• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ Quyên lờ mờ tỉnh giấc, đối với những vết chém thế này cũng không thể nào lấy mạng nàng đi được. Lúc còn ở chiến trường, nàng từng chứa vô số vết thương nguy hiểm vẫn có thể sống sót được. Mà cú đánh để nàng ngất ấy, Khương Hàn căn bản cũng không có ý ra tay mạnh.

Dụ Quyên mở mắt ra nhìn, khung cảnh nơi đây hoàn toàn khác biệt, rất xa lạ đối với nàng. Nàng nheo mắt thì thấy A Vân đang ngủ gần đó, sau đó liền biết nơi đây chính là địa bàn của Điệp Hắc Môn. Dụ Quyên chuyển mình muốn ngồi dậy, nghe có động tĩnh A Vân liền thức giấc quan sát, thấy nàng tỉnh dậy thì vui mừng mà nói

"A, chủ nhân, người cuối cùng cũng tỉnh rồi"

"Ta ngủ bao lâu rồi"

A Vân gãi gãi cái đầu nhỏ của mình, từ lúc mọi người rời đi cô cũng chìm vào giấc ngủ nên cũng không chắc chắn lắm về thời gian

"Chắc là.. hình như là rất lâu rồi"

Dụ Quyên không nói gì nữa, tay nàng vội vàng hất nhanh tấm chăn mỏng ra một bên, bước chân xuống giường mang lại giày. A Vân thấy nàng như thể muốn rời đi thì lập tức ngăn cản nàng

"Chủ nhân, bên ngoài nguy hiểm lắm"

"Ta biết"



Dụ Quyên chỉ thản nhiên đáp như thế. A Vân khó hiểu nhìn nàng, không phải đã bảo là biết rồi sao, thế sao vẫn còn muốn rời đi cơ chứ? Dụ Quyên bây giờ trong đầu toàn là nghĩ về Dụ gia, nàng không biết gia nhân của nàng bây giờ thế nào rồi, không biết bọn họ sẽ làm gì với nhà nàng, cũng không biết bây giờ bên ngoài rốt cuộc loạn đến mức nào.

Dụ Quyên chỉ đơn thuần là muốn trở về nhà, nàng muốn tận mắt nhìn mọi thứ cũng xem như là tiễn bọn họ con đường cuối cùng này. Trong tim nàng lúc này đây là cô đơn lạnh giá, là đau khổ cùng cực nhưng không được phép đầu hàng hay bỏ cuộc. Nàng càng phải biết đám người triều đình đó đã khiến gia nhân của nàng bỏ mạng thế nào. A Vân bên cạnh cứ lải nhải không ngừng, mà những lời nói đó bây giờ Dụ Quyên không thể nghe lấy dù chỉ một chút. Nàng cố xem như nha đầu đó đang tự nói chuyện một mình. A Vân sau đó biết bản thân không thể thuyết phục được chủ nhân của mình thì chạy ra ngoài đi tìm đại sư huynh.

"Đại sư huynh! Đại sư huynh"

Tiếng của A Vân huyên náo cả một căn phòng, đám người Điệp Hắc Môn bọn họ thì trưng ra biểu tình như đã quá mức quen thuộc với sự ồn ào hàng ngày của A Vân. Tiết Khiêm nghe thấy tiếng của A Vân thì chỉ lắc đầu rồi thôi.

Khương Hàn lên tiếng

"Muội lại náo gì nữa thế?"

A Vân thở hổn hển, hai tay chống lên hông, đáp lại

"Chủ nhân tỉnh lại rồi. Tỉnh lại rồi lại muốn đến Dụ gia thăm dò"

"Gì chứ?"

Tất cả đều hốt hoảng khi nghe A Vân nói như thế, bọn họ tung hoành giang hồ bao nhiêu năm sao có thể không biết đến các loại thủ đoạn của hoàng thất nếu muốn tìm người. Bây giờ đây tin tức và hình ảnh Dụ Quyên sớm đã được dán khắp các nơi rồi, bách tính không ai là không biết đến tin đại tướng quân của bọn họ tạo phản. Chỉ cần nàng lộ diện, không cần nói đến binh lính triều đình, e là sẽ bị bách tính ném đủ loại dơ bẩn vào người rồi.

Tất cả đều tức tốc chạy đến căn phòng của nàng. Dụ Quyên chỉ vừa mở cửa liền thấy đám người bọn họ. Đại sư huynh đi đầu tiên, ngược lại với người khác Khương Hàn không hề có ý muốn cản nàng trở về Dụ gia. Y chớp chớp mắt, xoay đầu nhìn những người phía sau, Khương Hàn có thể nhận ra không ai muốn để Dụ Quyên trở về, nhưng một người có thể tự mình chém lên thân hình chính mình tựa một lời cảnh tỉnh thì không ai có thể ngăn cản được nữa.

