu tử thúi này, có biết trích xuất camera là có ý gì không?
Trước không nói hai đứa nó rốt cuộc có thật sự yêu đương không, lãnh đạo bộ giáo dục hôm nay đến đây chỉ là một quá trình.
Nếu như không tra ra cái gì, đương nhiên là tốt nhất.
Nếu thật sự tra được cái gì đó, trừng phạt nặng nhất không chỉ là ghi vào học bạ thôi đâu.
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc là hy vọng thi đại học khóa này của bọn họ, cho dù là lãnh đạo bộ giáo dục hay là Nhất Trung, chắc chắn sẽ toàn lực bảo vệ hai đứa trẻ này!
Nhưng cố tình hai đứa nó, lại không đồng ý chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, còn đem chuyện náo lớn!
Trích xuất camera cái gì!
Lãnh đạo bộ giáo dục nghe thấy lời Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc nói cũng kinh ngạc, có điều ông ta suy cho cùng cũng trầm ồn hơn hiệu trưởng và cô Vương, ông ta hỏi: "Hai em có biết trích camera giám sát là có ý gì không?"
Khương Tầm Mặc nói: "Đương nhiên là trả lại sự trong sạch cho hai bọn em rồi."
Trong phòng làm việc một hồi trầm mặc.
Cô Vương lúc này cũng lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, lẽ nào bức ảnh này thật sự là chỉ là chụp sai góc độ?
Hiệu trưởng cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Nhìn thấy vậy cũng là ông ta uổng công lo lắng.
Thấy lãnh đạo bộ giáo dục không nói gì, hiệu trưởng nói: "Vậy không bằng trích xuất camera xem xem, lãnh đạo mọi người khó có được đến đây một chuyến, chuyện này đương nhiên phải điều tra rõ ràng. Cộng thêm hai em ấy đã nói rõ thời gian như vậy rồi, nếu như thật sự chỉ là hiểu lầm, cũng có thể trả lại trong sạch cho hai em ấy."
Lãnh đạo bộ giáo dục cũng không do dự, gật đầu đồng ý.
Rất nhanh cấp dưới đã đi theo nhân viên trường học đến phòng điều khiển.
Cô Vương kéo Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc ngồi xuống một bên sô pha.
Cô vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đứa này còn bình tĩnh hơn đứa kia, cô đột nhiên cảm thấy mình lo lắng có chút thừa.
"Uống nước đi." Cô Vương lấy hai chai nước đưa cho hai người.
Hai người nói cảm ơn.
Diệp Triều Nhiên vặn nắp uống một ngụm, Khương Tầm Mặc lại đột nhiên nhìn lãnh đạo bộ giáo dục bên cạnh hỏi: "Thầy, em có thể hỏi một chút, thầy có thể tiết lộ thân phận người tố cáo không?"
Lãnh đạo bộ giáo dục nghĩ cũng không nghĩ nói: "Đương nhiên không được," hơi dừng một chút, ông ta nhìn Khương Tầm Mặc hỏi, "Em muốn làm gì?"
Khương Tầm Mặc niết chai nước trong tay, lạnh lùng nói: "Không giấu gì thầy, khoảng thời gian này em phát hiện trong trường có rất nhiều lời đồn liên quan đến em và Diệp Triều Nhiên."
Lãnh đạo bộ giáo dục sắc mặt khẽ biến nói: "Em muốn nói lên cái gì...."
"Em nghi ngờ có người phát tán tin đồn sau lưng bọn em, cũng chính là người tố cáo bọn em," Khương Tầm Mặc nhàn nhạt nói, "Thầy không tiết lộ cho em biết cũng không sao, em đã liên lạc với luật sư của em rồi, bọn họ sẽ điều tra rõ ràng, rồi sẽ kiện người này lên tòa án."
Ánh mắt tất cả giáo viện trong phòng lập tức nhìn sang.
Khởi kiện?
Nghiêm túc như vậy sao?
Lẽ nào bọn họ thật sự oan uổng cho hai đứa trẻ này?
Hiệu trưởng sửng sốt, ông ta nhìn cô Vương: "Gần đây lời đồn trong trường rất nhiều sao?"
Cô Vương đột nhiên bị hỏi đến lập tức nghĩ đến những lời hai ngày trước cô nghe được, sắc mặt cô khẽ biến, đang muốn trả lời, lại nghĩ đến những lời mình đã nói khi nãy.
Tuyệt đối không thể bị lộ!
Cô Vương nhanh chóng nói: "Tôi cũng không rõ lắm, gần đây vẫn luôn rất bận. Hiệu trưởng thầy hỏi những giáo viên khác xem?"
Hiệu trưởng có thể không hiểu ý cô Vương sao, ông ta lập tức đứng lên đi ra ngoài gọi điện thoại.
Vừa hỏi, mới phát hiện thì ra không ít giáo viện cũng từng nghe được những lời đồn này.
Khương Tầm Mặc nhàn nhạt nói: "Vừa hay, đến lúc đó những thầy cô giáo này có thể làm nhân chứng."
Giáo viên đi trích xuất camera lúc này cũng đã quay lại.
Phòng làm việc hiệu trưởng có máy chiếu, hai đoạn video giám sát cùng được phát lên.
Camera giám sát của Nhất Trung là mỗi năm đổi mới một lần, cho dù là độ sắc nét của hình ảnh hay là âm thanh thu được, đều nghe được rất rõ ràng.
Trong hình, trên hành lang thỉnh thoảng còn nghe được tiếng học sinh cười đùa, tiếng bước chân vội vàng, và tiếng nói chuyện của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc.
Diệp Triều Nhiên tay chống lan can, ngước đầu lên nhìn Khương Tầm Mặc: "Anh Khương, lễ quốc khánh cậu có sắp xếp gì không?"
Khương Tầm Mặc ghiêng đầu nhìn Diệp Triều Nhiên: "Không có."
Diệp Triều Nhiên lập tức nở nụ cười: "Đến lúc đó chúng ta ra ngoài đi du lịch thế nào?"
Quốc khánh coi như là ngày nghĩ lễ dài hạn trừ nghỉ đông của lớp 12 bọn họ, Diệp Triều Nhiên cũng không muốn lãng phí ngày nghỉ khó có được này.
Cho nên ngày hôm đó trên hành lang, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc hai người cả quá trình là đang thương lượng ngày nghĩ lễ nên đi đâu chơi.
Chỉ là trò chuyện trò chuyện, trên hành lang đột nhiên nổi lên một cơn gió, Diệp Triều Nhiên không chú ý, bị bụi bay vào mắt, cậu lập tức nheo mắt lại, nước mắt cũng chảy ra.
Khương Tầm Mặc gần như nghĩ cũng không nghĩ, cúi đầu nâng mặt Diệp Triều Nhiên lên, hơi hơi banh mắt cậu ra, giúp cậu xoa xoa.
Động tác rất thân mật, cũng có chút mờ ám nho nhỏ.
Nhưng trừ động tác này ra, cũng không có gì động tác nào khác.
Video rất rõ nét, âm thanh giọng nói càng đồng bộ.
Rất nhanh mắt Diệp Triều Nhiên có thể hơi mở ra rồi, nhưng Khương Tầm Mặc vẫn không yên tâm, lập tức kéo cổ tay Diệp Triều Nhiên vào lớp, vừa đi vừa nói: "Cậu về chỗ ngồi trước, tớ đi mua thuốc nhỏ mắt..."
Video đến đây, đột nhiên im bặt.
Diệp Triều Nhiên mím môi, không nhịn được mà nhìn Khương Tầm Mặc.
Tại sao hai người lại nhớ rõ như vậy?
Đương nhiên là vì hôm đó có một nguyên nhân đặc biệt.
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, ở chiều hôm đó, đã định xong kế hoạch di lịch 5 ngày 4 đêm cho hai người.
Đây là lần đầu tiên Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cùng nhau đi du lịch, Diệp Triều Nhiên đã mong chờ nửa tháng rồi!
Lãnh đạo bộ giáo dục và thầy cô giáo, xem xong video đều có chút trầm mặc,
Cô Vương và hiệu trưởng lại vô cùng vui mừng.
Vẫn may vẫn may.
Không nói gì không nên nói.
Không làm gì không nên làm.
"Xem ra chỉ là một chuyện hiểu lầm!" Cô Vương cười nói với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng gật đầu cười: "Đúng vậy, tôi nói mà, hai em học sinh này, là hai đứa trẻ có thành tích tốt nhất khóa, hai em ấy sao có thể yêu đương?"
Cô Vương cũng tán thành gật đầu: "Hai em ấy biết chừng mực."
Camera giám sát cũng xem rồi, lãnh đạo bộ giáo dục còn có thể nói gì nữa?
Có điều còn có một điểm, ông ta rất nghi hoặc: "Vậy tại sao trong trường lại đột nhiên xuất hiện lời đồn?"
Nếu như chỉ có một học sinh loạn truyền bên ngoài, thì độ tin cậy không cao.
Nhưng vấn đề bây giờ là, đến không ít giáo viên Nhất Trung cũng biết chuyện này.
Khương Tầm Mặc nói: "Cho nên em mới nói, có người ở sau lưng cố ý phát tán tin đồn của em và Diệp Triều Nhiên. Luật sư của em đã đang điều tra rồi, muộn nhất là chiều nay, sẽ có thể điều tra được ai đang giở trò."
Trước là phát tán tin đồn ở trường học, sau đó lại tố cáo với bộ giáo dục.
Cách làm này thật sự ác độc!
Lãnh đạo bộ giáo dục cũng lấy lại tinh thần.
Thì ra bọn họ bị người ta coi làm súng để sử dụng!
Sắc mặt ông ta không vui, có vài câu muốn hỏi: "Người này là học sinh trong trường sao? Cậu ta trước đây có khúc mắc với hai em?"
Vừa vặn lúc này điện thoại Khương Tầm Mặc vang lên một tiếng, trước mặt mọi người hắn lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn.
"Tra được rồi." Khương Tầm Mặc đưa điện thoại cho Diệp Triều Nhiên.
Nhìn thấy một cái tên quen thuộc, Diệp Triều Nhiên nhíu mày.
Cô Vương cũng sáp lại nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi: "Lâm Bạch! Cậu ta rốt cuộc muốn làm gì?!"
Hiệu trưởng cảm thấy cái tên này có hơi quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu.
"Trước đó khi mới chuyển đến Nhất Trung, em đối với hoàn cảnh bên này còn chưa quen thuộc, cho nên mỗi lần thi đều không phát huy tốt. Đợi em thích ứng được với hoàn cảnh xong, em đã nói với Diệp Triều Nhiên, lần thi tháng sau, em sẽ thi được thứ hai toàn khối." Khương Tầm Mặc giải thích với lãnh đạo bộ giáo dục.
"Nhưng đại khái là lời này bị người khác nghe được, truyền ra ngoài. Lâm Bạch không tin em có thể thi được thứ hai toàn khối, đã bình luận trào phúng trên diễn đàn trường, còn mạnh miệng nói, nói nếu em thật sự thi được thứ hai toàn khối, cậu ta sẽ gọi em là ba."
Hiệu trưởng nghe thấy cái từ 'ba' này mí mắt giật giật, cũng biết Lâm Bạch rốt cuộc là ai.
"Sau đó thì sao?" lãnh đạo bộ giáo dục hỏi.
"Sau đó Khương Tầm Mặc thật sự thi được thứ hai toàn khối, nhưng đám người Lâm Bạch bọn họ không phục, cho nên chạy đến cửa lớp bọn em kiếm chuyện, sau đó học sinh hai lớp xảy ra một vài xung đột tranh chấp," Diệp Triều Nhiên nói tiếp, "Cho nên cậu ta chắc là từ lúc đó, đã có ý kiến với hai bọn em."
Lãnh đạo bộ giáo dục thở dài.
Giữa học sinh với nhau dễ dàng xảy ra mâu thuẫn, ông ta quay đầu lại, nói với hiệu trưởng, để hiểu trưởng xử lý chuyện này thật tốt.
Theo như ông ta thấy, chuyện này có thể không náo lớn thì không náo lớn.
Hiệu trưởng --- đồng ý.
Trong lòng lại nói, ông ta nào có thể quản được suy nghĩ của các học sinh. Đặc biệt là Khương Tầm Mặc, vị này là công tử nhà họ Khương đó.
Chuyện này đã hoàn toàn điều tra rõ ràng, lãnh đạo bộ giáo dục cũng không ở lại lâu, trước khi đi, ông ta cũng trịnh trọng nói lời xin lỗi với Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc.
Diệp Triều Nhiên nói có gì.
Khương Tầm Mặc lại nói: "Đúng rồi, thầy, thầy có thể đưa những bức ảnh này cho em không ạ?"
Lãnh đạo bộ giáo dục sửng sốt: "Ảnh?"
Khương Tầm Mặc gật đầu: "Sau này luật sư của em khởi kiện có thể cần dùng đến."
Những bức ảnh này không thể tùy tiện đưa cho người khác.
Ông ta nói: "Nếu như em ngày sao cần để kiện tụng, thì để luật sư liên hệ với bộ giáo đục đi."
Khương Tầm Mặc ghi nhớ.
Hắn phải lấy được những tấm ảnh này đến tay.
Không vì cái gì khác, chỉ là những tấm ảnh này chụp rất đẹp!
Đặc biệt là tấm mượn góc hôn môi kia!
Không thể không nói, có những phương diện, Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên cùng đạt được sự nhất trí cao.
Nhóm người lãnh đạo bộ giáo dục rời đi, hiệu trưởng cũng đi theo tiễn người.
Phòng làm việc lập tức trống rỗng, cô Vương còn đã muốn nói với hai người cái gì đó, cửa phòng làm việc đã xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Hai mắt Diệp Triều Nhiên sáng lên, vẫy tay: "Ba! Ba đến rồi!"
Khương Tầm Mặc: "Chú Diệp."
Diệp Bùi bước nhanh lại gần, chào hỏi với cô Vương, mới nhìn Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc; "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Diệp Triều Nhiên cười: "Đã giải quyết xong rồi, không có gì."
Khương Tầm Mặc cũng nói: "Không có gì."
Diệp Bùi hiển nhiên là không tin.
Sau khi nhận được tin nhắn của Diệp Triều Nhiên, Diệp Bùi lập tức ném lại đám người ở phòng làm việc, vội vàng đến trường học, thậm chí trên đường còn vượt hai cái đèn đỏ.
Nhìn thấy Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cũng không giống người có chuyện, trái tim vọt lên cổ họng cũng rơi xuống.
Nếu như phụ huynh cũng đến rồi, cô Vương cũng không cần nói với hai học sinh nữa, nói với Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc: "Đúng lúc, hai em về lớp trước đi, cô nói chuyện với phụ huynh."
Diệp Bùi gật đầu, cũng phất tay để hai bọn họ về lớp.
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Triều Nhiên hỏi Khương Tầm Mặc: "Thật sự muốn khởi tố Lâm Bạch?"
Khương Tầm Mặc gật đầu: "Luật sư đã chuẩn bị chứng cứ gần xong rồi, hôm nay sẽ đến tòa án."
Diệp Triều Nhiên cũng không nói gì nữa.
Làm lỡ thời gian cả một tiết học, hai người về đến lớp, nhanh chóng bị mọi người bao vây.
"Diệp Triều Nhiên, có chuyện gì vậy? Nghe nói gọi hai người qua đó là lãnh đạo bộ giáo dục?"
"Hai người có sao không?"
"Lẽ nào chuyện của hai người bị phát hiện rồi?"
Diệp Triều Nhiên nghe thấy câu này cảm thấy nóng cả mặt.
Cậu và Khương Tầm Mặc có thể có chuyện gì?
Nhưng bây giờ nhiều người vây quanh như vậy, bọn họ cũng không thể không giải thích.
Làm thế nào đây?
Nói thật luôn?
Vẫn là dứt khoát nhân cơ hội năng làm sáng tỏ giữa cậu và Khương Tầm Mặc không có gì?!
Đang lúc Diệp Triều Nhiên do dự, đã nghe Khương Tầm Mặc nói: "Lãnh đạo bộ giáo dục đến tìm bọn tớ, là vì có người tố cáo tớ và Diệp Triều Nhiên yêu nhau."
Cả lớp lập tức ồn ào lên.
"Đm!"
"Người nào mà đê tiện như vậy?"
"Hai người không sao chứ?" Trương Tề và Phó Tân đều rất lo lắng.
Khương Tầm Mặc nhàn nhạt nói: "Không sao, bọn tớ giải thích rõ với thầy cô giáo rồi, tớ và Diệp Triều Nhiên cũng không có ở bên nhau."
Mọi người nghe thấy sửng sốt: "Không có ở bên nhau?"
"A, chúng ta trước đó nghe thấy..."
Diệp Triều Nhiên nóng mặt: "Giả đó."
Khương Tầm Mặc gật đầu: "Ừm," có điều giây sau, hắn lại nói, "Mặc dù bây giờ còn chưa bên nhau, nhưng không lâu nữa chắc chắn sẽ bên nhau."
Lời nói này không khác gì sét đánh giữa trời quang, lớp học lập tức nổ tung trời.
Mà Diệp Triều Nhiên sửng sốt vài giây, mới hậu tri hậu giác bắt đầu đỏ bừng mặt.
Khương Tầm Mặc có biết cậu ấy đang nói cái gì không!!!!