Sau một nén nhang, Hướng Thiên Ca dẫn Tiêu Nhất Phi vào chủ điện tên “điện Vấn Tâm” của Vô Nhai Điện.
Hiện giờ, tất cả mọi người ở trong Vô Nhai Điện của Vấn Thiên Tông đều tập hợp đủ ở đây.
Nơi này được lát bởi những viên gạch màu trắng to lớn, đỉnh sơn màu xanh biếc như ngọc, trên các cột đá được điêu khắc hình rồng phượng khiến không gian trở nên uy nghiêm lạ thường.
Có một con “Rồng” khổng lồ được khắc ngay giữa sàn của đại điện, khiến người ta bước vào có cảm giác như vừa bước vào điện Kim Loan của thế gian.
Không gian nơi này rất rộng, nơi cao nhất của điện phủ đặt một chiếc ghế khổng lồ, không biết làm từ chất liệu gì. Chiếc ghế này được sơn màu xanh biếc, bên cạnh đó còn đặt vài chiếc ghế nhỏ làm bằng ngọc.
Lúc này, có hai người đã ngồi trong điện phủ, một người là Tô Thiên Dịch, điện chủ của Vô Nhai Điện.
Một người khác là một thiếu phụ trang điểm rất hiền hòa và nho nhã, trông bà ấy chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Mà nhìn kỹ nữa lại thấy giống hai mươi mấy tuổi hơn.
Thiếu phụ trông vẻ ngoài thoải mái, nho nhã, hành động duyên dáng này là thê tử của Tô Thiên Dịch - tên Lâm Tử Vận.
Lâm Tử Vận là đệ tử trong phái Lạc Thư Phủ, đồng thời cũng là huynh muội với Phủ Chủ hiện tại của Lạc Thư Phủ. Bà ấy cũng là một người góp công lớn nhất cùng điện chủ Tô Thiên Dịch gây dựng lên Vô Nhai Điện như ngày nay.
Bà ấy còn là một cao thủ đạt cảnh giới Động Hư, nhờ có bà ấy nên Tô Thiên Dịch mới có thể ngồi yên vị trí Điện Chủ trong khi Vô Nhai Điện đang dần suy yếu đi như hiện tại.
Nói trắng ra là, nếu không có bà ấy thì Tô Thiên Dịch sẽ không có ngày như hôm nay.
Bấy giờ, Lâm Tử Vận đang ôm một đứa bé gái trong lòng, trông vẻ ngoài của nàng cũng xấp xỉ bằng Tiêu Nhất Phi, chắc là khoảng mười tuổi.
Đứa bé gái này xinh đẹp như được điêu khắc từ ngọc ra, mặt mày như vẽ, mắt ngọc mày ngài, cộng với đôi mắt to tròn ngập nước đầy linh hoạt kia khiến cho người ta cảm thấy đứa trẻ làm một cô bé hoạt bát năng động và đáng yêu.
Có thể thấy được nét đẹp của nàng đã được kế thừa từ Lâm Tử Vận ngay từ nhỏ, chắc chắn sau này nàng trưởng thành sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh nước nghiêng thành.
Đứa bé gái này chính là viên ngọc quý của phu thê Tô Thiên Dịch, tên Tô Diệu Tình.
Trên tay cô bé đang ôm một con mèo bụ bẫm, nó có bộ lông dài màu trắng như tuyết, càng khiến vẻ đáng yêu và xinh đẹp của nàng tăng lên gấp bội.
Tô Diệu Tình đang rất tò mò nhìn thẳng vào gương mặt lạ hoắc của Tiêu Nhất Phi đang đứng ở trong điện.
Còn các đệ tử khác đang đứng xếp thành một hàng dài ở hai bên. Tính tổng cộng có mười mấy người, họ đều mặc y phục màu xanh nhạt tượng trưng chức vị đệ tử chân truyền của Tô Thiên Dịch.
Những người nào đứng phía sau mặc y phục màu khác, đều là những đệ tử bình thường hoặc là đệ tử tái truyền.
Trông người đứng ở hai bên đông vậy thôi, chứ tính ra cũng chưa đến hai trăm người. Còn mấy đệ tử tạp dịch, chỉ có thể đứng ở ngoài điện.
Lúc này, những người có vóc dáng cao, lùn, gầy, cường tráng này đều dồn ánh mắt vào nơi đứng của hai người Tiêu Nhất Phi. Ngay sau đó, họ đổ dồn ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn.
Tiêu Nhất Phi nhìn cả nhà Tô Thiên Dịch với vài sư huynh sư tỷ từng quen có chút xúc động, lệ nóng tràn mi.
Kiếp trước, hắn đã cố gắng hơn hai mươi năm mới có thể đứng ở đây và trở thành sư huynh đệ với bọn họ.
Kiếp này do hắn biết cách bám váy, đu víu mới có thể đứng ở nơi này sớm như vậy.
Nhưng hắn lại không biết bản thân có thể thuận lợi thành công làm đồ đệ của Tô Thiên Dịch không.
Tuy kiếp trước hắn không ở chung với các vị sư huynh đệ được lâu, nhưng mối quan hệ giữa mọi người rất hòa thuận và vui vẻ. Nhưng kiếp trước, những ngày tốt đẹp đó quá ngắn ngủi, chỉ vượt qua có ba mươi năm tất cả đã ly biệt.
Hắn nhớ lại chuyện sư phụ bất ngờ chết đi không biết lý do, rồi bản thân bị tất cả mọi người vu oan trở thành kẻ đồng lõa về việc giết sư phụ ở kiếp trước.
Bản thân không thể đưa tiễn sư phụ đến chặng đường cuối cùng, chỉ đành mang tiếng xấu mà trốn chạy vào lĩnh vực Tinh Thần.
Sau khi sư phụ mất, Vô Nhai Điện cũng không có cao thủ Đại Thừa cai quản, sư nương với sư tỷ không thể chống đỡ được điện. Từ đó, Vô Nhai Điện nhanh chóng rơi vào thế khó và sụp đổ.
Bây giờ, hắn âm thầm quyết định nếu đã có duyên như vậy, kiếp này bản thân sẽ lại bái sư vào Vô Nhai Điện một lần nữa.
Bản thân sẽ không để cho Vô Nhai Điện rơi vào vết xe đổ của kiếp trước!
Ngay trong lúc hắn đang suy nghĩ, thì Hướng Thiên Ca cung kính nói: “Thưa sư phụ, sư nương! Đệ tử đã dẫn đệ tử mới nhập môn vào rồi đây”.
Tô Thiên Dịch đang khó chịu đến cùng cực, gương mặt trắng nõn đã đen như đít nồi, vậy nên ông ta đang rất mất kiên nhẫn.
Lâm Tử Vận đã nghe Tô Thiên Dịch kể lại chuyện của Tiêu Nhất Phi, nên bà ấy biết hắn bị bắt lên núi, vậy nên mới nhìn chăm chú Tiêu Nhất Phi thêm một chút.
Lâm Tử Vận phát hiện gương mặt của Tiêu Nhất Phi vừa xinh đẹp vừa tuấn tú, mà trong khi ấy mắt hắn lại đang ngấn lệ. Bà ấy nghĩ thầm chắc hắn đã trải qua bi kịch ảnh hưởng đến cảm xúc.
Bà ấy không thể kìm chế được thương xót và đau lòng cho cảnh ngộ của hắn, đồng thời cảm giác áy náy trong lòng càng nhiều hơn.
Lâm Tử Vận âm thầm than rồi dịu dàng nói với Tô Thiên Dịch: “Chàng cũng thấy Vô Nhai Điện của chúng ta đã mấy năm rồi chưa nhận đệ tử mới nào hết mà Thiên Dịch”.
“Mà thiếp thấy đứa trẻ này cũng có duyên với chúng ta đúng như lời Quảng Lăng sư huynh nói”.
Tô Thiên Dịch hơi chần chừ hỏi lại: “Ý của phu nhân là?”
Lâm Tử Vận nhẹ nhàng khuyên: “Chẳng phải bây giờ Tình Nhi của chúng ta đang thiếu bạn chơi sao? Hai đứa bé này xấp xỉ, thiếp nghĩ nếu để thằng bé ở lại chắc hai đứa trẻ sẽ chơi rất thân với nhau đấy”.
“Chàng nhận đứa bé này làm đệ tử đi, thằng bé có thể làm bạn với Tình Nhi chúng ta. Nếu chàng không thích, thì để thiếp tự dạy thằng bé cũng được mà”.
Tô Diệu Tình ở trong lòng bà ấy cũng đang nhìn chăm chú vào Tiêu Nhất Phi, tuổi của cô bé nhỏ nhất ở đây nên đã trở thành công chúa nhỏ trong điện.
Mà Vô Nhai Điện mấy năm nay không nhận đệ tử, những đệ tử khác thì tuổi tác khá lớn. Vậy nên, cô bé cảm giác bản thân có khoảng cách với họ.
Tô Diệu Tình vừa nghe mẫu thân nói thế, lập tức rời khỏi vòng tay ôm của Lâm Tử Vận mà chạy đến đối diện với Tô Thiên Dịch, vui vẻ vỗ tay nói: “Được đó, được đó. Cha ơi, cuối cùng con cũng có tiểu sư đệ rồi đúng không?”
Tuy tính cách của Tô Thiên Dịch khá nóng nảy, nhưng ông ta vô cùng yêu thương thê tử của mình. Huống hồ, Tô Diệu Tình lại là hòn ngọc quý được ông ta nâng niu trong lòng bàn tay.
Ông ta nhẹ nhàng xoa đầu của Tô Diệu Tình, rồi ôm nàng vào lòng, dịu dàng hỏi: “Tình Nhi muốn có tiểu sư đệ à?”
Tô Diệu Tình chớp đôi mắt tròn xoe, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc: “Đương nhiên con rất muốn rồi. Sáng nay, mẫu thân có nói với con rằng cha đang tìm tiểu sư đệ hay tiểu sư muội gì đó về cho con. Thế đệ ấy không phải tiểu sư đệ của con sao?”
Tô Thiên Dịch do dự một lúc, cuối cùng ông ta vẫn không đành lòng khiến nữ nhi thất vọng nên nói: “Được rồi, được rồi. Cha nghe con hết”.
Nói ra thì cũng lạ, vốn dĩ Tiêu Nhất Phi không thể trở thành đệ tử chân truyền được. Ngược lại, hắn sẽ trở thành đệ tử tái truyền nếu xét theo tính cách từ đó đến giờ của Tô Thiên Dịch.
Thế mà Tiêu Nhất Phi lại là người may mắn, hắn có thể bước vào hàng ngũ đệ tử chân truyền của điện một cách vi diệu như vậy nhờ sự giúp đỡ của Lâm Tử Vận và Tô Diệu Tình.
Chuyện này khiến Hướng Thiên Ca đang suy nghĩ, nếu sư phụ không chịu nhận Tiêu Nhất Phi làm đồ đệ, thì hắn ta sẽ nhận Tiêu Nhất Phi làm đệ tử của mình, cũng ngây ngốc.
Hắn ta thật lòng vui mừng thay cho Tiêu Nhất Phi, còn âm thầm cảm thán Tiêu sư đệ đúng là có phúc đức tận trời mà.
Lâm Tử Vận cười nhẹ liếc Tô Thiên Dịch rồi im lặng.
Tô Thiên Dịch hơi khó chịu nhìn Tiêu Nhất Phi hỏi: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Thay bằng chọn ngày tốt thì lấy luôn ngày hôm nay đi. Hôm nay ngươi sẽ bái sư, ngươi nhanh hành lễ bái sư đi chứ!”
Tiêu Nhất Phi đần mặt, bởi vì hắn đã chuẩn bị tinh thần làm đệ tử tái truyền, nhưng lại không ngờ sao đột nhiên bản thân lại may mắn đến như vậy?
Sao bản thân đột ngột thành đệ tử chân truyền rồi?
Tuy Tiêu Nhất Phi cũng bất ngờ, nhưng hắn vẫn quỳ xuống đầy trịnh trọng rồi dập đầu liên tục chín cái “bịch bịch bịch”.
Hắn hạ giọng nói: “Đệ tử Tiêu Nhất Phi xin bái kiến sư phụ, sư nương và các sư huynh sư tỷ”.
“Hay quá, cuối cùng ta không phải là người nhỏ nhất rồi và ta cũng có tiểu sư đệ đó”. Đương nhiên. cô công chúa nhỏ Tô Diệu Tình của Vô Nhai Điện là người vui mừng nhất rồi.
Tô Thiên Dịch không hề thích việc nhận Tiêu Nhất Phi làm đệ tử chân truyền, nên tâm trạng tuột dốc không phanh. Ông ta đành xua tay nói: “Được rồi, ngươi đứng lên đi”.
“Vâng!”, Tiêu Nhất Phi đứng dậy.
“Hội nghị hôm nay kết thúc ở đây, tất cả về đi!”
Tô Thiên Dịch nói dứt câu cũng đứng dậy, muốn kéo Tô Diệu Tình đi cùng.
Ai ngờ đâu đứa trẻ Tô Diệu Tình này vừa thấy tiểu sư đệ là đã quên mất phụ thân, cô bé nói muốn ở lại chơi cùng với tiểu sư đệ.
Tô Thiên Dịch cực kỳ buồn bực, khó chịu phất tay áo, một mình đi về hậu viện.
Nhóm đệ tử đều cùng nhau khom người nói: “Cung tiễn sư phụ (điện chủ)”.
Sau khi Tô Thiên Dịch đi, đám đệ tử lại tiếp tục hành lễ với Lâm Tử Vận, rồi lần lượt rời đi.
Hiện tại, trong viện chỉ còn lại có một nhóm đệ tử chân truyền với mẹ con Lâm Tử Vận và Tiêu Nhất Phi.
Mọi người lập tức chạy đến, bao gồm cả Tô Diệu Tình dưới hình dáng đứa bé nhảy nhót chạy vòng tròn Tiêu Nhất Phi.
Nàng giả vờ ra dáng người trưởng thành, đi vòng tròn và cẩn thận đánh giá Tiêu Nhất Phi.
Lúc này, Tiêu Nhất Phi mới phát hiện nàng tuổi còn nhỏ thế đã đạt đến luyện khí tầng thứ năm rồi, thiên tư đúng là khiến người ta khiếp sợ. Hèn chi, phu thê Tô Thiên Dịch lại xem nàng như bảo bối vậy.
Tiêu Nhất Phi nhìn khuôn mặt mịn màng và hồng hào vô cùng đáng yêu của nàng đang chăm chú nhìn bản thân mà hơi khó xử.