"Ya!"
Từng tiếng thét chói tai hòa với tiếng binh đao "leng keng" va vào nhau, tiếng hí của ngựa vang dội cả một vùng. Người người ngã xuống trên người chịu không biết bao nhiêu vết chém. Máu đỏ thấm ướt khắp đất trời, bắn lên tung tóe.
Một nữ tử thân mặc giáp chiến, tay cầm bội kiếm, tóc tai rũ rượi gian nan thở dốc. Có lẽ một trận chiến kéo dài khiến nàng ấy cạn kiệt sức lực, máu đỏ theo cánh tay truyền xuống kiếm nhỏ tí tách thành giọt. Nhưng ánh mắt nàng ấy lại không có lấy nửa phần sợ hãi, nghiêm nghị nhìn vị tướng quân tuổi chừng 30 trước mặt. Thân hình hắn không quá to lớn nhưng lực lưỡng vô cùng. Nàng nhìn cờ chiến của bọn họ sau lưng vị tướng đó, tay phải vung đao khiến một tên địch mất mạng, nhanh chóng giành lấy kiếm của hắn theo hướng cờ mà phóng. Vị tướng quân của Bách Quốc kia dĩ nhiên là không thể để cờ bị hạ, đó là vinh hạnh cũng là mạng sống của bọn họ. Cờ còn, quân còn, cờ không còn, quân vô nghĩa!
Hắn phản ứng nhanh nhạy, trường đao trong tay không ngần ngại cản lại cơn tấn công từ Dụ Quyên, mà đâu biết đây chỉ là một chiêu hờ của nàng.
Hai chân Dụ Quyên đột nhiên tăng tốc, nhân lúc hắn đang cật lực cản lại mũi kiếm, Dụ Quyên tựa như dùng hết sức bình sinh lao đến bổ nhào. Tướng quân Bách Quốc kia tránh được một chiêu của Dụ Quyên nhưng lại lảo đảo rồi rời khỏi lưng ngựa. Còn chưa kịp đứng vững thì lồng ngực đã bị bội kiếm Dụ Quyên đâm xuyên.
Tướng quân Bách Quốc mất mạng. Quân Bách diệt vong!
Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi! Chấn Thiên Quốc thắng rồi!
Một ngày một đêm, cuối cùng cũng thắng rồi!
Lá cờ chiến màu xanh với chữ "Thiên" tung bay phấp phới sau lưng Dụ Quyên. Nàng nhìn quân địch kinh hãi rút lui, nhìn lá cờ bọn chúng rơi trên nền đất, nhìn tướng sĩ đã mất mạng, khóe môi nở một nụ cười tươi, nàng nói:
"Cảm tạ"
Rồi chớp mắt lại không thấy gì nữa.
Bên tai lúc này chỉ còn nghe tiếng
"Tướng quân"
"Người không sao chứ?"
"Tướng quân! Tướng quân!"
Tin tức Thiền Uy quân của Dụ Quyên tiếp tục thắng trận được truyền về kinh thành, tất cả sau khi nghe thấy tin thắng trận thì vui mừng không thôi. Bách tính vì chiến tranh lo lắng không ngừng, nay nghe được tin thắng trận, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm hò reo khắp phố phường.
Cao Vương phủ, Chấn Thiên Quốc.
"Điện hạ! Dụ Quyên tướng quân đã trở về".
Giọng nói rõ ràng mang theo chút phấn khởi vang lên từ một chàng thanh niên tuổi chừng 18 đang chạy về phía một nam tử hán với thân hình cao lớn. Long Dĩ Đàm đang dồn hết mọi sự tập trung vào tấm bản đồ trên bàn, vừa nghe thuộc hạ thân cận của chàng báo tin sắc mặt cũng theo đó trở nên vui vẻ hơn đôi chút.
"Cho truyền"
Long Dĩ Đàm bình thường chính là như thế, không thích nói chuyện cũng không muốn nghe người khác nói chuyện. Mỗi lần nói chuyện đôi ba từ có lẽ đã đủ. Nhưng từ xưa đến nay, trên dưới hoàng cung ai nấy đều ngấm ngầm tự hiểu một điều với Dụ tướng quân dường như sẽ khác. Lần này cách xa ba tháng không gặp, chỉ thỉnh thoảng viết thư trao đổi về chuyện biên cương cũng đủ khiến lòng người không khỏi nhớ nhung.
