Mất một khoảng thời gian dài để đến được Bách Quốc. Dụ Quyên cùng Điệp Hắc Môn lại lần nữa mất khoảng hai ngày mới đến được biên giới với vương quốc Nhĩ Lạp. Hành trình này đúng thật không hề dễ dàng gì.
Vương quốc Nhĩ Lạp gần Bách Quốc, hai nước lại có giao tình khá thân thiết, khó trách nơi đây cũng mang hương vị giống với mẫu quốc của A Nhị Na. Dụ Quyên thích nơi này, nàng nhìn ánh nắng có phần gắt gao nhưng rực rỡ tươi mới, nhìn cỏ cây ven đường khoe sắc, nhìn người người treo trên môi nụ cười. Dụ Quyên đưa tay đón lấy cánh hoa bằng lăng rơi rụng, hương thơm dịu nhẹ của nó thanh tỉnh những mệt mỏi chồng chất của nàng. Nàng híp mắt cười, tự hỏi nàng và nó cũng có thể xem như là có duyên phận, đến nơi đâu cũng có thể thấy sắc tím kiêu hãnh nở rộ.
Bọn họ tiếp tục tìm một quán trọ nghỉ chân, nơi đây còn nằm trong sự cai quản của Chấn Thiên, cảm giác bình yên đã lâu chưa có đã tràn về. Dụ Quyên an tâm nhắm mắt đánh một hơi dài, khi tỉnh dậy đã thấy Tiết Khiêm sớm đã chuẩn bị một bàn thức ăn trước mặt. Dụ Quyên lại cứ thế đánh chén, nhưng trong một thoáng chốc vui vẻ hiếm có, hình ảnh một A Vân miệng nói không ngừng nghỉ hiện lên trong đầu nàng. Dụ Quyên chớp chớp mắt, nàng không ăn nữa, nói sắc trời hôm nay thật đẹp, không ra ngoài đi dạo thì đáng tiếc lắm.
Tiết Khiêm bây giờ càng giống cái đuôi nhỏ của nàng, Dụ Quyên cũng không có nhiều ý kiến lắm, hai người họ mang theo ít ngân lượng, thói quen hình thành nên cũng tiện tay giấu một con dao nhỏ trong người.
Dụ Quyên vẫn luôn cảm thấy tò mò về phố chợ nơi đây sẽ náo nhiệt thế nào, nhân lúc hôm nay vừa hay là ngày rằm nên không thể bỏ lỡ.
Tiếng nói cười huyên náo từ khi nàng đặt chân đến nơi đây vẫn chưa hề thuyên giảm, càng đến gần phố thị, thanh âm tràn đầy sức sống ấy càng vang vọng. Nàng cùng Tiết Khiêm một trước một sau hòa lẫn vào dòng người trên phố, thấy đám đông tụ tập cả hai lại không kiềm được sự hiếu kỳ. Nàng nhìn thấy một người đàn ông tuổi tứ tuần đang phun lửa, quanh người hắn là tiếng vỗ tay, tiếng khen ngợi. Từng ngọn lửa lớn cứ thế một cách thần kỳ trào ra từ miệng ông ta, đến cả Tiết Khiêm cũng không thể giấu được ánh mắt ngưỡng mộ hiếm gặp. Dụ Quyên quay đầu, thấy nàng ta vui vẻ thì liền hỏi:
"Thật ra những thứ này ở kinh thành của chúng ta cũng có không ít cơ mà."
"Thuộc hạ trước giờ làm gì dám đi dạo phố chợ."
Lời này khiến Dụ Quyên có chút khó xử, đúng thật là như thế. Đám người Điệp Hắc Môn xưa nay sao có thể tùy tiện đi dạo bên ngoài, thấy đám đông trên đường cũng không thể tự mình tụ tập chen lấn để tránh bị kẻ khác phát hiện. Hành tung của bọn họ luôn là bí mật, cơ bản là vô cùng kín tiếng. Những thú vui thế này Dụ Quyên chứng kiến không ít, nhưng đối với bọn họ chính là cầu mà không có.
Dụ Quyên cũng không vội rời đi, nàng muốn để Tiết Khiêm thoải mái, cũng là.. thay A Vân đi tìm thú vui.
Nhìn mãi một lúc lâu cũng không còn nhiều hứng thú, Dụ Quyên dắt tay Tiết Khiêm đến hàng trang sức, nàng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy cây trâm bạc đính viên trân châu là hợp với Tiết Khiêm nhất, còn lại hầu như đều dành cho tiểu thư khuê các, hoặc là nữ nhi bình thường. Tiết Khiêm cả ngày dùng kiếm cũng không mấy để tâm đến thứ đồ này.
Dụ Quyên lại dắt tay Tiết Khiêm đi xem lễ đấu kiếm của các dũng sĩ. Tiết Khiêm ngơ ngác hỏi lại:. 𝐓ìm 𝒕𝑟u𝘺ện ha𝘺 𝒕ại ~ 𝒕𝑟um𝒕𝑟u𝘺en.𝑣n ~
"Sao chủ nhân lại biết nhiều về vương quốc Nhĩ Lạp vậy?"
Đáp lại Tiết Khiêm, Dụ Quyên nói:
"Từng có một người bảo rằng muốn đưa ta dạo hết chân trời, cho ta ngắm xem dũng sĩ Nhĩ Lạp oai phong thế nào, nhìn nhạn bay về trời đẹp đến thế nào. Hôm nay ta sẽ đưa ngươi đi xem vậy."
Dụ Quyên gọi là "một người" nhưng người đó là người nào trong lòng Tiết Khiêm dĩ nhiên biết rất rõ. Tiết Khiêm biết lòng nàng nặng trĩu tâm tư, chỉ đành cùng nàng giải tỏa nỗi lòng này vậy.
Dụ Quyên cùng Tiết Khiêm hòa vào dòng người đông đúc phía cuối, hai người tranh giành được một chỗ đứng tốt có thể quan sát được toàn bộ kháng đài.
Đứng trên đài cao là một dũng sĩ, nghe qua giới thiệu thì tên là Nho Quang, người bất bại trong mùa tỉ thí võ công hai năm liền. Dụ Quyên không khỏi cảm thán cơ thể hắn quá mức dọa người, hắn lớn gần như gấp đôi nàng, tóc hắn được tết lại gọn phía sau, bắp cơ rắn chắc, mỗi bước đi của hắn cơ hồ có thể nghe được sự mạnh mẽ vô cùng. Nàng không khỏi thì thầm với Tiết Khiêm:
"Không hổ là đệ nhất dũng sĩ Nhĩ Lạp!"
Tiết Khiêm cũng không thể giấu được bất ngờ, mang được danh xưng này chắc hẳn là vô cùng lợi hại.
Nho Quang khàn khàn giọng cất tiếng mời gọi, hai năm qua Nhĩ Lạp chưa từng có người nào đánh thắng được hắn, vô hình chung hắn đã trở thành tiêu chuẩn để đánh giá kẻ khác. Bởi thế trực tiếp cùng hắn tỉ thí là được, nếu hắn được hắn có thể vào được vòng sau cùng người khác tranh tài, còn không hắn vẫn sẽ là người đứng ở vị trí đó.
Dụ Quyên khẽ động vào cánh tay Tiết Khiêm, hỏi nàng:
"Ngươi có muốn thử không? Nơi đây cũng chẳng phải Chấn Thiên."
Tiết Khiêm liền vui vẻ gật đầu, nàng đâu sợ chết, hơn nữa bản tính hiếu thắng như nàng sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
"Vị nào muốn cùng ta phân thắng bại có thể bước lên đài này."
Phía dưới cũng có không ít người vô cùng mong ngóng cơ hội này, ai nấy cũng đều hăng hái tham gia. Tuy nhiên những người bọn họ cùng lắm chỉ có thể cầm cự đến chiêu thứ bảy, sau bảy chương đều bị sức mạnh cường đại của Nho Quang hất văng khỏi đài, thua vô cùng khó coi, nhưng bọn họ lại lấy đó thành niềm tự hào của mình.
Thắng một người như Nho Quang thật khó, nhưng thua một người như hắn lại chẳng có gì là không tốt. Nho Quang vẫn chưa tìm được người thực sự là đối thủ xứng tầm của mình, tiếp tục khàn giọng hỏi:
"Vị nào muốn lên nữa?"
"Có ta!"
Thanh âm này khiến không ít người bất ngờ, đây.. rõ ràng là giọng nói của một nữ nhân. Nho Quang đích thực cũng không nén khỏi ngạc nhiên, thế mà có một nữ tử muốn cùng hắn tỉ thí. Hắn nhếch môi cười, bất luận trận này thắng thua đều vô cùng xem trọng cô nương trước mặt mình.
Tiết Khiêm hất tà áo của mình, nàng xoay người mái tóc dài tung bay, nàng dùng trâm bạc mà chủ nhân vừa tặng quấn lại. Ngay lập tức liền biến thành một người gọn gàng, dáng dấp quả nhiên là của một sát thủ giang hồ trong thiên hạ. Bước chân nhanh nhẹn đến đài thi đấu, nàng đứng đối diện với Nho Quang, trước khi bắt đầu vô cùng lễ mạo cùng hắn hành lễ.
Nho Quang càng không nén khỏi niềm vui, hắn thậm chí đã nghĩ trong bụng vương quốc Nhĩ Lạp này đã có một người nữ tử thân đầy chính khí. Nhưng trước ánh mắt sắc lẹm của Tiết Khiêm, Nho Quang cũng tự mình thu liễm, ý vui mừng tan biến trong tức khắc.
Nhận được hiệu lệnh bắt đầu, Tiết Khiêm liền không kìm được sự phấn khích của mình, nàng trược thẳng đến bên Nho Quang, tay nắm thành hình quyền, sức lực không hề kém cạnh một nam nhân nào. Nho Quang bình tĩnh tránh né, hắn nghiêng đầu dùng cánh tay to lớn của mình gạt đi một cước của Tiết Khiêm. Tiết Khiêm liên tục tung ra ba chiêu tấn công như thế, nhưng Nho Quang lại đứng ở thế thủ không công, khiến Tiết Khiêm không khỏi tức giận.
Ngay khi tay trái của nàng bị Nho Quang kẹp lại, Tiết Khiêm lấy chân trái làm trụ, chân phải thực hiện cú đá ngang nhắm đến phần bụng Nho Quang mà tấn công. Nho Quang lui một bước, cúi người tiếp tục tránh một cước, ngay khi hắn vừa trở về tư thế ban đầu, chân trái Tiết Khiêm không chút ngần ngại đạp vào ngực hắn. Nho Quang loạng choạng né ra sau, vẻ mặt bày ra vẻ bất ngờ trước chiêu này của nàng.
Hắn lúc này mới nở nụ cười, gật gật đầu ý khen nàng. Nhưng nụ cười đó liền tắt, lần này Nho Quang thực sự bộc lộ sức mạnh của mình. Hắn nắm tay trái thành quyền, tránh trái né phải đấm vào bụng Tiết Khiêm, nhưng Tiết Khiêm cũng không tồi. Nàng chặn được cú đánh đó, lại lần nữa tung người ra phía sau Nho Quang, tiếp tục tung cước từ phía sau. Chiêu này dĩ nhiên Nho Quang có thể đoán trước được, hắn canh chuẩn thời cơ ngay khi Tiết Khiêm thực hiện cước kia liền tung thân ảnh to lớn của mình lên không trung, sau đó không chút lưu tình nhấn người Tiết Khiêm xuống. Trong một chốc, Tiết Khiêm liền bị sức mạnh khốn kiếp kia đè xuống, hại nàng ép dọc hai chân trên nền đất, cơ khớp lúc này được kéo căng tạo Tiết Khiêm chút khổ sở.
Nàng quét ánh mắt tức giận nhìn hắn, nhưng lại không hề chịu thua. Tiết Khiêm thu lại hai chân, mượn lực từ cánh tay của mình từ phía sau, trong tư thế ngồi trên nền đất, bật người nhào lộn, sức dồn vào chân đấm thẳng đến bụng Nho Quang. Hắn buông đôi tay ra khỏi người nàng, lại đón đầu tiếp tục tấn công Tiết Khiêm.
Tiết Khiêm cứ thế bị hắn ép đến thành của đài đấu võ, lưng nàng ngã ra phía sau, may mắn phía dưới có vách thành chống đỡ mới không rơi xuống. Nhưng nàng biết duy trì mãi trong tư thế này không ổn, rất nhanh thôi nàng sẽ bị hắn ép rơi xuống.
Chi bằng..
