• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Năm năm sau)

Đình viện của Nhân Tâm cung so với ngày vừa có chủ nhân đúng là có nhiều điểm khác biệt đáng kể.

Trong trí nhớ của Tiết Khiêm, Nhân Tâm cung ngày trước cũng chỉ như bao cung điện khác. Bốn phía là tường cao choáng ngợp, gò bó đến bức người. Dường như lúc ấy Nhân Tâm cung chẳng hề có một chút sinh khí, đúng là vừa đủ với tâm trạng không mấy tốt đẹp của Dụ Quyên.

Nhưng nhìn lại Nhân Tâm cung của bây giờ đúng thật là khác đi quá nhiều. Dẫu sao cũng chỉ có Tiết Khiêm cùng Khương Hàn suốt ngày bên cạnh bầu bạn cùng Dụ Quyên, cơ mà thật ra cũng không tính là buồn tẻ.

Vài cây bằng lăng cứ thế được trồng trong bất ngờ, bản thân Dụ Quyên cũng tự hiểu chúng từ đâu mà ra. Mỗi mùa trôi qua như thế, nơi đây lại càng lúc càng khác biệt hơn nữa. Tuy lệnh vua ban không cho phép Dụ Quyên ra ngoài nửa bước, nhưng ở một nơi suốt ngày chỉ có tranh đấu như hoàng cung, có thể tìm được vài phút giây bình thản, gần gũi như thế này quả thực hiếm có. So với việc ngắm nhìn mọi hỷ nộ ái ố phù phiếm bên ngoài kia, thì ngày ngày luyện kiếm, đánh đàn, bắt bướm vẫn tốt hơn rất nhiều.

"Ây, Trắc phi, bên này bên này nè!"

"Ui da!"

Tiếng thở dài bất lực của Khương Hàn..

Âm thanh này hầu như ngày nào nô tỳ trong Nhân Tâm cung cũng đều nghe thấy. Bọn họ từ nhỏ đều là những người bị đưa đến nơi này hầu hạ chủ tử, tranh đấu trong hoàng cung, chân tướng thực giả, xưa giờ gặp qua không biết bao lần. Kỳ thực, bọn họ chẳng ai hứng thú với việc phải đến hầu hạ cho một vị chủ tử không được sủng ái như thế này. Đôi lúc cũng cảm thấy rất khó hiểu với Trắc phi.

"Này, ngươi nói xem, chủ tử của chúng ta không được Thái tử ưu ái, suốt này bị nhốt trong Nhân Tâm cung này. Sao có thể vui vẻ đến thế được nhỉ, nếu là vị chủ tử cũ của ta, chắc người suốt ngày than trách rồi trút giận lên người ta mất!"

Một nha hoàn đang loay hoay lau dọn liền lên tiếng đáp lại

"Chủ tử vui vẻ, không được sủng ái lại càng vui vẻ. Ngươi nhìn xem so với Thái tử phi cực khổ lao lực bên ngoài, chủ tử ở bên trong lại tùy hứng như thế. Sao có thể xem là thiệt thòi được."

Mỗi người suy cho cùng đều có một nhịp sống riêng như thế. Dụ Quyên ở nơi này quá lâu, dường như mỗi ngày như thế đều là những giây phút bị lặp lại không có hồi kết. Nàng luôn gắng gượng tìm niềm vui cho mình, cùng Tiết Khiêm thoải mái trêu hoa ghẹo nguyệt. Thỉnh thoảng thì trốn bọn nô tỳ lên mái nhà ngắm sao. Lúc thì luyện kiếm, lúc lại làm thơ.



Nàng không cần bận tâm thế sự bên ngoài. Cũng có đôi lúc nàng tự ngẫm, hóa ra đây là cuộc sống nàng thực sự mong muốn. Không có chiến tranh, không có chém giết, chỉ có bình yên cùng hưởng lạc.

Năm năm qua nàng chưa từng gặp Long Dĩ Đàm dẫu chỉ một lần. Nhưng có một điều, nàng tự mình ý thức rất rõ, chàng ấy vẫn luôn dõi theo nàng. Dụ Quyên biết cách để nàng trốn tránh chuyện thế sự này chính là yên phận nghe theo an bài của Long Dĩ Đàm. Vì chàng ấy sẽ không bao giờ khiến nàng bước vào con đường xưa một lần nữa.

Trắc phi bây giờ tuy không còn lễ tiết của thê tử, nhưng dáng vẻ bề ngoài đúng là khác biệt. Nàng búi tóc cao, trâm cài là liên hoa đoan chính, ra dáng nữ nhân đã có phu quân. Lam y của nàng bay bay trong làn gió nhẹ, ngồi bên trong đình nhỏ, thoải mái ngắm nhìn những đóa sen dưới hồ. Nàng nhấp thử một ngụm trà nhỏ, vị trà thoang thoảng hương thơm len lỏi vào từng hơi thở của mình. Tâm trạng của nàng hôm nay vẫn tốt như mọi ngày. Dụ Quyên chần chừ suy nghĩ một lát, sau đó như sực nhớ ra gì đó, gương mặt liền tươi tắn hẳn lên

"Tiết Khiêm, hôm nay là đêm trăng tròn đúng không?"

Tiết Khiêm suy nghĩ một chút rồi gật đầu nhẹ

"Vậy tốt quá, Khương Hàn tí nữa ngươi đi đào bình rượu lần trước chúng ta chôn nhé. Tối nay chúng ta uống rượu ngắm trăng đi!"

"Được thôi."

Khương Hàn cũng không có ý gì phản đối.

Kết quả tối đêm đó nha hoàn trong cung đều đã nghỉ ngơi. Dụ Quyên thay một bộ y phục khác, tóc búi đơn giản để gọn lại, cùng Tiết Khiêm và Khương Hàn trèo lên mái nhà ngồi.

Bọn họ mỗi người một bình rượu, Khương Hàn vẫn như mọi hôm dắt theo bên người thanh kiếm, Tiết Khiêm thì một thân hắc phục nếu không nhìn rõ thì rất ra dáng nam nhân. Dụ Quyên ngồi ở giữa hai người họ, dáng vẻ không mấy nghiêm túc, lại tùy hứng như thường ngày.

Trong đêm đen tĩnh mịch, chỉ còn sót lại tiếng nói cười của ba người họ. Dường như không chỉ Dụ Quyên thích nghi được với sự cô tịch của nơi này, mà qua thời gian, Khương Hàn và Tiết Khiêm đều chấp nhận sự yên tĩnh như thế. Ít nhiều gì cũng tránh được tai mắt bên ngoài, bọn họ đơn giản là bình yên qua ngày thôi.

Tiếng rượu rót đều đều vang lên, tiếng nói cười rôm rả. Ngoại trừ ánh sao sáng cùng vầng trăng tròn hòa cùng không khí với bọn họ, thì đáp lại đó chính là khoảng yên vô tận của hoàng cung. Ban ngày nơi đây vô cùng hào nhoáng, xa hoa lộng lẫy, người người đều tất bật vì gia tộc, vì hưng thịnh. Nhưng đêm đen như thế này, lòng người dường như đối chọi với thế gian mà trở nên mệt mỏi, họ thu mình lại, chìm vào cơn mê. Cũng chẳng có mấy ai lặng ngắm cái đẹp lúc về đêm như thế. Dụ Quyên tự cảm thấy thật nực cười!

"Ta từng nghe mẫu thân nói, phi tần mỹ nữ trong hoàng cung chẳng ai có cuộc sống bình yên cả. Bọn họ sống chẳng những vì chính mình, còn vì gia tộc, vì sản nghiệp đời đời mà không ngừng tiến lên. Nhưng bọn họ lại chẳng có mấy người đi đường ngay, nếu không vì bản chất như thế, sớm muộn cũng sẽ bị biến chất thành như thế."

Dụ Quyên nhấp một ngụm rượu, nàng im lặng rồi tiếp tục nói

"Từ nhỏ ta vốn rất sợ các vị nương nương trong cung, ta luôn cảm thấy bọn họ quá giả tạo, nhưng lớn lên rồi ta mới biết. Bọn họ chẳng qua chỉ là dùng cái giả tạo đó để che đi nỗi sợ trong con người của họ thôi, thật ra sâu thẳm trong lòng bọn họ, chẳng có ai là không có vết thương nào cả."

"Ta thích cuộc sống trên thảo nguyên như Nhĩ Lạp, ta thích thả mình trên yên ngựa, một đời như thế truy đuổi cái gọi là tự do. Nhưng số phận trêu ngươi, ta biết so với nguyện vọng của chính mình, ta đã đi quá xa rồi. Thứ ta có thể níu kéo được, chẳng qua cũng chỉ là tìm niềm vui trong những tháng ngày bình yên này thôi."

Nàng nhìn hai người họ ngồi bên cạnh mình. Có lẽ đối với Dụ Quyên đây chính là may mắn nhất. Có người trung thành, có người lắng nghe, có người bầu bạn. Bọn họ sẽ bảo vệ nàng bằng tất cả mọi cách, cũng sẽ ở bên cạnh nàng dẫu con đường phía trước tăm tối thế nào.

Nàng tự nhủ, nàng tuyệt đối không phải là kẻ xui xẻo nhất trên thế gian này.

Bằng không, nàng sẽ chẳng còn ai ở bên cạnh nữa mất.

"Người có muốn gặp Long Dĩ Đàm không?"



"Ta không? Gặp lại chàng ấy, ta sợ ta sẽ đau lòng mất."

"Nhưng hắn ta vẫn luôn bảo vệ cho người."

Dụ Quyên không đáp lại lời này, nàng hít một hơi sâu rồi tiếp tục uống rượu. Cảm giác thoải mái mà men cay mang đến khiến nàng tạm thời cảm thấy lòng mình bớt đi nỗi vô vị.

Sáng hôm sau, Thái tử điện hạ đến Nhân Tâm cung của nàng. Chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán, Dụ Quyên có chút bất ngờ, nhưng rồi cũng không mấy đôi co với hắn. Nàng dùng dáng vẻ một Trắc phi đối đãi với hắn.

Lần đầu tiên thấy nàng đoan chính hành lễ với mình như thế, Long Phúc đúng thật đã rất bất ngờ. Hắn vốn dĩ chẳng hề muốn có chút liên quan nào đến nàng, năm năm qua hắn vốn xem nàng như một phế vật bị vứt bỏ. Cũng chẳng mấy để tâm đến việc thời gian qua nàng sống sót thế nào, hôm nay đến gặp, Long Phúc lại tỏ vẻ ngạc nhiên nhướng mày châm biếm nàng

"Trắc phi của ta sống tốt thật đó, đám nô tỳ này đúng là rất biết cách hầu hạ người khác. Nhìn xem có mấy vị chủ tử có thể an phận sống như Trắc phi được chứ. Ngươi đúng là khiến ta bất ngờ thật đó!"

Dụ Quyên cũng không mấy nhịn nhục hắn, nàng cười nửa miệng, quái dị nhìn hắn đáp lời

"Chẳng phải Thái tử của ta cũng như vậy sao. Trong triều đường có thể quang minh chính đại đi đến ngày hôm nay đúng thật là kỳ tích đó. Quả nhiên là, sau lưng có Nhĩ Lạp chống đỡ, ngài cũng bớt đi bao phần khổ sở nhỉ?"

Lời này nói ra đúng thật là động vào cái gai của Long Phúc. Hắn hận vương quốc Nhĩ Lạp dám giở trò sau lưng mình, nhưng vì Long Dĩ Đàm không có ý gì khác khiến hắn chỉ có thể ôm mãi cục tức như thế này.

"Hôm nay Thái tử điện hạ đến cung ta có việc gì thế?"

Long Phúc liết mắt nhìn nàng, sau đó thở dài, vẻ mặt không chút tình nguyện nào đáp lời

"Ta có chết cũng chẳng muốn liên quan gì đến ngươi. Nhưng Nhiếp Chính vương cao cao tại thượng kia rất nể tình xưa nghĩa cũ, hắn thấy ngươi đóng giả làm người thành thật rất tốt, nên không có ý giam lỏng ngươi nữa. Trả lại tự do cho các ngươi!"

Hắn vứt lại những lời đó rồi vội vàng rời khỏi, cũng chẳng cho Dụ Quyên chút thời gian để phản ứng.

Sau khi Long Phúc đi, Cao công công cũng mang theo chiếu chỉ đến Nhâm Tâm cung, nội dung bên trong là gì hầu như tất cả đều đã biết.

Mấy vị phi tần trong cung bắt đầu lui tới Nhâm Tâm cung nhiều hơn, chủ yếu là tò mò với cuộc sống gần như không còn tồn tại trong năm năm qua của nàng.

Thái tử phi Mạn Nhu cho người mang theo một ít trang sức đến thăm nàng.

Cả ngày hôm ấy Dụ Quyên không còn nhiều năng lượng như thường ngày nữa, nàng phải tiếp nhiều khách. Mà đa phần bọn họ đều là những người nàng không mấy thân quen, cảm giác đúng thật rất mực gò bó, khó chịu. Nhìn thấy Mạn Nhu đến, trong lòng nàng bất giác lại nảy sinh cảm giác có chút "hổ thẹn", nhưng ít nhiều cũng thoải mái hơn so với bao người khác.

"Thái tử phi"

Dụ Quyên hành lễ với Mạn Nhu. Thái tử phi vốn là người hiểu chuyện, tính tình lại ôn nhu, đối nhân xử thế đều rất mực khiêm tốn. Nàng dìu lấy Dụ Quyên, dáng vẻ không chút tính toán nào.

Trong tiểu viện nhỏ bên bờ hồ có hai vị phi tần ôn tồn ngồi tiếp chuyện với nhau. Mạn Nhu tặng Dụ Quyên ít lễ vật, sau đó đại khái cũng chỉ cảm thán thời gian bình yên kia của Trắc phi đúng là hiếm có.



"Thái tử phi, chuyện của trước kia, thành thật mà nói, ta nợ người một câu xin lỗi."

Mạn Nhu ôn tồn thưởng thức tách trà, sau đó xoa xoa bàn tay Dụ Quyên

"Muội muội, về sau không cần nhắc lại chuyện cũ nữa. Năm năm qua ta sớm đã không còn giận muội nữa. Huống hồ, những gì ta giận muội so với khổ cực nhiều năm qua của muội không được tính là gì cả."

"Sau này muội cứ gọi ta là tỷ tỷ đi. Ta biết muội không tình nguyện trở thành Trắc phi, nếu có chuyện gì khó xử muội có thể nói cho ta bất cứ lúc nào."

Trong lòng Dụ Quyên tràn dâng một cảm giác rất khó tả. Trước đây khi còn làm tướng trong triều, nàng chán ghét thái độ của Thái tử bao nhiêu, thì cũng có thành kiến với Thái tử phi bấy nhiêu. Dụ Quyên cho rằng Mạn Nhu quả thật rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi không cần thiết. Bởi thế mà bất kể ở bên cạnh Thái tử bao lâu cũng không thể khiến hắn đi con đường chính đạo.

Nhưng so với việc phi tần mỹ nữ trong cung vì vinh hoa phú quý có thể hãm hại lẫn nhau, Mạn Nhu lại được xem là một chủ tử hoàn toàn khác biệt. Nàng không giống A Nhị Na, không gián tiếp can thiệp chuyện chính sự. Không giống bao người khác, vì sủng ái mà làm nên bao chuyện ngu ngốc.

Dụ Quyên hiểu Mạn Nhu sống đơn giản vì danh phận của nàng ấy. Nàng ta làm trọn nghĩa phu thê, gắng sức vun vén cho mối quan hệ vốn không chút tình yêu này. Cũng vì trọng trách đứng đầu một cung, là thê tử chính của Thái tử điện hạ đương triều.

Bởi vậy, Long Phúc có thể đi đường sai, nhưng Mạn Nhu thì không thể.

Đôi mắt Dụ Quyên lấp lánh, nàng cũng xoa xoa lại bàn tay Mạn Nhu như thể an ủi

"Tỷ tỷ."

Hai người họ trước đây từng có quen biết, nhưng giao tình không hề sâu. Duyên phận hợp tan, cuối cùng lại trói buộc trở thành tỷ muội cùng một phu quân. Dụ Quyên có cảm giác hai người họ thật ra rất hợp nhau. Ngoại trừ mặt tính cách đôi bên hoàn toàn đối lập nhau, nhưng suy nghĩ lại vô cùng hợp nhau.

Mạn Nhu thân làm chính thê, ngày ngày quản lý nội bộ Đông cung đúng là không hề dễ dàng gì, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đến Nhân Tâm cung bầu bạn cùng nàng.

Dụ Quyên vì thế mà học được cái gì gọi là ôn nhu như nước, cái gì gọi là hiểu đạo nghĩa. Mạn Nhu cũng từ quãng thời gian này mà trở thành một người có chính kiến hơn lúc trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK