Chuyện thành hôn giữa hai nước sớm đã được lan truyền rất xa. Đến cả Bách quốc xưa nay luôn bị khó xử bởi chiến sự hai nước cũng không giấu được niềm vui.
Dụ Quyên tự biết, kết cục này của nàng vốn không thể có bước quay đầu nữa. Nếu tên đã nằm trong cung, nàng thân là chiến sĩ tuyệt nhiên không thể không bắn. Nàng thầm nghĩ nếu phải đấu như thế, nàng sẽ dùng thân phận công chúa vương quốc Nhĩ Lạp an ổn mà sống, cũng sẽ dùng thân thế thật sự của nàng báo lại mối thù xưa.
"Có lẽ, chàng ấy sẽ bất ngờ lắm nhỉ?"
Nói rồi nàng lại tự mình cười nhạo chính mình. Chàng ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng, tựa như những lời chàng tuyệt tình nói ra lúc gặp nhau ở ngoại ô ngày ấy. Thế mà nàng lại không thể ngăn nổi bản thân thôi để tâm tới chàng.
Vài giọt rượu trượt theo cổ nàng rơi xuống thấm ướt một mảng vào y phục. Nàng không mấy để tâm đến nó, tiếp tục chìm đắm vào men say. Hương vị rượu có chút đắng, lại mơ hồ thoang thoảng vị ngọt bên trong. Trên thân cây bằng lăng đầy sắc tím ấy, một thân bạch y của nàng nằm trên nó, vùi chôn trong hương rượu mà Hạc Hiên gửi đến.
Trong cung điện lúc này chỉ còn lại nàng, không gian yên ắng đến lạ thường thế này lại không khiến nàng buồn tẻ.
"Đi rồi thật tốt, đi hết rồi thật tốt."
"Không còn ai xem ta tròn vai Thạch Anh công chúa kia nữa!"
"Ngươi tự mình hại mình như thế vẫn chưa đủ à?"
Tiếng nói vọng lại từ phía dưới. Nàng nửa tỉnh nửa say mở mắt ra nhìn, nhưng sau đó cũng không mấy bận tâm lễ tiết tiếp tục tùy hứng như thế.
Người đến vô cùng quen thuộc.
Bây giờ chỉ cần mỗi khi nhìn thấy hắn, nàng sẽ không còn mạnh miệng tranh cãi hay lớn tiếng đe dọa, đối diện với hắn cũng không còn sát ý dồn dập như trước. Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là kẻ đáng thương mà thôi.
"Tư Dũ.. À ta quên mất. Hạc Hiên vương tử đến đây có chuyện gì?"
"Ngươi như thế này mà dám dùng thân phận công chúa nói chuyện với ta à?"
Thấy nàng vẫn không mấy nghĩ ngợi, hắn đoán chừng nàng đã ngà ngà say. Nhưng dẫu cho như thế, nếu hình ảnh nàng lúc này bị lan truyền thì không biết sẽ bị Vương hậu trách phạt thế nào.
Hạc Hiên không hài lòng, lắc đầu chán ghét nàng. Sau đó hắn vận công lực, thân ảnh nhanh chóng đứng vững trên bằng lăng nơi nàng nằm. Trong khoảnh khắc hắn lại cảm thấy cảm giác khác lạ, đứng giữa sắc tím, nghe mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, được làn gió nâng niu vỗ về như thế thật sự.. Rất sảng khoái. Chỉ là hắn xưa nay vốn rất giống Long Dĩ Đàm, tư thế hay phong thái đều là bậc quân vương, vô cùng nghiêm túc. Đương nhiên là không thể hiểu được sự thoải mái này của nàng.
"Hừ, sao thế. Ngươi thích à?"
Dụ Quyên bừng tỉnh, thấy hắn bất động nhắm mắt như thể đang vô cùng hưởng thụ thì không ngừng trêu chọc hắn.
"Ngươi với chàng ấy giống nhau lắm, kể cả có làm việc gì cũng không vì thoải mái hưởng thụ, chỉ vì trọng trách trên người. Đúng thật là nhàm chán lắm ấy. Thỉnh thoảng ngươi nên tập làm quen với niềm vui của những người bình thường như bọn ta xem, cuộc sống thú vị hơn rất nhiều đó."
"Ngươi nói nhiều thật!"
Sau đó không nói gì nữa, trực tiếp mang nàng đứng chỉnh tề bên dưới. Dụ Quyên cũng chỉ có thể bất lực mặc kệ hắn, dù sao sau này cũng không thể tìm được người bầu bạn như hắn bên cạnh nữa rồi.
"Trong đầu đám nữ nhân các ngươi lúc nào cũng là hắn!"
Hạc Hiên vẫn còn khó chịu với lời nàng nói, không kiêng nể trực tiếp bộc bạch ra. Vẻ mặt hắn lúc nói thật sự rất không thoải mái, mà điều đó lại khiến con ma say như nàng ở bên cạnh bật cười thành tiếng.
"Dụ Quyên, lâu rồi không gọi ngươi như vậy."
Hạc Hiên một tay rót chén trà, một tay ve vẩy chiếc quạt bên người.
Nhưng lời hắn nói là sự thật, rất lâu rồi không ai gọi nàng như thế. Nàng không biết liệu có ai còn nhớ đến thân phận nữ nhi Dụ gia của nàng không. Nhưng từ khi trở thành nghĩa nữ của vương quốc này, tất cả mọi người đều cung kính theo lễ gọi nàng là "Công chúa". Đến cả tên Thạch Anh kia cũng không có mấy người gọi, ngoại trừ Vương thượng và Vương hậu.
Nàng thầm nghĩ, cho dù tất cả không còn ai nhớ, nhưng bản thân nàng vĩnh viễn không được phép quên chúng đi. Thời gian qua nàng sống trong nhung lụa, không phải lo những ngày chạy trốn cùng Điệp Hắc Môn, không có bất cứ điều gì có thể cướp đi sinh mạng những người ở bên cạnh nàng. Nàng không còn ôm lòng hận thù khi ở nơi này quá lâu. Thật ra nàng tự trách chính mình rất nhiều. Nàng ghét thù hận, vậy nên mới khiến bản thân thời gian qua quên đi món nợ máu của gia tộc mà sống an nhàn như thế.
Nàng tự nghĩ, mẫu thân trên trời nếu biết được chắc chắn sẽ không nhận nàng là con của người nữa. Nàng tự nghĩ, nàng không hề xứng được sự tha thứ của họ.
Mà thù hận xưa cũng đã trỗi dậy trong lòng nàng, tự ép nàng phải tự tay báo thù, nhuốm máu cẩu hoàng đế tế vong linh Dụ gia.
"Phải, lâu rồi không ai gọi ta như thế. Thật nực cười, ta thế mà lại quên bén thân phận của ta luôn rồi!"
Nói rồi, nàng lại theo thói quen đưa bình rượu lên cao. Chỉ là hương rượu còn đó, còn chưa vào đầu lưỡi đã bị Hạc Hiên vương tử một tay cướp mất. Hắn đưa chén trà đến trước mặt nàng, nhướng mày bảo nàng uống nó.
Tính toán chuyện gì với một bầu rượu cơ chứ, nàng tự nghĩ rồi chiều theo ý hắn.
"Nếu ngươi quên, vậy sau này để ta nhắc ngươi nhớ."
Nàng như sững người trước câu nói của hắn. Trong lòng lại tuôn về hồi ức xưa kia hắn lợi dụng nàng.
"Ngươi muốn dùng ta giết chết cẩu hoàng đế?"
Nàng biết hắn hận lão ta vô cùng, chính tay hắn xưa kia dàn xếp không biết bao nhiêu việc cho nàng. Thậm chí sau này hắn còn lợi dụng luôn cả thái tử đương triều nhằm làm lũng đoạn triều chính Chấn Thiên quốc. Hắn không đấu lại Long Dĩ Đàm, càng không thể ở lại đó quá lâu để tránh bị A Nhị Na phát hiện. Cho nên.. Hắn bây giờ sẽ lợi dụng nàng, để nàng làm những thứ hắn chưa làm được trong quá khứ. Hắn rồi sẽ biến nàng thành công cụ cho chính mình, hệt như dã tâm năm xưa đã từng vậy.
Thế mà.. Nàng đã xem hắn như bằng hữu có thể tâm tình cùng hắn rồi.
Nàng lắc đầu cười nhẹ, hóa ra không ngờ chính mình lại ngu ngốc đến thế.
Mà cho dù trước đó, hắn thật sự xem trọng nàng, xem nàng như tri âm của mình thì thế nào, sau cùng nếu có cơ hội hắn sẽ tiếp tục thao túng phía sau nàng.
"Không!"