Nghe có lệnh gọi, Dụ Quyên liền lập tức bước vào. Trước mặt người hầu trong phủ, nàng ít nhất vẫn giữ thái độ cung kính mà hành lễ với Cao Vương. Long Dĩ Đàm không thích thú với bầu không khí này, chàng phất phất tay bảo tất cả ra ngoài. Hai người họ thân phận cách biệt, địa vị cũng cách biệt nhưng gắn bó luôn mật thiết. Họ như thế đều là nhờ lúc nhỏ cùng lớn lên bên nhau, gọi là "thanh mai trúc mã" quả thực chẳng oan.
Long Dĩ Đàm tính cách thay đổi theo thời gian vì những biến cố đáng sợ chốn hoàng cung, mẫu thân lúc trước bị hoàng hậu đày đọa, bức tử một cách đầy đau đớn, phụ thân chàng lại ngồi ở ngôi vị độc tôn nhưng là một vị bạo quân đa nghi. Ngoại trừ Cửu đệ của chàng, thì Dụ Nhi có lẽ là người chàng thân thiết nhất. Biền biệt nhiều tháng không gặp, dù chàng có cao lãnh đến thế nào đi chăng nữa niềm vui đương nhiên không thể giấu nổi.
"Dụ Nhi, trở về rồi. Bình an rồi!"
Dụ Quyên tuy tuổi còn chưa tới đôi mươi nhưng kinh nghiệm theo phụ thân đánh trận thì nhiều vô số. Gia tộc của nàng cả đời đều là tướng, ai nấy cũng đều là những vị tướng tài ba, anh dũng. Xông pha nơi chiến trường, sát phạt quyết đoán, có người tử trận, có người khải hoàn quay về nhưng đến cuối cùng mộng ước bảo vệ thiên hạ, thái bình dân tộc, hết lòng hết sức vì Chấn Thiên quốc lòng người đều tỏ. Giặc Bách hung hãn trên bờ cõi Chấn Thiên đã lâu, Chấn Thiên đều nhẫn nhịn bỏ qua vì không muốn lại phải đưa bách tính vào cảnh chiến tranh, máu chảy đầu rơi. Có điều, càng nhịn nhục chúng càng lấn tới, triều đình đành phái Dụ Quyên trực tiếp ra trận, phong cho nàng là Dụ tướng quân.
Trước chủ ý đó Long Dĩ Đàm một mực ngăn cản nhưng ngăn không nổi ý của phụ hoàng đã quyết cuối cùng bắt buộc phải nhận lệnh. Giờ đây sóng gió đã qua đứng trước mặt Cao Vương điện hạ, nghe chàng nói lời quan tâm, nỗi thương nhớ trong suốt quãng thời gian vừa qua khiến nàng quên đi cái gọi là "tôn ti trật tự" mà nhanh chóng lao vào lòng chàng, nước mắt cũng giàn giụa rơi xuống thấm ướt một mảng y phục của chàng.
Cao Vương ban đầu có hơi bất ngờ vì lần đầu có một nữ tử dám hành xử như thế với mình, nhưng sau đó lại nhanh chóng bình thản để mặc nàng càn quấy như thế. Long Dĩ Đàm có lẽ muốn giúp nàng giảm bớt sợ hãi, giảm bớt gánh nặng và áp lực. Dụ Nhi lành lặn trở về là tốt rồi, bình an là tốt rồi. Cao Vương Long Dĩ Đàm ân cần hỏi thăm nàng về những vấn đề mà trong suốt thời gian qua nàng gặp phải. Dẫu sao nàng cũng là thiên kim tiểu thư của Dụ gia lại phải sống trong doanh trại nhiều tháng cùng vô số những binh lính là nam tử, bất kể đó có là tướng quân uy nghiêm, đáng sợ trên sa trường cũng không thể không biết buồn. Ở đó quả thật không quen, không được mẫu thân chăm sóc tử tế cũng không có thị nữ bên cạnh bầu bạn, điều kiện của doanh trại hiển nhiên phải khó khăn, thiếu thốn hơn nhiều. Dụ Quyên gắng gượng chịu đựng như thế bởi vì ước mơ của bản thân, vì tâm nguyện của phụ thân và đại ca lúc ra đi. Còn Long Dĩ Đàm chàng cố gắng lắng nghe nàng nói, cốt chỉ để an ủi nàng. Bản thân còn không giữ được im lặng mà hào hứng nói:
"Thú vị đến thế à. Thật mong có cơ hội trải nghiệm".
Dụ Quyên nghe xong mà phun cả ngụm trà đang uống dở ra ngoài. Còn bản thân Cao Vương điện hạ chàng đây thấy nàng như thế lại ung dung mà cười. Thật, chính là sát muối vào vết thương nữ tử mà!
"Muội trở về thăm Dụ phu nhân chưa thế?"
"Đương nhiên là rồi. Nhiều tháng không gặp muội không ngờ thân thể mẫu thân lại yếu đi đến thế. Lúc trước khi gửi thư về nhà, muội cũng không nghe mẫu thân nói về chuyện người đang bị bệnh"
Dụ phu nhân tuổi cũng đã lớn, sức khỏe cũng ngày càng suy yếu. Vậy mà vì lo lắng con gái ở sa trường không thể yên tâm dẹp loạn, bao lần gửi thư đi đều bảo với nàng người vẫn ổn. Thế mà ngày Dụ Quyên nàng trở về Dụ phu nhân lại chưa nói được vài câu đã ho đến mức không thể ngừng được. Trong lòng nàng không khỏi buồn rầu.
Dụ Quyên không giỏi ăn nói, hay nói đúng hơn nàng chỉ giỏi đánh trận. Còn chàng, không thích nói chuyện nhưng một khi nói lại luôn khiến cho người ta câm nín, nàng chính là bị Long Dĩ Đàm làm cho á khẩu. Mối quan hệ của hai người họ cứ như thế mà tốt hơn, từ ngày thơ ấu đến tận bây giờ đều như vậy. Bỗng sắc mặt của chàng chùn xuống, chàng nắm tay trái của Dụ Nhi, kéo lên ống tay áo rồi nhìn chằm chằm vào vết thương vừa dài vừa sâu. Từ lúc gặp mặt đến giờ, Dụ Quyên đều cẩn thận che giấu, chỉ là do chàng đã tinh ý phát hiện ra. Vết thương này là vết thương mới, còn chưa kịp lành lại, ắt hẳn là từ trận đấu vừa rồi mà tạo nên. Chiến trường thảm khốc, đao kiếm vô tình bị thương là không thể tránh khỏi.
"Dĩ Đàm, muội không sao"
Dụ Quyên chưa kịp lấy lại tay thì đã bị Long Dĩ Đàm giữ chặt lấy. Chàng nhìn vết thương của nàng mà trong lòng không khỏi xót xa. Nhất định trên người nàng ấy sẽ còn nhiều vết thương sâu hơn thế, nguy hiểm hơn thế. Nhưng "thiên ngôn vạn ngữ" bây giờ lại chỉ hóa thành hai tiếng "Đau không?" của Long Dĩ Đàm. Chàng nhíu chặt mày lại, nếu ngày hôm đó chàng cố gắng cản lại ý của phụ hoàng có lẽ mọi việc giờ đã khác.
"Không sao, thật mà"
Dụ Quyên nếm trải đắng cay trên sa trường, thật ra chút thương tích này với nàng hoàn toàn không hề quá nặng. Trên người nàng từ khi cầm kiếm ra chiến trường sớm đã không còn là nữ nhi không chút vết sẹo như lúc nhỏ. Nàng sớm đã quen như thế, nhưng nhìn Long Dĩ Đàm lo lắng thế này trong lòng lại dấy lên cảm giác ngọt ngào.
Long Dĩ Đàm bây giờ căn bản không còn nghe lọt những gì nàng nói cả. Tuy nàng nói "không sao", nguy hiểm trùng trùng cũng đã đi qua nhưng sao không thể lo lắng được. Chàng nhanh chóng bảo Tự Nguyên đi lấy thuốc rồi tự mình cẩn thận chăm sóc nó. Ánh mắt ôn nhu như thế đủ khiến Dụ Nhi của chàng ấm lòng rồi.
Một tay của Dụ Quyên hiện tại đã bị Long Dĩ Đàm khóa chặt để xử lý vế thương, tay còn lại của nàng chống cằm, tựa như muốn thu lại Long Dĩ Đàm vào đôi mắt mình, nàng mỉm cười, trong lòng chỉ toàn là hạnh phúc. Dụ Quyên nghiêm túc dán mắt vào gương mặt hoàn mỹ của Long Dĩ Đàm, vị vương gia tính cách khó chiều này thật sự quá đỗi tuấn tú, khiến nàng không muốn rời mắt.