"Ta đưa người đi"

Khương Hàn bình tĩnh nói, mà lời nói này không ai lường trước được, trong mắt những người còn lại Khương Hàn có lẽ đã không còn thần trí nữa, ai lại có thể đáp ứng được mong muốn này cơ chứ? Tiết Khiêm bây giờ mới lên tiếng



"Sư huynh, huynh không bị gì chứ?"

"Giờ này rồi huynh còn muốn làm gì nữa chứ?"

A Vân mím mím môi, cô cũng muốn nói gì đó nhưng lời tới miệng lại thôi. A Vân là người duy nhất trong Điệp Hắc Môn tiếp cận thân thiết nhất với Dụ Quyên, bản thân cô cũng là người hiểu tính tình Khương Hàn.

"Vậy.. hai người cẩn thận một chút"

Tất cả đều im lặng, không ai nói gì nữa. Bầu không khí này thực sự rất khó chịu, ngột ngạt vô cùng.

Bây giờ, e là tất cả các nơi trong thành đều có hình vẽ của nàng, phủ của Dụ gia chắc chắn được canh gác vô cùng kĩ lưỡng. Chỉ cần nàng sơ hở một chút, nàng liền bị đưa về triều đình, chịu sự tra khảo hành hạ của cẩu hoàng đế kia, mà kể cả Điệp Hắc Môn cũng sẽ vì việc này mà rơi đầu.

Dụ Quyên biết, bao năm qua nàng làm việc trong triều đình những chuyện thế này sao có thể không biết được. Chỉ là nàng đã nợ bọn họ quá nhiều.

Nàng suy nghĩ hồi lâu, cũng nên quay lại nói với họ lời cáo biệt cùng lời cảm ơn.

Còn Khương Hàn, hắn là sợ nàng kích động quá mức mà làm chuyện dại dột, nguy hiểm. Không thể ngăn được chủ nhân thì đi cùng vậy. Nói thật thì từ khi nàng tự làm chính mình bị thương, trong đáy mắt Khương Hàn đã dành cho Dụ Quyên sự tin tưởng và tín nhiệm. Nếu A Vân tính tình hoạt bát, thích náo nhiệt, Tiết Khiêm lại chỉ thích làm không thích nói, lạnh nhạt, bá khí, thì Dụ Quyên lại là kiểu người trầm ổn nhưng lại cứng rắn, kiên nghị.

Dụ Quyên thay ra bộ y phục dính đầy máu này, nàng mang bộ y phục chỉ toàn màu đen do Tiết Khiêm đưa. Dụ Quyên nhìn đi nhìn lại cũng không tiện mang theo bội kiếm lúc này, nếu không ra đường rất dễ bị chú ý, nàng dắt theo con dao nhỏ vào eo mình, mang thêm cả mạng che mặt màu đen. Dụ Quyên khẽ cười, sau này nàng nên làm quen với hình dáng thế này rồi. Khương Hàn cũng giống như thế.

Hai người dùng khinh công băng qua cánh rừng, đặt chủ ý tiết kiệm thời gian và chú ý an toàn hết sức có thể. Sau đó ra đến phố, quả thật hệt như những gì nàng nghĩ, chỉ cần đi thoáng qua cũng sẽ nghe tiếng bàn tán từ bách tính ở đây.

Nàng nắm chặt tay lại, cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu, thẳng lưng, trong lòng nhịp tim sớm đã đánh thành nhịp. Khương Hàn tuy không quen thuộc địa hình bằng nàng, nhưng việc hành động trong bóng tối vốn là thế mạnh của y. Hai người không đi trên phố lớn, tìm các con hẻm nhỏ, cẩn thận quan sát trước sau mới dám đi. Trên đường phố lính gác bắt đầu tuần tra ngày một khắc nghiệt, hết nhóm này lại đến nhóm khác thay nhau luân phiên. Hai người vì thế mà hành động hết sức khó khăn, tựa như chỉ cần thở mạnh một chút thì sẽ bị phát hiện vậy đó.

Phía trước nhóm lính kia đang chuẩn bị thay ca, mà thời khắc lính tuần tra thay ca là lúc có lợi nhất cho hành động của hai người họ. Khương Hàn và Dụ Quyên im lặng quan sát, sau đó nhận thấy kẽ hở từ phía tây, lợi dụng sắc tối của trời, dùng khinh công bay vụt lên mái nhà, quả nhiên không bị bọn họ phát hiện. Hai người làm tư thế nửa nằm nửa ngồi im lặng nhìn bọn họ từ trên cao, nhóm lính gác thay phiên sẽ tiếp tục tuần tra ở khu vực này, còn nhóm kia thì đi tuần tra trong hẻm, nơi mà vừa nãy bọn họ vừa đứng.



Hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, xem ra chuyến này thực sự nếu không cẩn thận chỉ có thể động thủ thôi. Nhưng như thế thì quá mức nguy hiểm, có khi sẽ làm bại lộ địa điểm trốn của Điệp Hắc Môn. Hai người cùng nhau giao ánh mắt, tuy không ai nói với ai lời nào nhưng dường như đều hiểu ý của đối phương. Nhổm người dậy, nhìn trước sau rồi tung người bay lên mái nhà tiếp theo, cứ như thế cuối cùng cũng đến được cửa tây.

Nơi đây cũng có người canh gác nhưng không tạo cho bọn họ cảm giác quá áp lực giống như cửa chính vừa nãy. Hai người cẩn thận đáp xuống đất, Khương Hàn thầm giọng nói với Dụ Quyên nếu không thể di chuyển thuận lợi thì y sẽ tự mình đánh lừa bọn họ, việc của Dụ Quyên là hết sức cẩn thận. Nhưng Dụ Quyên lắc đầu, nàng không muốn lại nợ thêm sinh mạng của ai nữa, bất kể họ là gia nhân hay là thuộc hạ của nàng, tất thảy bây giờ đều là điểm tựa tinh thần cho nàng. Dụ Quyên cũng thì thầm nói lại

"Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết"

Khương Hàn cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu đồng ý.

May mắn thay cả hai có thể bình yên thoát ra cửa tây, đến cuối đường lần nữa lén lút mà bước tới phía sau hậu viện cuối cùng của Dụ gia. Dụ Quyên phất tay ra hiệu để Khương Hàn đi cùng mình, nàng nhón chân quan sát, chắc chắn an toàn mới phóng người lên cây bằng lăng cạnh bên. Khương Hàn cũng làm theo Dụ Quyên, hai người đem thân ảnh toàn màu đen của mình trốn lên trên thân cây, nhìn xuống toàn bộ Dụ gia mà không thể kìm nén được nữa. Nàng nhìn thấy căn nhà của mình bây giờ là một đống đổ nát, không có bóng người, chỉ có máu và đổ vỡ. Khung cảnh toàn bộ đều bị hư hại, nhìn đống đổ nát đó nàng liền biết những gì mà gia nhân của nàng trải qua không hề dễ dàng gì, có lẽ bọn họ đã cố hết sức để chống chọi, liều mạng để bảo vệ sự tấn công hoàn toàn bất ngờ.

Cũng không hiểu vì sao, bằng một lý do nào đó, nàng có thể nhìn thấy toàn cảnh ngày hôm qua. Nàng nhìn thấy Thanh Nhi lớn lên cạnh nàng một đường cứa ngang cổ, mấy miếng bánh chuẩn bị cho nàng bị rơi xuống đất rồi vỡ vụn dưới bàn chân chạy vội. Nàng nhìn thấy tiểu thư đồng nhà nàng, bình thường lanh lợi đáng yêu nay một nhát ngay tim. Nàng cũng nhìn thấy gương mặt vô tình thẳng tay chém giết của cẩm y vệ. Dụ Quyên không chịu được nhắm chặt mắt mình lại, tơ máu đỏ hoe hiện ra. Nàng kích động đến mức suýt chút nữa là rơi khỏi thân cây, may mắn là cánh tay của Khương Hàn đã kịp kéo nàng lại.

Dụ Quyên nhìn thấy khắp sân nhà nàng là máu, nơi đâu cũng là máu. Tất cả đều đã in đậm thành hình dưới sỏi đá, thi thể đã qua một ngày nhưng vẫn chưa dọn dẹp. Người trong nhà nàng cũng không hẳn là quá nhiều, nhưng hơn 20 mạng người đã đủ để khiến đầu cẩu hoàng đế hạ xuống.

Có người nằm sấp, có người gục ngay bên bàn, bàn ghế đều bị chém đứt, cột cũng ngã xuống vài cái. Dụ gia của nàng thoáng chốc đầy mùi máu tươi, mùi hôi tanh bao trùm lấy tất cả.

Nàng ghi nhớ tất cả, đêm qua máu của họ thực sự đã chảy thành sông rồi. Đêm qua nàng thực sự có lỗi với họ. Đêm qua, lại là mảng kí ức đen trong tâm trí nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK