Dụ Quyên tỉnh dậy trong tiếng hét, nàng nhận ra rõ ràng tiếng hét từ phía Thanh Nhi. Nhưng nha đầu này làm gì mà nửa đêm lại vô phép đến thế, một luồng linh cảm không hay thúc giục vào đôi chân của nàng. Không nói không rằng, Dụ Quyên hất tung chiếc chăn trên người mình hình bóng nàng cũng nhanh chóng biến mất.
Trước cửa phòng Dụ phu nhân toàn bộ đều bị tiếng thét ấy thu hút, chỉ thấy nơi đó đông đúc những người làm trong phủ, ai nấy không những hoảng sợ lại còn khá đau buồn. Dụ Quyên nhìn thấy, trong lòng vạn lần cầu xin đừng có chuyện gì. Nhưng cảnh tượng trước mắt đã khiến nàng tựa như không còn chút sức lực, cũng chẳng biết bao lâu nàng cứ đứng ngơ ra như thế.
"Mẫu thân.. Mẫu.. thân."
Dụ Quyên chỉ nhìn thấy mẫu thân vừa nãy còn ôm ấp, vỗ về mình giờ đây lại lơ lửng treo trên sợi vải màu trắng. Gương mặt bà gục xuống, nơi khóe mắt tinh ý có thể nhận thấy chút ướt át, cả người buông thõng trên không trung, hơi thở cũng nguội lạnh. Dụ Quyên tựa hồ chẳng còn tí hồn phách, gương mặt xinh đẹp diễm lệ tự lúc nào lại đầm đìa giọt lệ, chạy lại bên cạnh mẫu thân rồi ôm lấy đôi chân bà thật chặt:
"Mẫu thân.. Mẫu.. Mẫu thân.. Đừng dọa con. Con đưa người xuống.. Mẫu thân.."
Dụ Quyên bám chặt đôi chân sớm đã không còn cảm giác ấy, tay vì run lên mà mấy lần đều không đưa được người xuống. Hai tùy tùng đứng bên cạnh không nén nổi cảm giác, vừa khóc vừa nhanh chóng tiến lên giúp nàng. Dụ phu nhân nằm trên sàn, mái tóc sớm đã rối bời che lấp đi một nửa khuôn mặt. Dụ Quyên thống khổ ôm người mẹ mình yêu thương nhất vào lòng, từng nỗi đau, từng nỗi nhục nàng phải chịu đựng so với cảm giác mất đi người thân duy nhất làm sao có thể khiến nàng bình tĩnh. Nàng khóc thật to, khóc như một đứa trẻ. Phải, chính xác là một đứa trẻ.. vì đó là mẹ nàng.
"Vì sao.. Vì sao.. Vì sao.. Mẹ!"
Tựa như ngàn mũi tên đâm vào con tim nhỏ bé ấy, tựa như đao kiếm đâm vào người, tựa như lồng ngực chất chứa bao nỗi oán hận cùng bi thương. Nàng chưa từng gọi bà là "Mẹ", cũng chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, trong khoảng không gian đen tối nhất cuộc đời nàng lại không có mẹ kề bên. Huống hồ, mẫu thân nàng vì sao phải tự sát, không phải bà vẫn luôn là Dụ phu nhân kiên cường, mạnh mẽ, không phải bà luôn là lá chắn bình an nhất cho họ. Là vì sao? Vì sao lại có thể bức tử mẫu thân nàng.
"Con chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó người sẽ đi như thế. Mẫu thân! Chắc chắn người không nỡ để con trên trần ai cô đơn, không nơi nương tựa đúng không. Vậy.. Vậy.. Vậy mẫu thân mau tỉnh lại. Mẫu thân.. Con thèm quế cao người làm cho con. Con cũng thèm được người ôm nữa mà.."
Dụ Quyên nước mắt không thể ngừng, ngực trái nàng lúc này cực kì khó thở, khắp phủ đều chìm trong dòng nước mắt ấy. Nàng chẳng buồn mắt nhìn lấy họ, yếu ớt lên giọng:
"Tất cả ra ngoài."
Trong phút chốc, tất cả đều không ai dám càn quấy nàng. Dụ Quyên cố tìm lấy chút hi vọng gì đó nhưng bao giờ cũng chỉ âm thầm rơi nước mắt. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay mẫu thân mình, nhẹ nhàng đặt bàn tay ấy đến bên khuôn mặt mình. Nhưng đấy không phải loại cảm giác nàng từng trải qua. Tay yếu ớt mở ra lòng bàn tay rồi áp vào mặt mình, nhưng khi đôi bàn tay gầy gò ấy được mở ra lại thấy một mảnh giấy nhàu, được vo tròn trong đó. Mẫu thân nàng vì sao đến lúc rời đi vẫn muốn giữ lại nó, đó là bí mật gì thế.
Dụ Quyên không thể suy nghĩ gì thêm, nàng cần phải biết lí do vì sao mẫu thân lại tự sát đến thảm như thế. Mảnh giấy bên trong được mở ra, toàn bộ ngay lập tức đã khiến Dụ Quyên hiểu ra mọi điều. Nhưng ai là người đã làm việc này? Gương mặt sớm đau buồn, nay không những thế lại còn hiện lên mấy tia căm phẫn. Lại cẩn thận cất tờ giấy trong thắt lưng của mình.
Trước cửa phòng Dụ phu nhân toàn bộ đều bị tiếng thét ấy thu hút, chỉ thấy nơi đó đông đúc những người làm trong phủ, ai nấy không những hoảng sợ lại còn khá đau buồn. Dụ Quyên nhìn thấy, trong lòng vạn lần cầu xin đừng có chuyện gì. Nhưng cảnh tượng trước mắt đã khiến nàng tựa như không còn chút sức lực, cũng chẳng biết bao lâu nàng cứ đứng ngơ ra như thế.
"Mẫu thân.. Mẫu.. thân."
Dụ Quyên chỉ nhìn thấy mẫu thân vừa nãy còn ôm ấp, vỗ về mình giờ đây lại lơ lửng treo trên sợi vải màu trắng. Gương mặt bà gục xuống, nơi khóe mắt tinh ý có thể nhận thấy chút ướt át, cả người buông thõng trên không trung, hơi thở cũng nguội lạnh. Dụ Quyên tựa hồ chẳng còn tí hồn phách, gương mặt xinh đẹp diễm lệ tự lúc nào lại đầm đìa giọt lệ, chạy lại bên cạnh mẫu thân rồi ôm lấy đôi chân bà thật chặt:
"Mẫu thân.. Mẫu.. Mẫu thân.. Đừng dọa con. Con đưa người xuống.. Mẫu thân.."
Dụ Quyên bám chặt đôi chân sớm đã không còn cảm giác ấy, tay vì run lên mà mấy lần đều không đưa được người xuống. Hai tùy tùng đứng bên cạnh không nén nổi cảm giác, vừa khóc vừa nhanh chóng tiến lên giúp nàng. Dụ phu nhân nằm trên sàn, mái tóc sớm đã rối bời che lấp đi một nửa khuôn mặt. Dụ Quyên thống khổ ôm người mẹ mình yêu thương nhất vào lòng, từng nỗi đau, từng nỗi nhục nàng phải chịu đựng so với cảm giác mất đi người thân duy nhất làm sao có thể khiến nàng bình tĩnh. Nàng khóc thật to, khóc như một đứa trẻ. Phải, chính xác là một đứa trẻ.. vì đó là mẹ nàng.
"Vì sao.. Vì sao.. Vì sao.. Mẹ!"
Tựa như ngàn mũi tên đâm vào con tim nhỏ bé ấy, tựa như đao kiếm đâm vào người, tựa như lồng ngực chất chứa bao nỗi oán hận cùng bi thương. Nàng chưa từng gọi bà là "Mẹ", cũng chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, trong khoảng không gian đen tối nhất cuộc đời nàng lại không có mẹ kề bên. Huống hồ, mẫu thân nàng vì sao phải tự sát, không phải bà vẫn luôn là Dụ phu nhân kiên cường, mạnh mẽ, không phải bà luôn là lá chắn bình an nhất cho họ. Là vì sao? Vì sao lại có thể bức tử mẫu thân nàng.
"Con chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó người sẽ đi như thế. Mẫu thân! Chắc chắn người không nỡ để con trên trần ai cô đơn, không nơi nương tựa đúng không. Vậy.. Vậy.. Vậy mẫu thân mau tỉnh lại. Mẫu thân.. Con thèm quế cao người làm cho con. Con cũng thèm được người ôm nữa mà.."
Dụ Quyên nước mắt không thể ngừng, ngực trái nàng lúc này cực kì khó thở, khắp phủ đều chìm trong dòng nước mắt ấy. Nàng chẳng buồn mắt nhìn lấy họ, yếu ớt lên giọng:
"Tất cả ra ngoài."
Trong phút chốc, tất cả đều không ai dám càn quấy nàng. Dụ Quyên cố tìm lấy chút hi vọng gì đó nhưng bao giờ cũng chỉ âm thầm rơi nước mắt. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay mẫu thân mình, nhẹ nhàng đặt bàn tay ấy đến bên khuôn mặt mình. Nhưng đấy không phải loại cảm giác nàng từng trải qua. Tay yếu ớt mở ra lòng bàn tay rồi áp vào mặt mình, nhưng khi đôi bàn tay gầy gò ấy được mở ra lại thấy một mảnh giấy nhàu, được vo tròn trong đó. Mẫu thân nàng vì sao đến lúc rời đi vẫn muốn giữ lại nó, đó là bí mật gì thế.
Dụ Quyên không thể suy nghĩ gì thêm, nàng cần phải biết lí do vì sao mẫu thân lại tự sát đến thảm như thế. Mảnh giấy bên trong được mở ra, toàn bộ ngay lập tức đã khiến Dụ Quyên hiểu ra mọi điều. Nhưng ai là người đã làm việc này? Gương mặt sớm đau buồn, nay không những thế lại còn hiện lên mấy tia căm phẫn. Lại cẩn thận cất tờ giấy trong thắt lưng của mình.