Từng tiếng thét chói tai hòa với tiếng binh đao "leng keng" va vào nhau, tiếng hí của ngựa vang dội cả một vùng. Người người ngã xuống trên người chịu không biết bao nhiêu vết chém. Máu đỏ thấm ướt khắp đất trời, bắn lên tung tóe.
Một nữ tử thân mặc giáp chiến, tay cầm bội kiếm, tóc tai rũ rượi gian nan thở dốc. Có lẽ một trận chiến kéo dài khiến nàng ấy cạn kiệt sức lực, máu đỏ theo cánh tay truyền xuống kiếm nhỏ tí tách thành giọt. Nhưng ánh mắt nàng ấy lại không có lấy nửa phần sợ hãi, nghiêm nghị nhìn vị tướng quân tuổi chừng 30 trước mặt. Thân hình hắn không quá to lớn nhưng lực lưỡng vô cùng. Nàng nhìn cờ chiến của bọn họ sau lưng vị tướng đó, tay phải vung đao khiến một tên địch mất mạng, nhanh chóng giành lấy kiếm của hắn theo hướng cờ mà phóng. Vị tướng quân của Bách Quốc kia dĩ nhiên là không thể để cờ bị hạ, đó là vinh hạnh cũng là mạng sống của bọn họ. Cờ còn, quân còn, cờ không còn, quân vô nghĩa!
Hắn phản ứng nhanh nhạy, trường đao trong tay không ngần ngại cản lại cơn tấn công từ Dụ Quyên, mà đâu biết đây chỉ là một chiêu hờ của nàng.
Hai chân Dụ Quyên đột nhiên tăng tốc, nhân lúc hắn đang cật lực cản lại mũi kiếm, Dụ Quyên tựa như dùng hết sức bình sinh lao đến bổ nhào. Tướng quân Bách Quốc kia tránh được một chiêu của Dụ Quyên nhưng lại lảo đảo rồi rời khỏi lưng ngựa. Còn chưa kịp đứng vững thì lồng ngực đã bị bội kiếm Dụ Quyên đâm xuyên.
Tướng quân Bách Quốc mất mạng. Quân Bách diệt vong!
Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi! Chấn Thiên Quốc thắng rồi!
Một ngày một đêm, cuối cùng cũng thắng rồi!
Lá cờ chiến màu xanh với chữ "Thiên" tung bay phấp phới sau lưng Dụ Quyên. Nàng nhìn quân địch kinh hãi rút lui, nhìn lá cờ bọn chúng rơi trên nền đất, nhìn tướng sĩ đã mất mạng, khóe môi nở một nụ cười tươi, nàng nói:
"Cảm tạ"
Rồi chớp mắt lại không thấy gì nữa.
Bên tai lúc này chỉ còn nghe tiếng
"Tướng quân"
"Người không sao chứ?"
"Tướng quân! Tướng quân!"
Tin tức Thiền Uy quân của Dụ Quyên tiếp tục thắng trận được truyền về kinh thành, tất cả sau khi nghe thấy tin thắng trận thì vui mừng không thôi. Bách tính vì chiến tranh lo lắng không ngừng, nay nghe được tin thắng trận, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm hò reo khắp phố phường.
Cao Vương phủ, Chấn Thiên Quốc.
"Điện hạ! Dụ Quyên tướng quân đã trở về".
Giọng nói rõ ràng mang theo chút phấn khởi vang lên từ một chàng thanh niên tuổi chừng 18 đang chạy về phía một nam tử hán với thân hình cao lớn. Long Dĩ Đàm đang dồn hết mọi sự tập trung vào tấm bản đồ trên bàn, vừa nghe thuộc hạ thân cận của chàng báo tin sắc mặt cũng theo đó trở nên vui vẻ hơn đôi chút.
"Cho truyền"
Long Dĩ Đàm bình thường chính là như thế, không thích nói chuyện cũng không muốn nghe người khác nói chuyện. Mỗi lần nói chuyện đôi ba từ có lẽ đã đủ. Nhưng từ xưa đến nay, trên dưới hoàng cung ai nấy đều ngấm ngầm tự hiểu một điều với Dụ tướng quân dường như sẽ khác. Lần này cách xa ba tháng không gặp, chỉ thỉnh thoảng viết thư trao đổi về chuyện biên cương cũng đủ khiến lòng người không khỏi nhớ nhung.
