• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiêu Nhất Phi, linh căn pha tạp, Đinh Hạ”.

Mọi người lập tức ồ lên, thậm chí còn có vài đứa bé trai bật cười ha hả.

Tiêu Nhất Phi không quan tâm, dường như tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Kiếp trước bản thân ngu ngốc, khi hắn vừa nghe kết quả này chỉ có một suy nghĩ là hận không thể đào cái hố để bớt xấu hổ trước mặt biểu hiện xuất sắc Diệp Cửu Tư.

Nhưng bây giờ hắn là ai chứ? Hắn là người sống lại, có một cuộc sống mới, vậy nên hắn quyết định kiếp này bản thân sẽ bỏ đi tất cả cảm xúc vốn có của con người.

Tiêu Nhất Phi làm lơ những ánh mắt ngạc nhiên của đám thiếu niên phía dưới mà im lặng, quay về chỗ ngồi của mình.

Hắn biết tư chất của mình rất kém cỏi, linh căn lại pha tạp chỉ có thể gọi là tu hành được mà thôi.

Nếu Vấn Thiên Tông không chỉ có cấp Giáp, Ất, Bính, Đinh, sợ là bản thân đã không nổi cả cấp Đinh Hạ rồi.

Diệp Cửu Tư lo lắng gọi: “Tiểu Phi à?”

Tiêu Nhất Phi lắc đầu rồi cười với hắn ta, ý bảo bản thân chẳng hề gì cả.

Lúc này, một lão đạo cao gầy đứng bên cạnh chân nhân Quảng Lăng trên đài hỏi:

“Tiêu Nhất Phi này là sao? Sao lại có đệ tử tư chất hạng Đinh ở đây?”

Sư phụ đời trước của Tiêu Nhất Phi đáp thay:

“Cấp Đinh cái quỷ gì chứ, sợ là ngay cả hạng bét cũng không tư cách để đặt chân vào. Với tư chất thế này, e là sẽ chỉ làm đệ tử tạp dịch thôi”.

Các Điện Chủ khác cũng không thể phản bác những lời này, tư chất hiện tại của Tiêu Nhất Phi chỉ có thể làm một đệ tử tạp dịch mà thôi. Làm sao hắn có thể vào được trong chân truyền được?

Tuy Vấn Thiên Tông chia ra các cấp bậc Giáp, Ất, Bính, Đinh. Nhưng từ sau khi Vấn Thiên Tông lớn mạnh, họ đã không còn nhận đệ tử nào có tư chất kém nữa, có thì cùng lắm chỉ nằm ở cấp Bính Thượng.

Lần này cũng là lần đầu tiên phái của họ nhận đệ tử cấp Đinh như thế này, thậm chí còn là đệ tử chạm mốc Đinh.

Tô Thiên Dịch khó chịu: “Rốt cuộc thì kẻ khốn nào ăn hối lộ thế, dám cho một kẻ tài trí bình thường thế nào vào trong Vấn Thiên Tông của ta sao?”

Liễu Sương Yên nghe vậy thì gương mặt vô cảm chợt cứng đờ, trong lòng lại âm thầm ghim lão Tô Thiên Dịch này một cái.

Nàng lạnh lùng nói: “Tiêu Nhất Phi với Diệp Cửu Tư đều do ta tiến cử đấy!”

Mọi người đang nghi ngờ, nghe thấy lời của Liễu Sương Yên thì lập tức đồ dồn đôi mắt đầy ngạc nhiên vào nàng.

Bọn họ sẽ không bất ngờ nếu câu trả lời này là của người khác, nhưng lần này Liễu Sương Yên lại tự mở miệng nói…

Trước giờ mọi người đều biết, Liễu Sương Yên có tính cách rất là lạnh nhạt và thanh cao. Nàng vô dục vô cầu, thậm chí còn ghét cay ghét đắng việc làm trái việc quy định của Vấn Thiên Tông.

Chân nhân Quảng Lăng tò mò hỏi: “Ta rất thắc mắc, mối quan hệ của hai người này và Quảng Hàn sư muội là gì?”

Liễu Sương Yên lạnh lùng lắc đầu trả lời:

“Trên đường đón nhóm đệ tử mới thì bất ngờ gặp Lang Yêu tấn công vào thôn trang nhưng vì phát hiện quá muộn nên chỉ cứu được hai đứa nhỏ này, còn những người khác đều không kịp cứu”.

“Ta đã kiểm tra qua, mới phát hiện hai người này có linh căn, vừa hay gần đây trong phái chúng ta cũng đang kết nạp rất nhiều đệ tử. Vậy nên ta quyết định sẽ dẫn cả hai người này về, nhưng ta không đoán trước được tư chất của hai người họ kém xa như thế”.

Tô Thiên Dịch nghe thế khinh thường ra mặt, nhìn chăm chú vào Tiêu Nhất Phi.

Nhưng ông ta thấy đứa nhỏ này thiên phú tệ, nhưng vẻ ngoài môi hồng răng trắng, ánh mắt rất dịu ngoan. Vừa trông đã thấy rất có linh khí, còn rất đẹp.

Chỉ là hiện tại do dinh dưỡng chưa đủ để phát triển cơ thể, cho nên có vẻ vàng vọt như nến.

Ngược lại Diệp Cửu Tư càng đẹp trai khác người, người ta vừa nhìn đã phải thốt lên đất lành sinh ra nhân tài tuấn kiệt, xuất chúng.

Ông ta lại nhớ đến những lời đồn về Liễu Sương Yên, trong lòng âm thầm cảm thán, chả trách nàng đồng ý phá vỡ quy tắc để tiến cử hai người này.

Tô Thiên Dịch hừ lạnh nói: “Tiêu Nhất Phi chỉ có linh căn hỗn tạp, ta cảm thấy hắn thật sự rất khó mang danh đệ tử chân truyền của Vấn Thiên Tông của chúng ta. Mời chưởng môn sư huynh quyết định”.

Chân nhân Quảng Lăng im lặng suy nghĩ một lúc, rồi cười nói: “Ta cảm thấy chuyện này rất khó đổi ý đấy Thiên Dịch sư đệ, bởi vì hai đệ tử này cũng đã đo lường linh căn với các đệ tử khác rồi mà”.

“Ta cảm thấy hắn có thể gặp được Quảng Hàn sư muội trước, sau đó được muội ấy đưa vào sư môn cũng xem như là người có phúc đức nồng hậu lắm”.

“Tuy tư chất rất quan trọng nhưng trong tu đạo của chúng ta, phúc đức cũng không thể thiếu được. Thôi, ta thấy chúng ta vẫn nên thu hắn làm đệ tử, có khi gặp được điều bất ngờ thì sao?”

Các Điện chủ ngồi một bên cũng gật đầu hùa theo, coi như nể mặt ông ta. Liễu Sương Yên thấy họ đồng ý, cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

Tô Thiên Dịch đếm số lượng đệ tử trong sân, tính ra cũng… được bảy mươi tám người. Ông ta nghĩ thầm, thôi bỏ đi! Mấy chuyện này cũng không liên quan đến mình, có nói thêm cũng chả được gì.

Thoáng chốc, mấy đồng nam đồng nữ đã kiểm tra linh căn xong, ngay sau đó mọi người nhìn Huyền Dịch hành lễ với chân nhân Quảng Lăng nói:

“Hồi bẩm sư tôn và các vị điện chủ, lần này có bảy mươi tám người đo lường linh căn. Trong đó, có 1 người cấp Giáp Thượng, 3 người cấp Giáp Trung, 10 người cấp Giáp Hạ, 21 người cấp Ất Thượng, 15 người Ất Trung, 23 người Ất Hạ. Còn lại 4 người cấp Bính Thượng và 1 người cấp Đinh Hạ”.

“Ừm, con đã vất vả rồi nên lui xuống nghỉ đi”. Chân nhân Quảng Lăng vuốt vuốt chòm râu dài nói.

“Vâng!”, Huyền Dịch hành lễ rồi lại quay về trong vị trí của mình.

Quảng Lăng nhìn một vòng rồi nói với các điện chủ: “Việc sắp xếp thứ tự chọn đệ tử sẽ dựa theo thứ tự võ bài vào năm trước, vậy nên ưu tiên Càn Khôn Điện chọn đệ tử trước”.

“Tiếp theo đó là Thái Cực, Phi Tuyết, Trường Sinh, Phi Mạch, Nho Phi… Cuối cùng là Vô Nhai. Mỗi điện không được chọn quá mười người, cấp Giáp thì không được chọn hơn hai người”.

Lão đạo cao gầy cười nói: “Vậy bổn tọa đây sẽ chọn mười người trước, Cấp Giáp thì chọn Diệp Cửu Tư với Mặc Như Hiên. Còn lại thì Minh Hải, con chọn thế vi sư nào”.

Sau lưng lão đạo cao gầy có một đệ tử nhận lệnh bước lên, hắn ta xuống đài rồi đi vào trong đám nhỏ chọn lựa ra mười cái tên, sau đó bảo bọn họ đi theo mình đứng sang một bên.

Diệp Cửu Tư không muốn rời khỏi Tiêu Nhất Phi, còn Tiêu Nhất Phi đã biết trước kết quả nên chỉ nhàn nhã xua tay tạm biệt hắn ta.

Hắn đã từng hứa với Liễu Sương Yên rồi, vậy nên cứ ngoan ngoãn làm đồ đệ thôi.

Chân nhân Quảng Lăng cười nhẹ nói: “Vậy Huyền Dịch chọn mười người thay vi sư đi”.

Huyền Dịch đứng dưới đài nhận lệnh, rồi đi ra gọi mười người, tiếp theo đó cũng dẫn họ đứng sang một bên.

Liễu Sương Yên cũng thoải mái ra lệnh, một cô gái xinh đẹp đứng sau lưng nàng nhận lệnh đi xuống đài.

Cô gái xinh đẹp kia nghiêm túc nhìn lướt qua từng người, rồi đọc vài tên bé gái đứng ra.

Tiêu Nhất Phi để ý thấy những cô bé mà nàng ta gọi ra đều có gương mặt rất hài hòa và xinh đẹp, vẻ ngoài khá ưa nhìn, ngược lại tư chất lại không quá đáng để ý lắm.

Những cô bé có tư chất khá hoặc khá cao nhưng da ngăm đen hoặc có gương mặt không xinh đẹp bị nữ tử kia làm lơ hết.

Tiêu Nhất Phi bật cười, từ kiếp trước hắn biết Liễu Hàng Yên yêu thích mấy món đồ xinh đẹp rồi.

Cũng vì điện Phi Tuyết hay nhận đồ đệ có dung mạo xinh đẹp, nên có danh là ổ mỹ nhân trong Vấn Thiên Tông.

Tiêu Nhất Phi thật chờ mong vào cuộc sống tương lai của mình, quan trọng nhất là có thể ở chung với Liễu Sương Yên.

Hắn đang đợi nữ đệ tử xinh đẹp kia gọi tên mình, nhưng không ngờ nàng ta đã gọi đủ mười người, rồi dẫn sang đứng một bên.

Nàng ta chẳng hề liếc nhìn hắn lấy một cái trong suốt quá trình lựa chọn. Hành động này làm Tiêu Nhất Phi bất ngờ, trợn tròn mắt.

Có phải tiên tử quên cái gì rồi không? Ta nữa này? Sao không gọi ta?

Tiêu Nhất Phi nghi hoặc, chẳng lẽ Liễu Sương Yên quên đến chuyện lần này?

Hắn nhìn về phía Liễu Sương Yên đang đứng trên đài cao với ánh mắt nghi ngờ!

Ngược lại, Liễu Sương Yên lại nhìn thẳng giống như không quen biết hắn. Thái độ của nàng khiến Tiêu Nhất Phi sinh ra một sự buồn chán.