Một từ này của hắn khiến nàng bừng tỉnh hoài nghi nhìn hắn chằm chằm. Nàng nhướng mày ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Ta không thể cướp nàng ấy về khi trái tim của nàng ấy sớm đã trao cho kẻ khác. Ta cũng không muốn biến nàng thành người bên cạnh ta nếu nàng không tự nguyện. Suy cho cùng, ta có thể thắng được Long Dĩ Đàm hay không là chuyện khác, liệu nàng có chấp nhận việc ta làm như thế không lại là một chuyện!"
"Giết chết cẩu hoàng đế cũng không thể khiến nàng ở cạnh ta vĩnh viễn, ngược lại e là sẽ khiến nàng lo lắng khôn nguôi, sau đó sẽ hận ta đến điên dại."
Hắn nói với vẻ mặt thương tâm vô cùng, không hề có nửa điểm giả dối.
Hắn cũng biết nàng có ý gì, chỉ biết nhoẻn miệng cười tiếp tục nói
"Trước đây ta không chấm ngươi ở điểm gì là thật. Nhưng ở cạnh ngươi lâu mới thấy.. Ngươi đúng là.. Không có điểm gì khiến ta hài lòng cả!"
Nàng bức bối khó chịu không thể nhịn nổi hắn, một cước đạp thẳng vào người hắn, hắn cũng nhanh chân chặn lại được.
"Nhưng nói thật con người ngươi không phải quá tệ, miễn cưỡng thì ta vẫn chấp nhận được!"
Hắn tiếp tục nhấp một ngụm trà, sắc mặt vẫn không có nửa điểm thay đổi. Nàng thở hắc một hơi, chán ghét nghe hắn nói
"Quãng đường sau này ngươi đi chỉ có vinh hoa phú quý hão huyền, không có chân ái, chỉ có thù hận cùng máu, nước mắt. Niệm tình ngươi và ta từng có thời gian quen biết, ta sẽ không để ngươi cô đơn nơi đó đâu. Không phải dùng ngươi giết người nữa, chỉ đơn giản là thay vương quốc Nhĩ Lạp hộ tống công chúa đến cùng đường thôi!"
Dụ Quyên mỉm cười nhẹ, số mệnh đúng là liên tục biến hóa. Trước đây nàng vẫn không thể tin được sẽ có ngày hắn sẽ tương trợ nàng với tư cách là bằng hữu bên cạnh. Người mà thời niên thiếu nàng từng nghĩ sẽ bên cạnh mãi mãi giờ đây lại chẳng hề hay biết gì về nàng. Còn người có cơ duyên gặp gỡ một năm lại có thể vì đồng cảm với nỗi cô đơn mà an ủi nàng.
Thời gian này nàng trở nên rất bận rộn, đôi khi tâm trí lại không thể tập trung được bởi phải liên tục làm nhiều việc. Từ hỷ phục, mũ phượng, đến cách bài trí trong cung, còn phải học cả lễ tiết Chấn Thiên quốc. Chỉ là điều này thực chất không chiếm nhiều thời gian của nàng lắm, bởi nàng vốn dĩ là người lớn lên trong đại gia tộc của Chấn Thiên quốc. Hôm nay cung điện của nàng lại chỉ có mỗi mình nàng, Hạc Hiên không giấu khỏi tò mò
"Chẳng phải dạo gần đây cung của ngươi bận rộn lắm sao, hôm nay lại chỉ còn mình ngươi thế này?"
Dụ Quyên thở ra một hơi, lắc đầu, vẻ mặt vô cùng phiền muộn đáp
"Ta đuổi rồi. Bọn họ rất phiền, mỗi khắc nào ta cũng thấy bọn họ tất bật làm ta cũng phiền theo."
Nếu tính ra thì, chỉ còn độ nửa tháng nữa, nàng sẽ đến Chấn Thiên quốc.
Nắng vàng, mây xanh, người người tất bật, phố chợ đông đúc náo nhiệt. Đây chính xác là không khí của Chấn Thiên quốc sau những ngày tháng chìm trong khói lửa chiến tranh.
Có thể nói người được lợi nhất trong cuộc liên hôn này chính là thái tử đương triều của Chấn Thiên quốc Long Phúc. Hắn xưa nay luôn chướng mắt Long Dĩ Đàm, phe cánh trong triều cũng không hẳn là không có, nhưng kể cả có người cao tay đứng phía sau như thế nào đều không thể đánh bại được Long Dĩ Đàm. Chàng là Nhiếp Chính Vương, tuy không phải là trữ quân nhưng tiếng nói trong triều luôn cao hơn Long Phúc rất nhiều. Vì thế khi biết mối hôn sự này cuối cùng cũng về đến tay mình, hắn mừng đến nỗi hận không thể phát điên lên được.
Có công chúa vương quốc Nhĩ Lạp làm phi tử của mình, hắn tự tin đã nắm chắc Nhĩ Lạp trong tay.
Cũng chưa có việc gì xưa nay khiến hắn để tâm đến như thế. Chuyện thành hôn với Thạch Anh công chúa đều do hắn một tay an bài cả, loại chuyện này nếu hắn để tâm đến dĩ nhiên khiến Long Dĩ Đàm khỏe hơn nhiều.
A Nhị Na dạo này thân thể cũng tốt hơn nhiều. Vẻ đep của mỹ nhân lúc tâm trạng tốt lên có thể nói khiến người người say đắm. Lúc này nàng khoác y phục màu vàng nhạt, trâm cài tóc đơn giản, đoan trang rót trà cho Long Dĩ Đàm.
"Vương gia, thời gian này Thái tử đúng là khiến chàng yên tâm hơn nhiều nhỉ?"
Nói rồi nàng lại cười nhẹ trêu chọc chàng. Long Dĩ Đàm ngưng đọc tấu chương, thoải mái nhấp một ngụm trà thơm rồi cũng đáp lại
"Có một nửa Nhĩ Lạp trong tay, nếu không chuẩn bị tốt thì khác gì đồ bỏ đi."
Khẩu khí của chàng đúng là không hề thuyên giảm theo thời gian. A Nhị Na cũng từng thắc mắc, việc tranh đấu trong triều nàng không phải không biết. Thực ra nàng cũng rất tò mò, lẽ ra chàng ấy hoàn toàn có quyền quyết định mối liên hôn này, nhưng vì sao chàng ấy không chọn. Dĩ nhiên nàng sẽ không hỏi chàng những chuyện này, nàng tự cho rằng bất kể phu quân của mình chọn như thế nào, nàng đều sẽ bên cạnh chàng.
Thấy nàng ngẩn ngơ như thế một lúc, Long Dĩ Đàm không khỏi chú ý
"Nàng làm sao thế, thân thể có chỗ nào không khỏe à?"
"Thiếp không sao, chỉ là.. Mà thôi vậy."
"Hửm? Chỉ là thế nào?"
Nhiếp Chính vương phi chần chừ một hồi rồi lên tiếng
"Thiếp có chút không hiểu, nếu chàng là người liên hôn với Nhĩ Lạp thì có gì không tốt. Sao lại đẩy mối hôn sự này cho Long Phúc?"
Long Dĩ Đàm có chút ngạc nhiên với câu hỏi này, chàng ngẩn người rồi đáp lại
"Ta không cần quyền uy triều cương từ tay nữ nhân. Nếu muốn giang sơn này, tự ta có thể giành lấy, hắn không có bãn lĩnh bàn chuyện thiệt hơn với ta. Hơn nữa, thê tử một người là đủ rồi. Nhiều người ta lo không xuể việc đâu!"
Lời này mà chàng có thể nói ra trơn tru như thế này khiến nàng không khỏi bật cười. Nhưng mà cách giải thích như thế này thì đúng là bản chất của phu quân nàng rồi. Chàng ấy ngông cuồng như thế nhưng cũng khiến nàng say đắm đến thế.
Long Dĩ Đàm đánh mắt thấy nàng tinh nghịch bật cười, chàng chợt thấy tinh thần nàng dạo này tốt hơn nhiều rồi.
"Lâu rồi không gặp phụ mẫu, hẳn nàng cũng nhớ họ rồi. Nếu triều cương ổn định hơn, ta sẽ đưa nàng về đó vài hôm nhé!"
"Vâng!"
Đáp lời rồi nàng lại có chút vương vấn trong lòng, đôi lúc nàng cũng tự hỏi, chàng ấy đối xử với chính mình tốt như thế, phải chăng đã thật sự quên đi hình bóng cô nương năm xưa? A Nhị Na tự biết, Dụ Quyên là nút thắt khó gỡ nhất trong lòng phu quân của mình, nàng không giấu khỏi sự ghen tỵ nhỏ nhoi từ tận đáy lòng này.
Nhưng nàng cũng không thể hiểu nỗi bản thân, dạo này trong đầu lại thường xuyên xuất hiện hình ảnh của Dụ Quyên. Nàng cố gắng xua tan những suy nghĩ đó, hướng ánh mắt về nam nhân đang chăm chú vào tấu chương kia, trái tim lại như được gột rửa sạch những suy nghĩ khác.
Dụ Quyên tự biết, kết cục này của nàng vốn không thể có bước quay đầu nữa. Nếu tên đã nằm trong cung, nàng thân là chiến sĩ tuyệt nhiên không thể không bắn. Nàng thầm nghĩ nếu phải đấu như thế, nàng sẽ dùng thân phận công chúa vương quốc Nhĩ Lạp an ổn mà sống, cũng sẽ dùng thân thế thật sự của nàng báo lại mối thù xưa.
"Có lẽ, chàng ấy sẽ bất ngờ lắm nhỉ?"
Nói rồi nàng lại tự mình cười nhạo chính mình. Chàng ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng, tựa như những lời chàng tuyệt tình nói ra lúc gặp nhau ở ngoại ô ngày ấy. Thế mà nàng lại không thể ngăn nổi bản thân thôi để tâm tới chàng.
Vài giọt rượu trượt theo cổ nàng rơi xuống thấm ướt một mảng vào y phục. Nàng không mấy để tâm đến nó, tiếp tục chìm đắm vào men say. Hương vị rượu có chút đắng, lại mơ hồ thoang thoảng vị ngọt bên trong. Trên thân cây bằng lăng đầy sắc tím ấy, một thân bạch y của nàng nằm trên nó, vùi chôn trong hương rượu mà Hạc Hiên gửi đến.
Trong cung điện lúc này chỉ còn lại nàng, không gian yên ắng đến lạ thường thế này lại không khiến nàng buồn tẻ.
"Đi rồi thật tốt, đi hết rồi thật tốt."
"Không còn ai xem ta tròn vai Thạch Anh công chúa kia nữa!"
"Ngươi tự mình hại mình như thế vẫn chưa đủ à?"
Tiếng nói vọng lại từ phía dưới. Nàng nửa tỉnh nửa say mở mắt ra nhìn, nhưng sau đó cũng không mấy bận tâm lễ tiết tiếp tục tùy hứng như thế.
Người đến vô cùng quen thuộc.
Bây giờ chỉ cần mỗi khi nhìn thấy hắn, nàng sẽ không còn mạnh miệng tranh cãi hay lớn tiếng đe dọa, đối diện với hắn cũng không còn sát ý dồn dập như trước. Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là kẻ đáng thương mà thôi.
"Tư Dũ.. À ta quên mất. Hạc Hiên vương tử đến đây có chuyện gì?"
"Ngươi như thế này mà dám dùng thân phận công chúa nói chuyện với ta à?"
Thấy nàng vẫn không mấy nghĩ ngợi, hắn đoán chừng nàng đã ngà ngà say. Nhưng dẫu cho như thế, nếu hình ảnh nàng lúc này bị lan truyền thì không biết sẽ bị Vương hậu trách phạt thế nào.
Hạc Hiên không hài lòng, lắc đầu chán ghét nàng. Sau đó hắn vận công lực, thân ảnh nhanh chóng đứng vững trên bằng lăng nơi nàng nằm. Trong khoảnh khắc hắn lại cảm thấy cảm giác khác lạ, đứng giữa sắc tím, nghe mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, được làn gió nâng niu vỗ về như thế thật sự.. Rất sảng khoái. Chỉ là hắn xưa nay vốn rất giống Long Dĩ Đàm, tư thế hay phong thái đều là bậc quân vương, vô cùng nghiêm túc. Đương nhiên là không thể hiểu được sự thoải mái này của nàng.
"Hừ, sao thế. Ngươi thích à?"
Dụ Quyên bừng tỉnh, thấy hắn bất động nhắm mắt như thể đang vô cùng hưởng thụ thì không ngừng trêu chọc hắn.
"Ngươi với chàng ấy giống nhau lắm, kể cả có làm việc gì cũng không vì thoải mái hưởng thụ, chỉ vì trọng trách trên người. Đúng thật là nhàm chán lắm ấy. Thỉnh thoảng ngươi nên tập làm quen với niềm vui của những người bình thường như bọn ta xem, cuộc sống thú vị hơn rất nhiều đó."
"Ngươi nói nhiều thật!"
Sau đó không nói gì nữa, trực tiếp mang nàng đứng chỉnh tề bên dưới. Dụ Quyên cũng chỉ có thể bất lực mặc kệ hắn, dù sao sau này cũng không thể tìm được người bầu bạn như hắn bên cạnh nữa rồi.
"Trong đầu đám nữ nhân các ngươi lúc nào cũng là hắn!"
Hạc Hiên vẫn còn khó chịu với lời nàng nói, không kiêng nể trực tiếp bộc bạch ra. Vẻ mặt hắn lúc nói thật sự rất không thoải mái, mà điều đó lại khiến con ma say như nàng ở bên cạnh bật cười thành tiếng.
"Dụ Quyên, lâu rồi không gọi ngươi như vậy."
Hạc Hiên một tay rót chén trà, một tay ve vẩy chiếc quạt bên người.
Nhưng lời hắn nói là sự thật, rất lâu rồi không ai gọi nàng như thế. Nàng không biết liệu có ai còn nhớ đến thân phận nữ nhi Dụ gia của nàng không. Nhưng từ khi trở thành nghĩa nữ của vương quốc này, tất cả mọi người đều cung kính theo lễ gọi nàng là "Công chúa". Đến cả tên Thạch Anh kia cũng không có mấy người gọi, ngoại trừ Vương thượng và Vương hậu.
Nàng thầm nghĩ, cho dù tất cả không còn ai nhớ, nhưng bản thân nàng vĩnh viễn không được phép quên chúng đi. Thời gian qua nàng sống trong nhung lụa, không phải lo những ngày chạy trốn cùng Điệp Hắc Môn, không có bất cứ điều gì có thể cướp đi sinh mạng những người ở bên cạnh nàng. Nàng không còn ôm lòng hận thù khi ở nơi này quá lâu. Thật ra nàng tự trách chính mình rất nhiều. Nàng ghét thù hận, vậy nên mới khiến bản thân thời gian qua quên đi món nợ máu của gia tộc mà sống an nhàn như thế.
Nàng tự nghĩ, mẫu thân trên trời nếu biết được chắc chắn sẽ không nhận nàng là con của người nữa. Nàng tự nghĩ, nàng không hề xứng được sự tha thứ của họ.
Mà thù hận xưa cũng đã trỗi dậy trong lòng nàng, tự ép nàng phải tự tay báo thù, nhuốm máu cẩu hoàng đế tế vong linh Dụ gia.
"Phải, lâu rồi không ai gọi ta như thế. Thật nực cười, ta thế mà lại quên bén thân phận của ta luôn rồi!"
Nói rồi, nàng lại theo thói quen đưa bình rượu lên cao. Chỉ là hương rượu còn đó, còn chưa vào đầu lưỡi đã bị Hạc Hiên vương tử một tay cướp mất. Hắn đưa chén trà đến trước mặt nàng, nhướng mày bảo nàng uống nó.
Tính toán chuyện gì với một bầu rượu cơ chứ, nàng tự nghĩ rồi chiều theo ý hắn.
"Nếu ngươi quên, vậy sau này để ta nhắc ngươi nhớ."
Nàng như sững người trước câu nói của hắn. Trong lòng lại tuôn về hồi ức xưa kia hắn lợi dụng nàng.
"Ngươi muốn dùng ta giết chết cẩu hoàng đế?"
Nàng biết hắn hận lão ta vô cùng, chính tay hắn xưa kia dàn xếp không biết bao nhiêu việc cho nàng. Thậm chí sau này hắn còn lợi dụng luôn cả thái tử đương triều nhằm làm lũng đoạn triều chính Chấn Thiên quốc. Hắn không đấu lại Long Dĩ Đàm, càng không thể ở lại đó quá lâu để tránh bị A Nhị Na phát hiện. Cho nên.. Hắn bây giờ sẽ lợi dụng nàng, để nàng làm những thứ hắn chưa làm được trong quá khứ. Hắn rồi sẽ biến nàng thành công cụ cho chính mình, hệt như dã tâm năm xưa đã từng vậy.
Thế mà.. Nàng đã xem hắn như bằng hữu có thể tâm tình cùng hắn rồi.
Nàng lắc đầu cười nhẹ, hóa ra không ngờ chính mình lại ngu ngốc đến thế.
Mà cho dù trước đó, hắn thật sự xem trọng nàng, xem nàng như tri âm của mình thì thế nào, sau cùng nếu có cơ hội hắn sẽ tiếp tục thao túng phía sau nàng.
"Không!"
Một từ này của hắn khiến nàng bừng tỉnh hoài nghi nhìn hắn chằm chằm. Nàng nhướng mày ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Ta không thể cướp nàng ấy về khi trái tim của nàng ấy sớm đã trao cho kẻ khác. Ta cũng không muốn biến nàng thành người bên cạnh ta nếu nàng không tự nguyện. Suy cho cùng, ta có thể thắng được Long Dĩ Đàm hay không là chuyện khác, liệu nàng có chấp nhận việc ta làm như thế không lại là một chuyện!"
"Giết chết cẩu hoàng đế cũng không thể khiến nàng ở cạnh ta vĩnh viễn, ngược lại e là sẽ khiến nàng lo lắng khôn nguôi, sau đó sẽ hận ta đến điên dại."
Hắn nói với vẻ mặt thương tâm vô cùng, không hề có nửa điểm giả dối.
Hắn cũng biết nàng có ý gì, chỉ biết nhoẻn miệng cười tiếp tục nói
"Trước đây ta không chấm ngươi ở điểm gì là thật. Nhưng ở cạnh ngươi lâu mới thấy.. Ngươi đúng là.. Không có điểm gì khiến ta hài lòng cả!"
Nàng bức bối khó chịu không thể nhịn nổi hắn, một cước đạp thẳng vào người hắn, hắn cũng nhanh chân chặn lại được.
"Nhưng nói thật con người ngươi không phải quá tệ, miễn cưỡng thì ta vẫn chấp nhận được!"
Hắn tiếp tục nhấp một ngụm trà, sắc mặt vẫn không có nửa điểm thay đổi. Nàng thở hắc một hơi, chán ghét nghe hắn nói
"Quãng đường sau này ngươi đi chỉ có vinh hoa phú quý hão huyền, không có chân ái, chỉ có thù hận cùng máu, nước mắt. Niệm tình ngươi và ta từng có thời gian quen biết, ta sẽ không để ngươi cô đơn nơi đó đâu. Không phải dùng ngươi giết người nữa, chỉ đơn giản là thay vương quốc Nhĩ Lạp hộ tống công chúa đến cùng đường thôi!"
Dụ Quyên mỉm cười nhẹ, số mệnh đúng là liên tục biến hóa. Trước đây nàng vẫn không thể tin được sẽ có ngày hắn sẽ tương trợ nàng với tư cách là bằng hữu bên cạnh. Người mà thời niên thiếu nàng từng nghĩ sẽ bên cạnh mãi mãi giờ đây lại chẳng hề hay biết gì về nàng. Còn người có cơ duyên gặp gỡ một năm lại có thể vì đồng cảm với nỗi cô đơn mà an ủi nàng.
Thời gian này nàng trở nên rất bận rộn, đôi khi tâm trí lại không thể tập trung được bởi phải liên tục làm nhiều việc. Từ hỷ phục, mũ phượng, đến cách bài trí trong cung, còn phải học cả lễ tiết Chấn Thiên quốc. Chỉ là điều này thực chất không chiếm nhiều thời gian của nàng lắm, bởi nàng vốn dĩ là người lớn lên trong đại gia tộc của Chấn Thiên quốc. Hôm nay cung điện của nàng lại chỉ có mỗi mình nàng, Hạc Hiên không giấu khỏi tò mò
"Chẳng phải dạo gần đây cung của ngươi bận rộn lắm sao, hôm nay lại chỉ còn mình ngươi thế này?"
Dụ Quyên thở ra một hơi, lắc đầu, vẻ mặt vô cùng phiền muộn đáp
"Ta đuổi rồi. Bọn họ rất phiền, mỗi khắc nào ta cũng thấy bọn họ tất bật làm ta cũng phiền theo."
Nếu tính ra thì, chỉ còn độ nửa tháng nữa, nàng sẽ đến Chấn Thiên quốc.
Nắng vàng, mây xanh, người người tất bật, phố chợ đông đúc náo nhiệt. Đây chính xác là không khí của Chấn Thiên quốc sau những ngày tháng chìm trong khói lửa chiến tranh.
Có thể nói người được lợi nhất trong cuộc liên hôn này chính là thái tử đương triều của Chấn Thiên quốc Long Phúc. Hắn xưa nay luôn chướng mắt Long Dĩ Đàm, phe cánh trong triều cũng không hẳn là không có, nhưng kể cả có người cao tay đứng phía sau như thế nào đều không thể đánh bại được Long Dĩ Đàm. Chàng là Nhiếp Chính Vương, tuy không phải là trữ quân nhưng tiếng nói trong triều luôn cao hơn Long Phúc rất nhiều. Vì thế khi biết mối hôn sự này cuối cùng cũng về đến tay mình, hắn mừng đến nỗi hận không thể phát điên lên được.
Có công chúa vương quốc Nhĩ Lạp làm phi tử của mình, hắn tự tin đã nắm chắc Nhĩ Lạp trong tay.
Cũng chưa có việc gì xưa nay khiến hắn để tâm đến như thế. Chuyện thành hôn với Thạch Anh công chúa đều do hắn một tay an bài cả, loại chuyện này nếu hắn để tâm đến dĩ nhiên khiến Long Dĩ Đàm khỏe hơn nhiều.
A Nhị Na dạo này thân thể cũng tốt hơn nhiều. Vẻ đep của mỹ nhân lúc tâm trạng tốt lên có thể nói khiến người người say đắm. Lúc này nàng khoác y phục màu vàng nhạt, trâm cài tóc đơn giản, đoan trang rót trà cho Long Dĩ Đàm.
"Vương gia, thời gian này Thái tử đúng là khiến chàng yên tâm hơn nhiều nhỉ?"
Nói rồi nàng lại cười nhẹ trêu chọc chàng. Long Dĩ Đàm ngưng đọc tấu chương, thoải mái nhấp một ngụm trà thơm rồi cũng đáp lại
"Có một nửa Nhĩ Lạp trong tay, nếu không chuẩn bị tốt thì khác gì đồ bỏ đi."
Khẩu khí của chàng đúng là không hề thuyên giảm theo thời gian. A Nhị Na cũng từng thắc mắc, việc tranh đấu trong triều nàng không phải không biết. Thực ra nàng cũng rất tò mò, lẽ ra chàng ấy hoàn toàn có quyền quyết định mối liên hôn này, nhưng vì sao chàng ấy không chọn. Dĩ nhiên nàng sẽ không hỏi chàng những chuyện này, nàng tự cho rằng bất kể phu quân của mình chọn như thế nào, nàng đều sẽ bên cạnh chàng.
Thấy nàng ngẩn ngơ như thế một lúc, Long Dĩ Đàm không khỏi chú ý
"Nàng làm sao thế, thân thể có chỗ nào không khỏe à?"
"Thiếp không sao, chỉ là.. Mà thôi vậy."
"Hửm? Chỉ là thế nào?"
Nhiếp Chính vương phi chần chừ một hồi rồi lên tiếng
"Thiếp có chút không hiểu, nếu chàng là người liên hôn với Nhĩ Lạp thì có gì không tốt. Sao lại đẩy mối hôn sự này cho Long Phúc?"
Long Dĩ Đàm có chút ngạc nhiên với câu hỏi này, chàng ngẩn người rồi đáp lại
"Ta không cần quyền uy triều cương từ tay nữ nhân. Nếu muốn giang sơn này, tự ta có thể giành lấy, hắn không có bãn lĩnh bàn chuyện thiệt hơn với ta. Hơn nữa, thê tử một người là đủ rồi. Nhiều người ta lo không xuể việc đâu!"
Lời này mà chàng có thể nói ra trơn tru như thế này khiến nàng không khỏi bật cười. Nhưng mà cách giải thích như thế này thì đúng là bản chất của phu quân nàng rồi. Chàng ấy ngông cuồng như thế nhưng cũng khiến nàng say đắm đến thế.
Long Dĩ Đàm đánh mắt thấy nàng tinh nghịch bật cười, chàng chợt thấy tinh thần nàng dạo này tốt hơn nhiều rồi.
"Lâu rồi không gặp phụ mẫu, hẳn nàng cũng nhớ họ rồi. Nếu triều cương ổn định hơn, ta sẽ đưa nàng về đó vài hôm nhé!"
"Vâng!"
Đáp lời rồi nàng lại có chút vương vấn trong lòng, đôi lúc nàng cũng tự hỏi, chàng ấy đối xử với chính mình tốt như thế, phải chăng đã thật sự quên đi hình bóng cô nương năm xưa? A Nhị Na tự biết, Dụ Quyên là nút thắt khó gỡ nhất trong lòng phu quân của mình, nàng không giấu khỏi sự ghen tỵ nhỏ nhoi từ tận đáy lòng này.
Nhưng nàng cũng không thể hiểu nỗi bản thân, dạo này trong đầu lại thường xuyên xuất hiện hình ảnh của Dụ Quyên. Nàng cố gắng xua tan những suy nghĩ đó, hướng ánh mắt về nam nhân đang chăm chú vào tấu chương kia, trái tim lại như được gột rửa sạch những suy nghĩ khác.