Nghe có lệnh gọi, Dụ Quyên liền lập tức bước vào. Trước mặt người hầu trong phủ, nàng ít nhất vẫn giữ thái độ cung kính mà hành lễ với Cao Vương. Long Dĩ Đàm không thích thú với bầu không khí này, chàng phất phất tay bảo tất cả ra ngoài. Hai người họ thân phận cách biệt, địa vị cũng cách biệt nhưng gắn bó luôn mật thiết. Họ như thế đều là nhờ lúc nhỏ cùng lớn lên bên nhau, gọi là "thanh mai trúc mã" quả thực chẳng oan.
Long Dĩ Đàm tính cách thay đổi theo thời gian vì những biến cố đáng sợ chốn hoàng cung, mẫu thân lúc trước bị hoàng hậu đày đọa, bức tử một cách đầy đau đớn, phụ thân chàng lại ngồi ở ngôi vị độc tôn nhưng là một vị bạo quân đa nghi. Ngoại trừ Cửu đệ của chàng, thì Dụ Nhi có lẽ là người chàng thân thiết nhất. Biền biệt nhiều tháng không gặp, dù chàng có cao lãnh đến thế nào đi chăng nữa niềm vui đương nhiên không thể giấu nổi.
"Dụ Nhi, trở về rồi. Bình an rồi!"
Dụ Quyên tuy tuổi còn chưa tới đôi mươi nhưng kinh nghiệm theo phụ thân đánh trận thì nhiều vô số. Gia tộc của nàng cả đời đều là tướng, ai nấy cũng đều là những vị tướng tài ba, anh dũng. Xông pha nơi chiến trường, sát phạt quyết đoán, có người tử trận, có người khải hoàn quay về nhưng đến cuối cùng mộng ước bảo vệ thiên hạ, thái bình dân tộc, hết lòng hết sức vì Chấn Thiên quốc lòng người đều tỏ. Giặc Bách hung hãn trên bờ cõi Chấn Thiên đã lâu, Chấn Thiên đều nhẫn nhịn bỏ qua vì không muốn lại phải đưa bách tính vào cảnh chiến tranh, máu chảy đầu rơi. Có điều, càng nhịn nhục chúng càng lấn tới, triều đình đành phái Dụ Quyên trực tiếp ra trận, phong cho nàng là Dụ tướng quân.
Trước chủ ý đó Long Dĩ Đàm một mực ngăn cản nhưng ngăn không nổi ý của phụ hoàng đã quyết cuối cùng bắt buộc phải nhận lệnh. Giờ đây sóng gió đã qua đứng trước mặt Cao Vương điện hạ, nghe chàng nói lời quan tâm, nỗi thương nhớ trong suốt quãng thời gian vừa qua khiến nàng quên đi cái gọi là "tôn ti trật tự" mà nhanh chóng lao vào lòng chàng, nước mắt cũng giàn giụa rơi xuống thấm ướt một mảng y phục của chàng.
Cao Vương ban đầu có hơi bất ngờ vì lần đầu có một nữ tử dám hành xử như thế với mình, nhưng sau đó lại nhanh chóng bình thản để mặc nàng càn quấy như thế. Long Dĩ Đàm có lẽ muốn giúp nàng giảm bớt sợ hãi, giảm bớt gánh nặng và áp lực. Dụ Nhi lành lặn trở về là tốt rồi, bình an là tốt rồi. Cao Vương Long Dĩ Đàm ân cần hỏi thăm nàng về những vấn đề mà trong suốt thời gian qua nàng gặp phải. Dẫu sao nàng cũng là thiên kim tiểu thư của Dụ gia lại phải sống trong doanh trại nhiều tháng cùng vô số những binh lính là nam tử, bất kể đó có là tướng quân uy nghiêm, đáng sợ trên sa trường cũng không thể không biết buồn. Ở đó quả thật không quen, không được mẫu thân chăm sóc tử tế cũng không có thị nữ bên cạnh bầu bạn, điều kiện của doanh trại hiển nhiên phải khó khăn, thiếu thốn hơn nhiều. Dụ Quyên gắng gượng chịu đựng như thế bởi vì ước mơ của bản thân, vì tâm nguyện của phụ thân và đại ca lúc ra đi. Còn Long Dĩ Đàm chàng cố gắng lắng nghe nàng nói, cốt chỉ để an ủi nàng. Bản thân còn không giữ được im lặng mà hào hứng nói:
"Thú vị đến thế à. Thật mong có cơ hội trải nghiệm".
Dụ Quyên nghe xong mà phun cả ngụm trà đang uống dở ra ngoài. Còn bản thân Cao Vương điện hạ chàng đây thấy nàng như thế lại ung dung mà cười. Thật, chính là sát muối vào vết thương nữ tử mà!
"Muội trở về thăm Dụ phu nhân chưa thế?"
"Đương nhiên là rồi. Nhiều tháng không gặp muội không ngờ thân thể mẫu thân lại yếu đi đến thế. Lúc trước khi gửi thư về nhà, muội cũng không nghe mẫu thân nói về chuyện người đang bị bệnh"
Dụ phu nhân tuổi cũng đã lớn, sức khỏe cũng ngày càng suy yếu. Vậy mà vì lo lắng con gái ở sa trường không thể yên tâm dẹp loạn, bao lần gửi thư đi đều bảo với nàng người vẫn ổn. Thế mà ngày Dụ Quyên nàng trở về Dụ phu nhân lại chưa nói được vài câu đã ho đến mức không thể ngừng được. Trong lòng nàng không khỏi buồn rầu.
Dụ Quyên không giỏi ăn nói, hay nói đúng hơn nàng chỉ giỏi đánh trận. Còn chàng, không thích nói chuyện nhưng một khi nói lại luôn khiến cho người ta câm nín, nàng chính là bị Long Dĩ Đàm làm cho á khẩu. Mối quan hệ của hai người họ cứ như thế mà tốt hơn, từ ngày thơ ấu đến tận bây giờ đều như vậy. Bỗng sắc mặt của chàng chùn xuống, chàng nắm tay trái của Dụ Nhi, kéo lên ống tay áo rồi nhìn chằm chằm vào vết thương vừa dài vừa sâu. Từ lúc gặp mặt đến giờ, Dụ Quyên đều cẩn thận che giấu, chỉ là do chàng đã tinh ý phát hiện ra. Vết thương này là vết thương mới, còn chưa kịp lành lại, ắt hẳn là từ trận đấu vừa rồi mà tạo nên. Chiến trường thảm khốc, đao kiếm vô tình bị thương là không thể tránh khỏi.
"Dĩ Đàm, muội không sao"
Dụ Quyên chưa kịp lấy lại tay thì đã bị Long Dĩ Đàm giữ chặt lấy. Chàng nhìn vết thương của nàng mà trong lòng không khỏi xót xa. Nhất định trên người nàng ấy sẽ còn nhiều vết thương sâu hơn thế, nguy hiểm hơn thế. Nhưng "thiên ngôn vạn ngữ" bây giờ lại chỉ hóa thành hai tiếng "Đau không?" của Long Dĩ Đàm. Chàng nhíu chặt mày lại, nếu ngày hôm đó chàng cố gắng cản lại ý của phụ hoàng có lẽ mọi việc giờ đã khác.
"Không sao, thật mà"
Dụ Quyên nếm trải đắng cay trên sa trường, thật ra chút thương tích này với nàng hoàn toàn không hề quá nặng. Trên người nàng từ khi cầm kiếm ra chiến trường sớm đã không còn là nữ nhi không chút vết sẹo như lúc nhỏ. Nàng sớm đã quen như thế, nhưng nhìn Long Dĩ Đàm lo lắng thế này trong lòng lại dấy lên cảm giác ngọt ngào.
Long Dĩ Đàm bây giờ căn bản không còn nghe lọt những gì nàng nói cả. Tuy nàng nói "không sao", nguy hiểm trùng trùng cũng đã đi qua nhưng sao không thể lo lắng được. Chàng nhanh chóng bảo Tự Nguyên đi lấy thuốc rồi tự mình cẩn thận chăm sóc nó. Ánh mắt ôn nhu như thế đủ khiến Dụ Nhi của chàng ấm lòng rồi.
Một tay của Dụ Quyên hiện tại đã bị Long Dĩ Đàm khóa chặt để xử lý vế thương, tay còn lại của nàng chống cằm, tựa như muốn thu lại Long Dĩ Đàm vào đôi mắt mình, nàng mỉm cười, trong lòng chỉ toàn là hạnh phúc. Dụ Quyên nghiêm túc dán mắt vào gương mặt hoàn mỹ của Long Dĩ Đàm, vị vương gia tính cách khó chiều này thật sự quá đỗi tuấn tú, khiến nàng không muốn rời mắt.