Nàng gạt ta sao Liễu Hàn Yêu!

Tiêu Nhất Phi không ngờ bản thân bị Liễu Sương Yên, người mình tin tưởng nhất và cũng là thê tử tương lai chơi một vố.

Liễu Sương Yên đứng trên đài im lặng, trong lòng thì âm thầm hối hận trái tim đã rung động mấy ngày qua. Nàng quyết định từ nay, bản thân sẽ không dính dáng gì đến hắn nữa.

Ngươi gấp gáp cái gì! Sao ta có thể làm rõ ràng như thế được chứ?

Thoáng chốc, tất cả các điện đã đến nhận đệ tử hết, những điện trước đều chọn mười người.

Ngược lại, chỉ có Đan Đỉnh Điện là chọn đúng bảy đệ tử, khiến mọi người bất ngờ.

Trong sân chỉ còn lại một mình Tiêu Nhất Phi lẻ loi, đứng ở đó. Lúc này, chỉ còn có Vô Nhai Điện chưa chọn đệ tử.

Những đồng nam đồng nữ đã được chọn kia đều dồn ánh mắt sâu xa, thậm chí có chút thương hại vào Tiêu Nhất Phi.

Chỉ có mỗi Diệp Cửu Tư mang vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Tiêu Nhất Phi, thoáng chốc bầu không khí trở nên xấu hổ.

Tô Thiên Dịch đứng trên đài cao tức giận nhìn một chân nhân trẻ tuổi đứng bên phải, mắng:

“Bạch Vân sư đệ có ý gì đây? Vì sao đệ chỉ chọn bảy người? Sao đệ không chọn hết như năm vừa rồi đi?”

Chân nhân Bạch Vân trẻ tuổi cười xấu hổ nói:

“Thiên Dịch sư huynh nói đùa rồi, người Vô Nhai Điện ít ỏi. Chẳng phải ta đang giữ lại cho Vô Nhai Điện một người đó sao?”

Khuôn mặt trắng nõn của Tô Thiên Dịch đỏ bừng lên vì tức giận, ông ta tức giận quát: “Mẹ kiếp nhà ngươi, sao năm rồi ta không thấy ngươi tốt thế. Ta nói cho ngươi nghe, ta không cần đệ tử yếu ớt như thế này đâu”.

“Năm ngoái, ném đệ tử Bính Trung, Bính Hạ vào chỗ của ta cũng thôi đi. Bây giờ, chỉ có tài trí bình thường như thế này mà lại tiếp tục ném vào chỗ của ta. Các ngươi coi Vô Nhai Điện là nơi nào thế hả!”

Chân nhân Bạch Vân xấu hổ nhìn sang chân nhân Quảng Lăng, có ý xin chút ý kiến giúp đỡ.

Chân nhân Quảng Lăng vội làm hòa: “Thiên Dịch sư đệ đừng tức giận. Chẳng phải đã rất nhiều năm nay, Vô Nhai Điện của đệ đã không có đệ tử nhập môn sao?”

“Ta thấy Tiêu Nhất Phi cũng là người có phúc đức sâu nặng, chi bằng đệ cứ nhận hắn làm đệ tử trong điện. Có lẽ, tương lai có chuyện vui bất ngờ thì sao?”

Tô Thiên Dịch phì cười nói: “Quảng Lăng sư huynh cảm thấy hắn ta phúc đức đầy người thế, sao không nhận hắn ta làm đệ tử để dạy dỗ cho thật tốt chứ?”

Chân nhân Quảng Lăng nghe thế cũng xấu hổ, cười khổ nói: “Đệ tử trong Thái Cực Điện của ta đông qúa, không thể tranh giành với các đệ được”.

Tô Thiên Dịch nói với Liễu Sương Yên: “Quảng Hàn sư tỷ đã đem hắn ta về đây rồi, đệ thấy tỷ với hắn có duyên đấy. Sao tỷ không nhận hắn là đệ tử đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK