• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Sương Yên mặt không biến sắc liếc Tiêu Nhất Phi, trong lòng chợt lóe, đến rồi, chỉ đợi câu nói này thôi.

Nhưng để tránh quá mức rõ ràng, nàng nên thoái thác một hồi mới không tình nguyện tiếp nhận, hoàn mĩ không chê vào đâu được.

Nếu không, đợi một lát nữa làn truyền tin đồn nàng và tên nhóc này có quan hệ gì đó mất, bản thân sẽ chẳng còn mặt mũi nhìn ai nữa.

Liễu Sương Yên nhàn nhạt nói: “Dưới trướng của ta từ trước đến nay đều là nữ đệ tử, từ lúc nào thu nhận nam đệ tử?”

Tô Thiên Dịch đang định nói thêm gì đó, đạo nhân Quảng Vi nhìn thấy mọi người vẫn luôn từ chối, trầm giọng nói:

“Thiên Dịch sư đệ, đừng có làm càn làm bậy, chúng ra đều lựa chọn dựa vào thứ tự chân võ, Vô Nhai Điện của đệ về kỹ năng chân võ không bằng ai, còn muốn nói gì nữa chứ!"

Liễu Sương Yên không ngờ rằng đạo nhân Quảng Vi sẽ chen ngang, có chút kinh ngạc.

Tô Thiên Dịch bị đâm trúng chỗ đau, tức đến mặt mày đỏ bừng, phẫn nộ nói: “Dù sao ta cũng không muốn nhận hắn, Quảng Vi sư huynh định làm như thế nào?”

Ông ta nhìn chằm chằm chân nhân Quảng Vi, chuẩn bị không hợp là đánh ngay.

9 điện của Vấn Thiên Tông, cứ mười năm sẽ diễn ra một cuộc thi đấu võ giữa các đệ tử.

Dựa theo thời gian tu đạo, chia ra thành các hạng thi đấu nhân tài tu đạo dưới 100 năm, thiên kiêu tu đạo trăm năm tới 300.

Sau đó dựa vào thứ tự trong hội võ của đệ tử các Điện, quyết định thứ tự lựa chọn đệ tử nhập môn trong 10 năm tiếp theo, người thắng sẽ được ưu tiên lựa chọn.

Và Vô Nhai Điện năm nào cũng đứng nhất từ dưới lên trên, cho nên lần nào cũng chỉ được chọn dưa vẹo táo nứt còn sót lại.

Ngày trước còn khá tạm, ít nhất còn chọn được đệ tử nhập môn, cho dù là những đệ tử kém cỏi một chút.

Bây giờ, mỗi năm đệ tử đã giảm nhiều, hầu như đều được các điện khác chọn hết sạch sành sanh.

Vô Nhai Điện hiện nay đã có mấy năm không thu đệ tử nhập môn rồi.

Hơn nữa, đệ tử trong điện tư chất không tốt, một vòng luẩn quẩn như vậy, dẫn đến Vô Nhai Điện càng ngày càng khó xoay mình.

Hôm nay, hiếm khi chừa một người còn sót lại, kết quả lại còn là đệ tử tư chất Đinh Hạ, bảo sao Tô Thiên Dịch lại tức giận đến như vậy.

Chân nhân Quảng Lăng nhìn thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Thiên Dịch sư đệ, Quảng Vi sư đệ, đừng tức giận, hai vị đều là cao nhân đắc đạo, cãi qua cãi lại còn ra thể thống gì!”

Liễu Sương Yên vội vàng nói: “Hai vị đừng tranh nhau nữa, nếu như việc này xảy ra là do ta, chi bằng để ta thu nhận hắn nhập môn vậy”.

Chân nhân Quảng Vi lạnh giọng đáp: “Quảng Hàn sư muội, điện của muội từ trước đến nay đều là nữ đệ tử, há có thể vì chuyện này mà phá lệ? Có người không thèm nhận thua! Mất mặt!"

Chân nhân Quảng Lăng cười khổ nói: “Quảng Vi sư đệ nói đúng, chuyện thu nhận đồ đệ, chúng ta đều dựa theo thứ tự Chân Võ, làm việc đều theo tuân theo quy tắc, có chơi có chịu mới được!"

“Nếu như không phục, ta không ngại đấu một trận vào lần Chân Võ tiếp theo”.

Những chân nhân khác thấy Tông chủ là Chân nhân Quảng Lăng và Chấp Pháp Quảng Vi chân nhân về cùng phe, tự nhiên đều chủ động mở miệng khuyên nhủ Tô Thiên Dịch.

Không ngoài dự đoán, ngươi xem Quảng Hàn sư muội người ta chỉ nhận nữ đệ tử đều có thể chấp nhận hắn, ngươi đây còn muốn ồn ào cái gì?

Chỉ hơn một người, đơn giản chỉ là hơn một miệng cơm, có chuyện gì lớn chứ?

Khuôn mặt Tô Thiên Dịch đỏ bừng, tức giận nói: “Được, được, được, lần sắp xếp lại thứ tự Chân Võ, chúng ta lại đấu một trận”. Nói xong tức giận vung tay áo, hóa thành một tia sáng đỏ bay lên trời.

Chân nhân Quảng Lăng khẽ thở dài, các vị chân nhân ở các điện quay mặt nhìn nhau.

Liễu Sương Yên cạn lời rồi, hình như mọi việc lệch ra khỏi quỹ đạo, nhưng có vẻ Tiêu Nhất Phi thành công nhập môn rồi?

Ranh con, ta đã tận lực rồi, nhưng trời không chiều lòng người, Vô Nhai Điện cứ muốn thu nhận ngươi, ta cũng bất lực.

Quảng Vi chân nhân phân phó đệ tử vừa nãy đứng ở phía sau Tô Thiên Dịch: “Hướng Thiên Ca, còn không mau dẫn sư đệ của người đi về?”

Đệ tử có dáng người mạnh mẽ cường tráng, tướng mạo thật thà phúc hậu, không đành lòng nhìn bộ dạng Tiêu Nhất Phi lẻ loi đứng ở trên quảng trường.

Trong lòng hắn cân nhắc một lát, từ bục cao nhảy xuống, nói với Tiêu Nhất Phi: “Vị sư đệ này, đi cùng ta nào”.

Tiêu Nhất Phi không biết mọi người tranh chấp ở trên đài, vốn dĩ thất vọng cực độ, không ngờ rằng đột nhiên sẽ xoay chuyển tình thế, trong lòng rất vui vẻ.

Hắn nhìn đại sư huynh Hướng Thiên Ca quen thuộc trước mặt, gật đầu, đi cùng hắn ta sang một bên.

Trên quảng trường, Diệp Cửu Tư thẩm thỏm từ nãy đến bây giờ mới yên tâm.

Trong quảng trường, chân nhân Quảng Lăng lại khuyến khích, cổ vũ đệ tử mới nhập môn chăm chỉ tu hành, mới cho chúng đệ tử cũ dẫn theo đệ tử mới về các điện.

Hướng Thiên Ca dẫn theo Tiêu Nhất Phi ngự không bay đi, xuyên qua những đám mây, từ trên nhìn xuống Vấn Thiên Tông, đẹp không sao tả xiết.

Hướng Thiên Ca nhìn người không biết có thể trở thành sư đệ của mình hay không này, thái độ không giống như sư phụ Tô Thiên Dịch của mình.

Hắn ta chất phác thật thà, không thích tranh đấu, không có nhiều mưu mô tính toán, vì thế đối xử với Tiêu Nhất Phi rất ôn hòa.

Tiêu Nhất Phi có thể hiểu được suy nghĩ của Tô Thiên Dịch, với tư chất của bản thân, chắc chắn không ai nguyện ý thu nhận.

Nếu không phải tình cờ, với thiên tư của bản thân mình, cho dù như thế nào cũng không thể đạt được đến tu vi của kiếp trước.

Hướng Thiên Ca biết Tiêu Nhất Phi không giống với những đứa trẻ chủ động lên núi ngoài kia, là do hoàn cảnh tan cửa nát nhà mới bất đắc dĩ phải lên núi.

Hắn ta thương hại cảnh ngộ của Tiêu Nhất Phi, vừa rồi thực sự cảm thấy đau lòng khi hắn cô đơn lẻ loi đứng trên quảng trường.

Hướng Thiên Ca giơ tay sờ sờ đầu của Tiêu Nhất Phi, dịu dàng nói: “Đệ tên là Tiêu Nhất Phi đúng không, ta tên Hướng Thiên Ca, người có thể gọi ta là Hướng đại ca trước, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi”.

Tiêu Nhất Phi không nhịn được mà nhớ lại kiếp trước Hướng Thiên Ca đã đối xử với bản thân tốt như thế nào, mặc dù hắn không quen bị người khác sờ đầu.

Nhưng hắn vẫn là gật đầu thật mạnh nói: “Vâng, Hướng đại ca!"

Hướng Thiên Ca mỉm cười gật đầu: “Tốt lắm, Tiểu Phong, ta sẽ giảng giải cho đệ tình hình bổn môn và bổn điện, cho đệ làm quen một chút tông môn của chúng ta!”

“Vâng, cảm ơn Hướng đại ca”, Tiêu Nhất Phi gật đầu nói.

“Đều là người một nhà, đệ đừng khách sáo với ta như vậy, đợi lát nữa ta với đệ sẽ đi bái kiến điện chủ của Vô Nhai Điện chúng ta, cũng là sư phụ của ta, mọi người đều ở trong chủ điện của Vô Nhai Điện đợi chúng ta quay về đó”.

Tiêu Nhất Phi gật đầu, Hướng Thiên Ca vừa bay qua Các Phong của Vấn Thiên Tông, vừa giới thiệu tình hình của Vô Nhai Điện và Vấn Thiên Tông.

Mặc dù những điều này Tiêu Nhất Phi đều đã biết, nhưng làm người một lần nữa, hắn vẫn lắng nghe một cách thích thú say mê.

Vấn Thiên Tông chính là đại tông tu chân chính đạo, cùng với Huyền Nguyệt Cung, Vô Tướng Tự tạo thành 3 thế lực tu tiên lớn nhất.

Bên ngoài có 9 vị điện chủ cảnh giới Đại Thừa Kỳ, đệ tử môn nhân đông đảo.

Trước kia, Vấn Thiên Tông chỉ có 5 điện, sau này không ngừng hợp nhất với thể lực khác, tạo thành 9 điện.

Trong đó, 5 điện đầu tiên là dòng chính, thông thường đều xưng hô bằng đạo hiệu, như là Quảng Vi, Quảng Lăng, Quảng Dương.

Các thế lực về sau hợp nhất lại, được gọi là nhánh phụ, đạo hiệu không thống nhất.

Mặc dù Tô Thiên Dịch không dùng đạo hiệu, nhưng lại là một trong những dòng chính.

Còn vì sao không dùng đạo hiệu, thì do bản thân ông ta không thích đạo hiệu của mình— Quảng Phổ.

Trong 9 điện của Vấn Thiên Tông, bất kì một điện nào cũng có thể trở thành một phái tu chân lớn, huống chi là 9 điện hợp lại.

Hiện nay, Vấn Thiên Tông cơ hồ là thế lực cầm đầu chính đạo.

Vấn Thiên Tông có diện tích cực kì lớn, kéo dài mấy vạn mẫu, một điện sẽ là một một ngọn núi lớn, mỗi điện một vẻ.

Giữa các điện của Vấn Thiên Tông, chủ điện không cố định, thông thường mà nói, điện nào mạnh nhất, điện đó sẽ trở thành chủ điện.

Mà đại hội Chân Võ chính là một cái thước đo để đánh giá thực lực các điện, mà Vô Nhai Điện bọn họ mặc dù nhiều năm vẫn xếp cuối cùng, nhưng không phải vẫn luôn như vậy.

Vô Nhai Điện bọn họ cũng từng là chủ điện của Vấn Tông Điện, chỉ bởi vì nhiều lí do khác nhau, mới lưu lạc đến bước này.

Bây giờ, Tiêu Nhất Phi gia nhập Vấn Thiên Tông, chỉ có hai loại khả năng, một là trở thành đệ tử chân truyền của Tô Thiên Dịch.

Nhưng hiện nay, Tô Thiên Dịch phản cảm với hắn như vậy, chỉ e sẽ không thu nhận hắn làm đệ tử chân truyền.

Khả năng lớn chính là để cho đệ tử dưới trướng thu mình làm đệ tử tái truyền.

Nghĩ đến đây, hắn có chút rối bời, hắn không biết tranh chấp ở trên đài, còn tưởng rằng Liễu Sương Yên không giữ lời hứa.

Liễu Sương Yên, người lừa gạt, gian manh! Vi phu nhớ kĩ ngươi rồi!

Chân truyền biến thành tái truyền, lỗ vốn rồi!

“Tiểu Phi, đệ đang nghĩ liệu bản thân có thể trở thành đệ tử chân truyền hay không sao? Không sao, cho dù sư phụ không thu đệ làm đồ đệ, ta cũng sẽ nhận đệ làm đồ đệ của ta”.

“Có ta ở đây, Vô Nhai Điện sẽ không có ai dám bắt nạt đệ đâu”. Hướng Thiên Ca cười nói với Tiêu Nhất Phi.

“Cảm ơn Hướng đại ca!”, Tiêu Nhất Phi cảm động vô cùng.

“Tuy rằng người của Vô Nhai Điện khá ít, nhưng tình cảm giữa huynh đệ tỷ muội rất tốt, đều là người tốt cả, đệ cứ coi như đang ở nhà của mình là được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK