Mẫu tử liền tâm. A Nhị Na không mấy vui vẻ với chuyện liên hôn. Dược Hậu trong lòng càng không thể thoải mái được. Đến Chấn Thiên Quốc rộng lớn, trở thành phi tử của người không quen biết. Phận nữ nhân như thể nếm đầy vị bi ai.
Đêm đã khuya, Dược Hậu thân thể vốn luôn không ổn định cộng thêm tinh thần mấy ngày nay luôn u sầu, buồn bã, A Nhị Na liền bảo vị cô cô lớn tuổi đứng cạnh mẫu thân đưa người về. Giờ khắc này, A Nhị Na mới rơi giọt lệ xót thương đời mình. Thảo nguyên vẫn rộng lớn, hoang dại như cũ, ngựa vẫn chạy. Nàng sau cùng vẫn phải vì Bách Quốc của mình lưu lạc đến nơi xa xôi khác..
Gió lớn thổi từng chiếc lá còn vương lại trên cạnh, tiếng nói chuyện huyên háo của cả Dụ Gia bây giờ như chìm vào dĩ vãng. Lòng Dụ Quyên càng không mấy an ổn, nhưng ngoài kia ngoại trừ tiếng cười nói ít ỏi, tiếng gió thổi mạnh dường như còn phát ra âm thanh nhỏ bé nào ấy từ trên mái nhà. Mà Dụ Quyên đang trong căn phòng ấy, chỉ giương mắt nhìn lên trên, hai tay thủ nhanh thanh kiếm rồi lao ra ngoài. Dùng khinh công đi tìm kẻ đột nhập. Dụ Quyên hiên ngang đứng trên ngói nhà, tay trái rút vỏ kiếm chỉ thẳng hắc y nhân đứng cách mình không gần không xa, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng.
Nếu là bình thường Dụ Quyên sẽ lấy khí chất của vị tướng trên sa trường tra hỏi hắn, nếu sự tình không ổn mới bắt đầu tấn công. Nhưng tâm trạng nàng dạo này lại không giống trước kia, cả ngày trong phủ vẫn thuờng lui tới mấy vị quan trong triều đình buộc nàng dẫu không muốn cũng phải lễ phép, hạn chế bộc lộ cảm xúc. Lúc này dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng lấy tư cách là xử lý kẻ đột nhập vào phủ vẫn đủ lý do để nàng xuất chiêu, giải quyết tiêu tan khối tâm sự trong lòng. Có lẽ vì thế mà mỗi một chiêu Dụ Tướng Quân lừng lẫy nàng kia xuất ra đều có tính sát thương cực mạnh, không chút lưu tình lại vô cùng cương quyết càng mạnh mẽ. Hắc y nhân đó không phải kẻ dễ khinh thường, dùng chiêu đối chiêu vô cùng nhịp nhàng, điều đặc biệt là hắn như thể hiểu hết toàn bộ chiêu thức của Dụ Quyên. Thoáng chốc lại giống như đang biểu biễn chứ không phải đang đối sức. Hắc y nhân mang theo mạng che mặt, Dụ Quyên tò mò muốn đánh bay nó mà chẳng cách nào được. Để nàng nhìn thấy gương mặt thật sự của mình có phải là điều cực kì ngu ngốc, hắn gắt gao đánh trả nàng, có lúc chậm có lúc nhanh, đối kháng liên tục mà chưa có khả năng ngưng lại. Dụ Quyên mấy phần ẩn hiện tia chán ghét, thiếu kiên nhẫn với hắn. Chớp nhanh thời cơ đem vỏ kiếm từ tay trái của mình kẹp chặt lại thanh kiếm của hắn, tay còn lại đâm thẳng kiếm xuống phía dưới làm điểm tựa tung người đạp thẳng vào hắc y nhân.
Bị Dụ Quyên kẹp lại thanh kiếm lại bị nàng tung chiêu hiểm, hắc y nhân lảo đảo rồi lùi lại ra sau, trong tư thế quỳ một chân. Hai người hiện tại một đầu một cuối, mà ngay lúc kẻ kia vừa bị nàng hạ gục đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt. Kiếm trong tay hướng thẳng đến cổ hắc y nhân trong sự ngỡ ngàng của kẻ lạ mặt kia. Biết không thể tránh khỏi, hắc y nhân kia thanh cẩn thận đứng lên tránh lại khiến nàng động thủ, một tay vương ra sau tháo mạng che mặt. Nhưng không biết là môn phái nào, cũng không biết là người do vị đại thần nào đem đến mà võ công không tồi, gương mặt xinh xắn. Dụ Quyên tay nới lỏng kiếm, mà tiểu nha đầu đó cũng xem như lanh lợi liền nhẹ tay hấc nhẹ thanh kiếm, thoát khỏi sự đe dọa của Dụ Quyên nàng. Một khắc sau Dụ Quyên chỉ kịp thấy kẻ lạ mặt đó quỳ một chân trước mặt nàng hai tay chắp lại hành lễ gọi Dụ Quyên hai tiếng
"Chủ nhân"
Dụ Quyên không khỏi ngạc nhiên với hai tiếng ấy, chủ nhân, nàng làm gì lại trở thành chủ nhân của người chưa từng gặp mặt. Nàng không phải chủ nhân gì đó, hắc y nhân đó cũng không phải thuộc hạ dưới trướng của nàng. Có lẽ đó là chút chiêu trò của hắc y nhân nhằm khiến nàng buông lỏng cảnh giác. Dụ Quyên càng không mấy thoải mái vui vẻ, vừa hạ kiếm lại lập tức nâng lên đặt tại vị trĩ cũ, không gấp mà từ từ nói
"Ai là chủ nhân của ngươi? Bản tướng quân thừa sức lấy đi cái mạng này của ngươi"
"Chủ nhân. Người là chủ nhân của ta. Bọn ta chỉ trung thành với ngưòi mang chiếc vòng khắc hình phượng hoàng này"
"Vòng tay?" Dụ Quyên khó hiểu nhìn vòng tay trên tay của nàng, chiếc vòng mẫu thân nàng để lại sao lại vô cớ biến thành tín vật trong miệng ả ta. Có điều làm sao tiểu nha đầu đó lại có thể biết được nàng có mang chiếc vòng tay này. Dụ Quyên tiếp tục duy trì tư thế này, nghiêm nghị nhìn tiểu nha đầu trước mặt
"Ta là A Vân. Người của Điệp Hắc Môn"
"Điệp Hắc Môn?"
Chẳng hiểu vì sao nhưng ba chữ Điệp Hắc Môn kia vừa xuất hiện, Dụ Quyên trong lòng lại cảm thấy có chút quen thuộc. Chỉ nhớ là từ khi còn rất nhỏ, phụ thân đã từng nhắc đến cái tên này. Trong vô thức mơ màng nàng lại chẳng thể nhìn thấu sự tình từ bên trong màng sương ấy. Nàng từ trước đến nay luôn lăn lộn trên chiến trường nhưng đối với chốn giang hồ vẫn có nhiều hứng thú. Điệp Hắc Môn là môn phái giang hồ đặc biệt lợi hại, có điều dường như hiếm khi hoạt động. Điều thật sự ấn tượng về môn phái này, có lẽ bởi vì nó không phải là một tổ chức chỉ biết giết người, còn biết cứu người. Dụ Quyên biết về những điều nhỏ nhặt lại không biết về toàn cục Điệp Hắc Môn cũng không phải điều lạ thường. Nhưng nhân vật vừa đặc biệt lại vừa bí ẩn như thế sao lại dễ dàng lộ diện trước nàng, gọi nàng hai tiếng chủ nhân. Hơn nữa công phu hắc y nhân kia vẫn chưa thể gọi là xuất chúng hay quá hiểm. Dụ Quyên khóe miệng hiện lên một đường cong khó tin.
"Ngươi bảo ngươi là người của Điệp Hắc Môn? Dựa vào võ công của ngươi?"
"Võ công của ta làm sao. Sư huynh bảo võ công của ta rất tiến bộ đấy nhé"
"Chiếc vòng tay này thế nào?" Dụ Quyên mặc kệ thái độ tùy hứng của A Vân gì đó, vừa hỏi vừa nâng tay xem chiếc vòng trên tay mình.
"Đó là chiếc vòng mà chủ nhân Điệp Hắc Môn sẽ mang vào. Ngày Dụ phu nhân còn sống bà là môn chủ của Điệp Hắc Môn. Giờ là người"
"Ta chưa từng nghe mẫu thân kể về chuyện này"
"Chủ nhân. Việc này vạn lần không thể tiết lộ ra bên ngoài. Lão môn chủ thành lập Điệp Hắc Môn trong âm thầm vì lý do triều đình. Sau khi qua đời, người đã truyền tín vật cho Dụ phu nhân. Dụ phu nhân vì bảo vệ nó liền đem tín vật để vào trong vòng tay có khắc phượng hoàng này"
"Tín vật mà các ngươi dùng để nhận định nằm bên trong vòng tay chứ không phải là vòng tay?"
"Chính xác là như thế. Lão phu nhân mất Điệp Hắc Môn lại không thể bên cạnh, tại nơi này A Vân cầu người thanh thản. Lập lời thề suốt đời trung thành với tân chủ nhân"
Dụ Quyên buông kiếm trong tay mình ra, ánh nắt càng không quá sắc bén như trước, tựa hồ đem những lời A Vân nói suy sét và tin tưởng thật nhiều.
"Ngươi nói năm xưa đã bí lập lập ra Điệp Hắc Môn. Vì sao phải thế?"
"Cái này.. Thuộc hạ không biết. Bởi vì ta vừa mới nhập môn, chỉ nghe sư huynh nói như thế. Ngoài ra thuộc hạ không thể biết thêm được"
"Sư huynh!"
"Mấy ngày trước một đệ tử trong Điệp Hắc Môn đã trúng độc. Sư huynh đã dùng nội công ép chất độc ra ngoài nhưng vẫn không thể giải hết được. Bèn dẫn một phần chất độc còn lại vào người để cứu sống sư đệ"
Dụ Quyên có mấy phần không quá hiểu. Nàng nhíu mày nghi hoặc. A Vân thấy thế liền tiếp tục
"Vì đệ ấy nhỏ tuổi nhất nên rất được đại sư huynh chiếu cố"
Giơ vẫn chưa ngừng thổi. Dụ Gia đêm nay lại có người trong lòng chưa an..
Đêm đã khuya, Dược Hậu thân thể vốn luôn không ổn định cộng thêm tinh thần mấy ngày nay luôn u sầu, buồn bã, A Nhị Na liền bảo vị cô cô lớn tuổi đứng cạnh mẫu thân đưa người về. Giờ khắc này, A Nhị Na mới rơi giọt lệ xót thương đời mình. Thảo nguyên vẫn rộng lớn, hoang dại như cũ, ngựa vẫn chạy. Nàng sau cùng vẫn phải vì Bách Quốc của mình lưu lạc đến nơi xa xôi khác..
Gió lớn thổi từng chiếc lá còn vương lại trên cạnh, tiếng nói chuyện huyên háo của cả Dụ Gia bây giờ như chìm vào dĩ vãng. Lòng Dụ Quyên càng không mấy an ổn, nhưng ngoài kia ngoại trừ tiếng cười nói ít ỏi, tiếng gió thổi mạnh dường như còn phát ra âm thanh nhỏ bé nào ấy từ trên mái nhà. Mà Dụ Quyên đang trong căn phòng ấy, chỉ giương mắt nhìn lên trên, hai tay thủ nhanh thanh kiếm rồi lao ra ngoài. Dùng khinh công đi tìm kẻ đột nhập. Dụ Quyên hiên ngang đứng trên ngói nhà, tay trái rút vỏ kiếm chỉ thẳng hắc y nhân đứng cách mình không gần không xa, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng.
Nếu là bình thường Dụ Quyên sẽ lấy khí chất của vị tướng trên sa trường tra hỏi hắn, nếu sự tình không ổn mới bắt đầu tấn công. Nhưng tâm trạng nàng dạo này lại không giống trước kia, cả ngày trong phủ vẫn thuờng lui tới mấy vị quan trong triều đình buộc nàng dẫu không muốn cũng phải lễ phép, hạn chế bộc lộ cảm xúc. Lúc này dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng lấy tư cách là xử lý kẻ đột nhập vào phủ vẫn đủ lý do để nàng xuất chiêu, giải quyết tiêu tan khối tâm sự trong lòng. Có lẽ vì thế mà mỗi một chiêu Dụ Tướng Quân lừng lẫy nàng kia xuất ra đều có tính sát thương cực mạnh, không chút lưu tình lại vô cùng cương quyết càng mạnh mẽ. Hắc y nhân đó không phải kẻ dễ khinh thường, dùng chiêu đối chiêu vô cùng nhịp nhàng, điều đặc biệt là hắn như thể hiểu hết toàn bộ chiêu thức của Dụ Quyên. Thoáng chốc lại giống như đang biểu biễn chứ không phải đang đối sức. Hắc y nhân mang theo mạng che mặt, Dụ Quyên tò mò muốn đánh bay nó mà chẳng cách nào được. Để nàng nhìn thấy gương mặt thật sự của mình có phải là điều cực kì ngu ngốc, hắn gắt gao đánh trả nàng, có lúc chậm có lúc nhanh, đối kháng liên tục mà chưa có khả năng ngưng lại. Dụ Quyên mấy phần ẩn hiện tia chán ghét, thiếu kiên nhẫn với hắn. Chớp nhanh thời cơ đem vỏ kiếm từ tay trái của mình kẹp chặt lại thanh kiếm của hắn, tay còn lại đâm thẳng kiếm xuống phía dưới làm điểm tựa tung người đạp thẳng vào hắc y nhân.
Bị Dụ Quyên kẹp lại thanh kiếm lại bị nàng tung chiêu hiểm, hắc y nhân lảo đảo rồi lùi lại ra sau, trong tư thế quỳ một chân. Hai người hiện tại một đầu một cuối, mà ngay lúc kẻ kia vừa bị nàng hạ gục đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt. Kiếm trong tay hướng thẳng đến cổ hắc y nhân trong sự ngỡ ngàng của kẻ lạ mặt kia. Biết không thể tránh khỏi, hắc y nhân kia thanh cẩn thận đứng lên tránh lại khiến nàng động thủ, một tay vương ra sau tháo mạng che mặt. Nhưng không biết là môn phái nào, cũng không biết là người do vị đại thần nào đem đến mà võ công không tồi, gương mặt xinh xắn. Dụ Quyên tay nới lỏng kiếm, mà tiểu nha đầu đó cũng xem như lanh lợi liền nhẹ tay hấc nhẹ thanh kiếm, thoát khỏi sự đe dọa của Dụ Quyên nàng. Một khắc sau Dụ Quyên chỉ kịp thấy kẻ lạ mặt đó quỳ một chân trước mặt nàng hai tay chắp lại hành lễ gọi Dụ Quyên hai tiếng
"Chủ nhân"
Dụ Quyên không khỏi ngạc nhiên với hai tiếng ấy, chủ nhân, nàng làm gì lại trở thành chủ nhân của người chưa từng gặp mặt. Nàng không phải chủ nhân gì đó, hắc y nhân đó cũng không phải thuộc hạ dưới trướng của nàng. Có lẽ đó là chút chiêu trò của hắc y nhân nhằm khiến nàng buông lỏng cảnh giác. Dụ Quyên càng không mấy thoải mái vui vẻ, vừa hạ kiếm lại lập tức nâng lên đặt tại vị trĩ cũ, không gấp mà từ từ nói
"Ai là chủ nhân của ngươi? Bản tướng quân thừa sức lấy đi cái mạng này của ngươi"
"Chủ nhân. Người là chủ nhân của ta. Bọn ta chỉ trung thành với ngưòi mang chiếc vòng khắc hình phượng hoàng này"
"Vòng tay?" Dụ Quyên khó hiểu nhìn vòng tay trên tay của nàng, chiếc vòng mẫu thân nàng để lại sao lại vô cớ biến thành tín vật trong miệng ả ta. Có điều làm sao tiểu nha đầu đó lại có thể biết được nàng có mang chiếc vòng tay này. Dụ Quyên tiếp tục duy trì tư thế này, nghiêm nghị nhìn tiểu nha đầu trước mặt
"Ta là A Vân. Người của Điệp Hắc Môn"
"Điệp Hắc Môn?"