Tiết Khiêm tránh cú đấm từ hắn, sau đó nâng gối, âm thầm tấn công hạ bộ. Chiêu này nằm ngoài dự liệu, khiến Nho Quang cũng không khỏi giật mình. Nhưng Tiết Khiêm không phải kẻ không hiểu chuyện, dĩ nhiên nơi nào không nên ra tay nàng sẽ không động đến. Nhân lúc hắn có chút hoảng loạn, liền chống hai tay lên thành vách, tung người ra khỏi đài đấu. Một tay nàng bị Nho Quang đánh đến, Tiết Khiêm gắng sức giữ chặt sau đó trên không trung nghiêng người sang trái, dùng chân đá vào Nho Quang. Nho Quang né người sang phải, nhưng vẫn không tránh được một chiêu hiểm như thế, ngay lập tức Tiết Khiêm lại chống hai tay lên thành, người nàng nghiêng sang phải, tung cước ép lui Nho Quang.
Tiết Khiêm đáp hạ thành công trên sàn đấu, chắp hai tay sau lưng nhìn Nho Quang.
Chiêu này đẹp mắt vô cùng.
Trận này chưa hết, nhưng bên dưới lại náo động không yên:
"Hay!"
"Cô nương này lợi hại ghê!"
"Hay quá!"
Dụ Quyên đứng xem cũng không thể giấu được nụ cười mãn nguyện của mình.
Tiết Khiêm so với hắn yếu hơn nhiều, nói trắng ra là nàng đang dần kiệt sức.
Nhưng nhìn Nho Quang như thể không mấy tổn hại như thế lại khiến ý chí của nàng sôi sục, nàng không muốn bỏ cuộc.
Hai người cứ thế một công một thủ cũng chẳng thể nhớ nỗi cả hai đã đi qua bao nhiêu chiêu thức rồi.
Kết quả cuối cùng Nho Quang dùng sức mạnh cực đại của mình ép lui được Tiết Khiêm, giành chiến thắng.
Tiết Khiêm tỏ ra rất phục trước trận chiến đó, nàng không hề có ý phản bác. Ngược lại liền dùng dáng vẻ kiêu hãnh nhất của mình để đối diện với hắn.
Tựa như một lần dạo chơi buông thả chính mình, Dụ Quyên cùng Tiết Khiêm cũng chẳng quan tâm lắm đến trận đấu phía sau, đại khái có thể hình dung rằng không ai có thể thắng được Nho Quang nên rời đi.
Tiết Khiêm trong lòng vô cùng thỏa mãn, nàng ở nơi đây không hề còn sự ràng buộc nào cả. Tư thế khi đi cũng có vài phần thoải mái hơn nhiều, sau lưng Tiết Khiêm lúc này là ánh mắt dõi theo của Nho Quang.
Vương quốc Nhĩ Lạp gần Bách Quốc, hai nước lại có giao tình khá thân thiết, khó trách nơi đây cũng mang hương vị giống với mẫu quốc của A Nhị Na. Dụ Quyên thích nơi này, nàng nhìn ánh nắng có phần gắt gao nhưng rực rỡ tươi mới, nhìn cỏ cây ven đường khoe sắc, nhìn người người treo trên môi nụ cười. Dụ Quyên đưa tay đón lấy cánh hoa bằng lăng rơi rụng, hương thơm dịu nhẹ của nó thanh tỉnh những mệt mỏi chồng chất của nàng. Nàng híp mắt cười, tự hỏi nàng và nó cũng có thể xem như là có duyên phận, đến nơi đâu cũng có thể thấy sắc tím kiêu hãnh nở rộ.
Bọn họ tiếp tục tìm một quán trọ nghỉ chân, nơi đây còn nằm trong sự cai quản của Chấn Thiên, cảm giác bình yên đã lâu chưa có đã tràn về. Dụ Quyên an tâm nhắm mắt đánh một hơi dài, khi tỉnh dậy đã thấy Tiết Khiêm sớm đã chuẩn bị một bàn thức ăn trước mặt. Dụ Quyên lại cứ thế đánh chén, nhưng trong một thoáng chốc vui vẻ hiếm có, hình ảnh một A Vân miệng nói không ngừng nghỉ hiện lên trong đầu nàng. Dụ Quyên chớp chớp mắt, nàng không ăn nữa, nói sắc trời hôm nay thật đẹp, không ra ngoài đi dạo thì đáng tiếc lắm.
Tiết Khiêm bây giờ càng giống cái đuôi nhỏ của nàng, Dụ Quyên cũng không có nhiều ý kiến lắm, hai người họ mang theo ít ngân lượng, thói quen hình thành nên cũng tiện tay giấu một con dao nhỏ trong người.
Dụ Quyên vẫn luôn cảm thấy tò mò về phố chợ nơi đây sẽ náo nhiệt thế nào, nhân lúc hôm nay vừa hay là ngày rằm nên không thể bỏ lỡ.
Tiếng nói cười huyên náo từ khi nàng đặt chân đến nơi đây vẫn chưa hề thuyên giảm, càng đến gần phố thị, thanh âm tràn đầy sức sống ấy càng vang vọng. Nàng cùng Tiết Khiêm một trước một sau hòa lẫn vào dòng người trên phố, thấy đám đông tụ tập cả hai lại không kiềm được sự hiếu kỳ. Nàng nhìn thấy một người đàn ông tuổi tứ tuần đang phun lửa, quanh người hắn là tiếng vỗ tay, tiếng khen ngợi. Từng ngọn lửa lớn cứ thế một cách thần kỳ trào ra từ miệng ông ta, đến cả Tiết Khiêm cũng không thể giấu được ánh mắt ngưỡng mộ hiếm gặp. Dụ Quyên quay đầu, thấy nàng ta vui vẻ thì liền hỏi:
"Thật ra những thứ này ở kinh thành của chúng ta cũng có không ít cơ mà."
"Thuộc hạ trước giờ làm gì dám đi dạo phố chợ."
Lời này khiến Dụ Quyên có chút khó xử, đúng thật là như thế. Đám người Điệp Hắc Môn xưa nay sao có thể tùy tiện đi dạo bên ngoài, thấy đám đông trên đường cũng không thể tự mình tụ tập chen lấn để tránh bị kẻ khác phát hiện. Hành tung của bọn họ luôn là bí mật, cơ bản là vô cùng kín tiếng. Những thú vui thế này Dụ Quyên chứng kiến không ít, nhưng đối với bọn họ chính là cầu mà không có.
Dụ Quyên cũng không vội rời đi, nàng muốn để Tiết Khiêm thoải mái, cũng là.. thay A Vân đi tìm thú vui.
Nhìn mãi một lúc lâu cũng không còn nhiều hứng thú, Dụ Quyên dắt tay Tiết Khiêm đến hàng trang sức, nàng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy cây trâm bạc đính viên trân châu là hợp với Tiết Khiêm nhất, còn lại hầu như đều dành cho tiểu thư khuê các, hoặc là nữ nhi bình thường. Tiết Khiêm cả ngày dùng kiếm cũng không mấy để tâm đến thứ đồ này.
Dụ Quyên lại dắt tay Tiết Khiêm đi xem lễ đấu kiếm của các dũng sĩ. Tiết Khiêm ngơ ngác hỏi lại:. 𝐓ìm 𝒕𝑟u𝘺ện ha𝘺 𝒕ại ~ 𝒕𝑟um𝒕𝑟u𝘺en.𝑣n ~
"Sao chủ nhân lại biết nhiều về vương quốc Nhĩ Lạp vậy?"
Đáp lại Tiết Khiêm, Dụ Quyên nói:
"Từng có một người bảo rằng muốn đưa ta dạo hết chân trời, cho ta ngắm xem dũng sĩ Nhĩ Lạp oai phong thế nào, nhìn nhạn bay về trời đẹp đến thế nào. Hôm nay ta sẽ đưa ngươi đi xem vậy."
Dụ Quyên gọi là "một người" nhưng người đó là người nào trong lòng Tiết Khiêm dĩ nhiên biết rất rõ. Tiết Khiêm biết lòng nàng nặng trĩu tâm tư, chỉ đành cùng nàng giải tỏa nỗi lòng này vậy.
Dụ Quyên cùng Tiết Khiêm hòa vào dòng người đông đúc phía cuối, hai người tranh giành được một chỗ đứng tốt có thể quan sát được toàn bộ kháng đài.
Đứng trên đài cao là một dũng sĩ, nghe qua giới thiệu thì tên là Nho Quang, người bất bại trong mùa tỉ thí võ công hai năm liền. Dụ Quyên không khỏi cảm thán cơ thể hắn quá mức dọa người, hắn lớn gần như gấp đôi nàng, tóc hắn được tết lại gọn phía sau, bắp cơ rắn chắc, mỗi bước đi của hắn cơ hồ có thể nghe được sự mạnh mẽ vô cùng. Nàng không khỏi thì thầm với Tiết Khiêm:
"Không hổ là đệ nhất dũng sĩ Nhĩ Lạp!"
Tiết Khiêm cũng không thể giấu được bất ngờ, mang được danh xưng này chắc hẳn là vô cùng lợi hại.
Nho Quang khàn khàn giọng cất tiếng mời gọi, hai năm qua Nhĩ Lạp chưa từng có người nào đánh thắng được hắn, vô hình chung hắn đã trở thành tiêu chuẩn để đánh giá kẻ khác. Bởi thế trực tiếp cùng hắn tỉ thí là được, nếu hắn được hắn có thể vào được vòng sau cùng người khác tranh tài, còn không hắn vẫn sẽ là người đứng ở vị trí đó.
Dụ Quyên khẽ động vào cánh tay Tiết Khiêm, hỏi nàng:
"Ngươi có muốn thử không? Nơi đây cũng chẳng phải Chấn Thiên."
Tiết Khiêm liền vui vẻ gật đầu, nàng đâu sợ chết, hơn nữa bản tính hiếu thắng như nàng sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
"Vị nào muốn cùng ta phân thắng bại có thể bước lên đài này."
Phía dưới cũng có không ít người vô cùng mong ngóng cơ hội này, ai nấy cũng đều hăng hái tham gia. Tuy nhiên những người bọn họ cùng lắm chỉ có thể cầm cự đến chiêu thứ bảy, sau bảy chương đều bị sức mạnh cường đại của Nho Quang hất văng khỏi đài, thua vô cùng khó coi, nhưng bọn họ lại lấy đó thành niềm tự hào của mình.
Thắng một người như Nho Quang thật khó, nhưng thua một người như hắn lại chẳng có gì là không tốt. Nho Quang vẫn chưa tìm được người thực sự là đối thủ xứng tầm của mình, tiếp tục khàn giọng hỏi:
"Vị nào muốn lên nữa?"
"Có ta!"
Thanh âm này khiến không ít người bất ngờ, đây.. rõ ràng là giọng nói của một nữ nhân. Nho Quang đích thực cũng không nén khỏi ngạc nhiên, thế mà có một nữ tử muốn cùng hắn tỉ thí. Hắn nhếch môi cười, bất luận trận này thắng thua đều vô cùng xem trọng cô nương trước mặt mình.
Tiết Khiêm hất tà áo của mình, nàng xoay người mái tóc dài tung bay, nàng dùng trâm bạc mà chủ nhân vừa tặng quấn lại. Ngay lập tức liền biến thành một người gọn gàng, dáng dấp quả nhiên là của một sát thủ giang hồ trong thiên hạ. Bước chân nhanh nhẹn đến đài thi đấu, nàng đứng đối diện với Nho Quang, trước khi bắt đầu vô cùng lễ mạo cùng hắn hành lễ.
Nho Quang càng không nén khỏi niềm vui, hắn thậm chí đã nghĩ trong bụng vương quốc Nhĩ Lạp này đã có một người nữ tử thân đầy chính khí. Nhưng trước ánh mắt sắc lẹm của Tiết Khiêm, Nho Quang cũng tự mình thu liễm, ý vui mừng tan biến trong tức khắc.
Nhận được hiệu lệnh bắt đầu, Tiết Khiêm liền không kìm được sự phấn khích của mình, nàng trược thẳng đến bên Nho Quang, tay nắm thành hình quyền, sức lực không hề kém cạnh một nam nhân nào. Nho Quang bình tĩnh tránh né, hắn nghiêng đầu dùng cánh tay to lớn của mình gạt đi một cước của Tiết Khiêm. Tiết Khiêm liên tục tung ra ba chiêu tấn công như thế, nhưng Nho Quang lại đứng ở thế thủ không công, khiến Tiết Khiêm không khỏi tức giận.
Ngay khi tay trái của nàng bị Nho Quang kẹp lại, Tiết Khiêm lấy chân trái làm trụ, chân phải thực hiện cú đá ngang nhắm đến phần bụng Nho Quang mà tấn công. Nho Quang lui một bước, cúi người tiếp tục tránh một cước, ngay khi hắn vừa trở về tư thế ban đầu, chân trái Tiết Khiêm không chút ngần ngại đạp vào ngực hắn. Nho Quang loạng choạng né ra sau, vẻ mặt bày ra vẻ bất ngờ trước chiêu này của nàng.
Hắn lúc này mới nở nụ cười, gật gật đầu ý khen nàng. Nhưng nụ cười đó liền tắt, lần này Nho Quang thực sự bộc lộ sức mạnh của mình. Hắn nắm tay trái thành quyền, tránh trái né phải đấm vào bụng Tiết Khiêm, nhưng Tiết Khiêm cũng không tồi. Nàng chặn được cú đánh đó, lại lần nữa tung người ra phía sau Nho Quang, tiếp tục tung cước từ phía sau. Chiêu này dĩ nhiên Nho Quang có thể đoán trước được, hắn canh chuẩn thời cơ ngay khi Tiết Khiêm thực hiện cước kia liền tung thân ảnh to lớn của mình lên không trung, sau đó không chút lưu tình nhấn người Tiết Khiêm xuống. Trong một chốc, Tiết Khiêm liền bị sức mạnh khốn kiếp kia đè xuống, hại nàng ép dọc hai chân trên nền đất, cơ khớp lúc này được kéo căng tạo Tiết Khiêm chút khổ sở.
Nàng quét ánh mắt tức giận nhìn hắn, nhưng lại không hề chịu thua. Tiết Khiêm thu lại hai chân, mượn lực từ cánh tay của mình từ phía sau, trong tư thế ngồi trên nền đất, bật người nhào lộn, sức dồn vào chân đấm thẳng đến bụng Nho Quang. Hắn buông đôi tay ra khỏi người nàng, lại đón đầu tiếp tục tấn công Tiết Khiêm.
Tiết Khiêm cứ thế bị hắn ép đến thành của đài đấu võ, lưng nàng ngã ra phía sau, may mắn phía dưới có vách thành chống đỡ mới không rơi xuống. Nhưng nàng biết duy trì mãi trong tư thế này không ổn, rất nhanh thôi nàng sẽ bị hắn ép rơi xuống.
Chi bằng..
Tiết Khiêm tránh cú đấm từ hắn, sau đó nâng gối, âm thầm tấn công hạ bộ. Chiêu này nằm ngoài dự liệu, khiến Nho Quang cũng không khỏi giật mình. Nhưng Tiết Khiêm không phải kẻ không hiểu chuyện, dĩ nhiên nơi nào không nên ra tay nàng sẽ không động đến. Nhân lúc hắn có chút hoảng loạn, liền chống hai tay lên thành vách, tung người ra khỏi đài đấu. Một tay nàng bị Nho Quang đánh đến, Tiết Khiêm gắng sức giữ chặt sau đó trên không trung nghiêng người sang trái, dùng chân đá vào Nho Quang. Nho Quang né người sang phải, nhưng vẫn không tránh được một chiêu hiểm như thế, ngay lập tức Tiết Khiêm lại chống hai tay lên thành, người nàng nghiêng sang phải, tung cước ép lui Nho Quang.
Tiết Khiêm đáp hạ thành công trên sàn đấu, chắp hai tay sau lưng nhìn Nho Quang.
Chiêu này đẹp mắt vô cùng.
Trận này chưa hết, nhưng bên dưới lại náo động không yên:
"Hay!"
"Cô nương này lợi hại ghê!"
"Hay quá!"
Dụ Quyên đứng xem cũng không thể giấu được nụ cười mãn nguyện của mình.
Tiết Khiêm so với hắn yếu hơn nhiều, nói trắng ra là nàng đang dần kiệt sức.
Nhưng nhìn Nho Quang như thể không mấy tổn hại như thế lại khiến ý chí của nàng sôi sục, nàng không muốn bỏ cuộc.
Hai người cứ thế một công một thủ cũng chẳng thể nhớ nỗi cả hai đã đi qua bao nhiêu chiêu thức rồi.
Kết quả cuối cùng Nho Quang dùng sức mạnh cực đại của mình ép lui được Tiết Khiêm, giành chiến thắng.
Tiết Khiêm tỏ ra rất phục trước trận chiến đó, nàng không hề có ý phản bác. Ngược lại liền dùng dáng vẻ kiêu hãnh nhất của mình để đối diện với hắn.
Tựa như một lần dạo chơi buông thả chính mình, Dụ Quyên cùng Tiết Khiêm cũng chẳng quan tâm lắm đến trận đấu phía sau, đại khái có thể hình dung rằng không ai có thể thắng được Nho Quang nên rời đi.
Tiết Khiêm trong lòng vô cùng thỏa mãn, nàng ở nơi đây không hề còn sự ràng buộc nào cả. Tư thế khi đi cũng có vài phần thoải mái hơn nhiều, sau lưng Tiết Khiêm lúc này là ánh mắt dõi theo của Nho Quang.