Chẳng hiểu vì sao nhưng ba chữ Điệp Hắc Môn kia vừa xuất hiện, Dụ Quyên trong lòng lại cảm thấy có chút quen thuộc. Chỉ nhớ là từ khi còn rất nhỏ, phụ thân đã từng nhắc đến cái tên này. Trong vô thức mơ màng nàng lại chẳng thể nhìn thấu sự tình từ bên trong màng sương ấy. Nàng từ trước đến nay luôn lăn lộn trên chiến trường nhưng đối với chốn giang hồ vẫn có nhiều hứng thú. Điệp Hắc Môn là môn phái giang hồ đặc biệt lợi hại, có điều dường như hiếm khi hoạt động. Điều thật sự ấn tượng về môn phái này, có lẽ bởi vì nó không phải là một tổ chức chỉ biết giết người, còn biết cứu người. Dụ Quyên biết về những điều nhỏ nhặt lại không biết về toàn cục Điệp Hắc Môn cũng không phải điều lạ thường. Nhưng nhân vật vừa đặc biệt lại vừa bí ẩn như thế sao lại dễ dàng lộ diện trước nàng, gọi nàng hai tiếng chủ nhân. Hơn nữa công phu hắc y nhân kia vẫn chưa thể gọi là xuất chúng hay quá hiểm. Dụ Quyên khóe miệng hiện lên một đường cong khó tin.
"Ngươi bảo ngươi là người của Điệp Hắc Môn? Dựa vào võ công của ngươi?"
"Võ công của ta làm sao. Sư huynh bảo võ công của ta rất tiến bộ đấy nhé"
"Chiếc vòng tay này thế nào?" Dụ Quyên mặc kệ thái độ tùy hứng của A Vân gì đó, vừa hỏi vừa nâng tay xem chiếc vòng trên tay mình.
"Đó là chiếc vòng mà chủ nhân Điệp Hắc Môn sẽ mang vào. Ngày Dụ phu nhân còn sống bà là môn chủ của Điệp Hắc Môn. Giờ là người"
"Ta chưa từng nghe mẫu thân kể về chuyện này"
"Chủ nhân. Việc này vạn lần không thể tiết lộ ra bên ngoài. Lão môn chủ thành lập Điệp Hắc Môn trong âm thầm vì lý do triều đình. Sau khi qua đời, người đã truyền tín vật cho Dụ phu nhân. Dụ phu nhân vì bảo vệ nó liền đem tín vật để vào trong vòng tay có khắc phượng hoàng này"
"Tín vật mà các ngươi dùng để nhận định nằm bên trong vòng tay chứ không phải là vòng tay?"
"Chính xác là như thế. Lão phu nhân mất Điệp Hắc Môn lại không thể bên cạnh, tại nơi này A Vân cầu người thanh thản. Lập lời thề suốt đời trung thành với tân chủ nhân"
Dụ Quyên buông kiếm trong tay mình ra, ánh nắt càng không quá sắc bén như trước, tựa hồ đem những lời A Vân nói suy sét và tin tưởng thật nhiều.
"Ngươi nói năm xưa đã bí lập lập ra Điệp Hắc Môn. Vì sao phải thế?"
"Cái này.. Thuộc hạ không biết. Bởi vì ta vừa mới nhập môn, chỉ nghe sư huynh nói như thế. Ngoài ra thuộc hạ không thể biết thêm được"
"Sư huynh!"
"Mấy ngày trước một đệ tử trong Điệp Hắc Môn đã trúng độc. Sư huynh đã dùng nội công ép chất độc ra ngoài nhưng vẫn không thể giải hết được. Bèn dẫn một phần chất độc còn lại vào người để cứu sống sư đệ"
Dụ Quyên có mấy phần không quá hiểu. Nàng nhíu mày nghi hoặc. A Vân thấy thế liền tiếp tục
"Vì đệ ấy nhỏ tuổi nhất nên rất được đại sư huynh chiếu cố"
Giơ vẫn chưa ngừng thổi. Dụ Gia đêm nay lại có người trong lòng chưa an..