Mà vài ngày sau, Tiêu Nhất Phi an phận ở trong phi thuyền.
Sau khi hạ cánh cũng ở trong phòng ở tạm thời của đệ tử, ngoài nói mấy câu với Diệp Cửu Tư ra thì không làm bất kì hành động dư thừa nào.
Liễu Sương Yên giống như không quen biết hắn vậy, chưa hề tìm hắn một lần nào.
Ánh sáng mặt trời đã từ từ sáng lên giữa không trung.
Sáng sớm bọn người Tiêu Nhất Phi đã bị dẫn đến một quảng trường rộng rãi.
Nền của quảng trường này đều được lát bằng gạch bạch ngọc, trắng không tì vết, giống như được đúc từ một khối, khiến cho người ta sinh ra cảm giác bé nhỏ.
Đằng trước quảng trường có một đại điện vô cùng hùng vĩ, khắp nơi được tạo thành từ ngọc xanh, lúc này cửa điện đóng chặt.
Bên trên có bảng hiệu cực kì to, viết ba chữ mạnh mẽ: Thái Cực Điện.
Trước điện lúc này đang đặt 9 chiếc ghế ngọc cực kì lớn, ở trên đỉnh của phần dựa lưng mỗi chiếc ghế ngọc đều có đồ án hình thù khác nhau.
Có những đồ án là hình ngọn lửa, hoặc là hồ lô, trong đó có chiếc ghế khác biệt nhất với những chiếc còn lại, đặc biệt lớn, đồ án là thái cực đồ.
Lúc này, bên cạnh Tiêu Nhất Phi có mười đồng nam đồng nữ cùng độ tuổi.
Những đồng nam đồng nữ này khoảng 10 tuổi, nào đã từng thấy qua cảnh tượng thần tiên như vậy chứ.
Ai nấy đều kinh ngạc, liếc ngang liếc dọc, nhưng không dám lên tiếng trò chuyện.
Xung quanh những đồng nam đồng nữ này là những người thanh niên mặc quần áo màu xanh dương, đầu đeo ngọc quan.
Bọn họ xếp hàng chỉnh tề đứng ở hai bên quảng trường, vẻ mặt trang nghiêm, trong làn mây, ai nấy đều như thần tiên.
Nhìn cảnh tượng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, Tiêu Nhất Phi nhất thời sững sờ, mặt xẹt qua rất nhiều vẻ mặt khác nhau.
Bản thân không hề về thăm lại Vấn Thiên Tông, không ngờ rằng lại có cơ duyên, bản thân vậy mà lại quay về nơi đây.
Mọi người không đợi lâu, chỉ nhìn thấy cửa lớn của Thái Cực Điện mở, có hơn 12 người đi ra.
Những người này có cao thấp béo gầy, có nam có nữ, chính là các vị Điện chủ của Vấn Thiên Tông và đệ tử của họ.
Sau khi bọn họ ra khỏi đại điện, có 9 người ngồi xuống 9 chiếc ghế lớn ở trước của đại điện, những người còn lại đứng ở đằng sau họ.
Đột nhiên rất nhiều đệ tử ở trên quảng trường ngay ngắn hành lễ, đồng thanh nói: “Đệ tử cung nghênh Tông chủ và các vị điện chủ”.
Có một số các thiếu niên thiếu nữ, có chút thông minh lanh lợi cũng nói theo: “Gặp qua các vị tiên nhân”.
Mấy đứa trẻ con như tỉnh lại từ trong mơ, cũng liên tục hành lễ theo.
Chỉ thấy một giọng nói uy nghiêm vang lên giữa quảng trường, giọng điệu lạnh nhạt: “Miễn lễ”.
Nghe thấy giọng nói đó, không ít thiếu nam thiếu nữ lớn mật ngước lên nhìn, trong đó có Tiêu Nhất Phi.
Chỉ thấy 9 người hình dáng khác nhau có nam có nữ, đều có cốt cánh dáng bộ của một bậc tiên nhân.
Trong đó, người có thân hình cao lớn, trên người mặc đạo bào trắng như tuyết, ánh mắt như đuốc, không nộ mà uy, đúng là bộ dáng tiên nhân số một.
Chính là tông chủ của Vấn Thiên Tông nổi tiếng thiên hạ hiện nay- Quảng Lăng chân nhân.
Tiêu Nhất Phi nhìn chân nhân Quảng Lăng, trong mắt hiện ra đủ loại ánh mắt phức tạp.
Chân nhân Quảng Lăng bị người khác nhìn chằm chằm cũng không để tâm, cho rằng trẻ con ở trần gian chưa gặp sự đời, cho nên không lấy làm lạ.
Suy cho cùng, trong điện này có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ giống như hắn, Tiêu Nhất Phi lẫn trong đám người không hề nổi bật.
Liễu Sương Yên lúc này vẻ mặt hờ hững ngồi ở vị trí thứ 3, cung trang màu trắng, dung nhan mĩ lệ, đẹp như một tiên nữ.
Chỉ là khí chất quá lạnh lẽo, khiến người ra rất khó tiếp cận, càng tôn lên khí chất như tiên nữ hạ phàm.
Dung nhan tuyệt sắc của nàng ấy cũng thu hút ánh nhìn của rất nhiều đồng nam đồng nữ.
Nhưng nàng lại như đã quen với cảnh tượng này, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Tiêu Nhất Phi nhìn nàng không liếc bản thân lần nào, trong lòng cay đắng.
Nhưng mà nghĩ lại, năm đó tính cách nàng ấy chính là như vậy, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Hắn lại nhìn người nam tử trắng nõn có hai nét râu cá trê ngồi ở bên tay trái của Quảng Lăng.
Người này trông giống như thương nhân giàu có ở thế tục vậy, mặc pháp bào màu xanh dương, cũng có vài phần uy thế.
Nhưng so sánh với những vị hoặc có bộ dáng tiên nhân, hoặc là chân nhân không giận mà uy khác, vẫn có một chút thua kém.
Đó chính là sư phụ kiếp trước của Tiêu Nhất Phi- Tô Thiên Dịch, Tiêu Nhất Phi hoảng hốt như đang ở trong mơ.
Nhưng vẫn nhìn thấy sư phụ một cách chân thật như vậy, cho dù là mơ cũng không muốn tỉnh lại nữa.
Môi của hắn hơi động đậy, lẩm bẩm hai từ: “Sư phụ..”.
Lẽ nào mình thực sự trở về quá khứ? Tất cả những điều này rốt cuộc là mơ hay là thật?
Vì sao mình lại quay về thời điểm mới vào Vấn Thiên Tông một cách ly kỳ như vậy? Hay là bản thân lúc này chỉ đang mắc kẹt trong giấc mơ?
Chỉ nghe thấy giọng nói uy nghiêm của chân nhân Quảng Lăng từ trên cao truyền đến, giọng nói không lớn, nhưng lại truyền vào tai của tất cả mọi người ở trên quảng trường một cách rõ ràng.
“Ta chính là Tông chủ của Vấn Thiên Tông- Quảng Lăng chân nhân, thay mặt Vấn Thiên Tông chào đón các vị tiểu hữu”.
“Các vị tiểu hữu đều là những đứa con kiêu hãnh của trời do Vấn Thiên Tông tìm thấy từ các nơi về, đã trải qua các bài kiểm tra khác nhau, đủ điều kiện bước vào Vấn Thiên Tông chúng ta.
Đợi lát nữa vượt qua bài kiểm tra cuối cùng, sẽ là đồ đệ của Vấn Thiên Tông, tương lai sẽ là trụ cột của Vấn Thiên Tông chúng ta”.
Nói đến đây, ông ta dừng lại một lát, mới tiếp tục nói: “Ta sẽ giới thiệu đơn giản về Vấn Thiên Tông”.
“Từ khi sáng lập phái Vấn Thiên Tông đến nay đã được mấy nghìn năm, tổng cộng phân thành 9 điện, mỗi điện sẽ có một tuyệt kĩ độc môn, mỗi điện đều không tầm thường”.
“Mà các vị sau khi được kiểm tra sẽ dựa vào linh căn, sắp xếp theo 4 thứ hạng là: Giáp Ất Bính Đinh, sau đó sẽ được các vị chủ điện lựa chọn”.
“Lát nữa sẽ có đệ tử đem dụng cụ kiểm tra lên đây, từng người sẽ bước lên kiểm tra, mọi người đã hiểu chưa?”
Tất cả thiếu niên thiếu nữ đồng thanh đáp: “Đã hiểu ạ!”
“Huyền Dịch, người đến chủ trì kiểm tra linh tính lần này đi”. Quảng Lăng gật đầu.
Lúc này, có một người trong hai hàng đệ tử bước ra ngoài, người này thân hình thẳng tắp, anh tuấn bất phàm như là thần tiên.
Chỉ thấy hắn ta hành lễ với Quảng Lăng nói: “Vâng, sư phụ”.
Huyền Dịch xoay người đối mặt với đám hài tử, chỉ thấy hắn khua tay một cái, trong quảng trường xuất hiện thêm một vật cực lớn.
Bệ đỡ của vật này là một khay tròn, bên trên khay tròn có một quả cầu ánh sáng cực lớn.
Bệ đỡ có vô số chữ viết, được phân bố trong Trình Dị Kinh, xung quanh có vô số vòng sáng chầm chậm chuyển động.
Huyền Dịch cao giọng nói: “Vật này chính là công cụ Trắc Linh, lát nữa ta đọc đến tên ai, người đó chỉ cần đặt tay lên quả cầu này, vật này sẽ kiểm tra ra linh căn của các ngươi”.
“Người đọc đến tên bước lên, Tằng Ngưu”.
Một người mập mạp bước ra từ trong đám người, vội vàng giơ hai tay lên hét to: “Ta ở đây!"
Tên mập đó nhanh chân đến trước dụng cụ, hai tay ấn chặt quả cầu ánh sáng ở giữa không trung, quả cầu ánh sáng đó phát ra ánh sáng màu xanh lá.
Huyền Dịch gật đầu, vừa ghi chép lại vừa nói: “Tằng Ngưu, Mộc linh căn, Ất trung”.
Hắn ta vẫy tay, ý bảo Tằng Ngưu quay về hàng.
Huyền Dịch gọi tiếp: “Trương Linh Hằng!"
“Có!". Trong nhóm người có một tên nhóc hô lên.
Kiểm tra tiến hành một cách có hệ thống, những đứa nhỏ ở trên quảng trường đều kiểm tra tương tự như thế, chỉ là không tỉ mỉ như vậy.
Nhưng đều đã có kinh nghiệm, vì thế tốc độ lần kiểm tra này rất nhanh.
Tiêu Nhất Phi nhìn khuôn mặt tuấn dật của Huyền Dịch, chìm vào hồi ức.
Huyền Dịch là đệ tử cuối cùng của chưởng môn Quảng Lăng, thiên phú xuất chúng, thực lực mạnh mẽ.
Tiêu Nhất Phi ấn tượng sâu sắc với hắn ta là bởi vì sau khi sư phụ mất, sư tỷ của mình gả cho người này.
“Diệp Cửu Tư!". Tiếng gọi của Huyền Dịch làm Tiêu Nhất Phi bừng tỉnh.
Đến lượt Diệp Cửu Tư rồi, Tiêu Nhất Phi và Diệp Cửu Tư nhìn nhau.
Tiêu Nhất Phi nói nhỏ: “Cố lên!"
Do hai người nửa đường vào nhóm nên Tiêu Nhất Phi và Diệp Cửu Tư không hề làm bài kiểm tra tương tự như thế này.
Nhưng mà, Tiêu Nhất Phi biết tư chất của Diệp Cửu Tư phi phàm.
Diệp Cửu Tư gật đầu với Diệp Cửu Tư, đi ra khỏi hàng.
Trong lòng Diệp Cửu Tư có vài phần thấp thỏm, ấn hai tay lên, chỉ nhìn thấy quả cầu ánh sáng đó đột nhiên phát ra hào quang màu xanh lá chói mắt.
Mắt Huyền Dịch sáng lên, mọi người trong quảng trường đều kinh ngạc, trước mắt đây là hào quang rực rỡ nhất.
“Diệp Cửu Tư, Mộc linh căn, Giáp Thượng!", Huyền Dịch mặt đầy ý cười nói.
Hắn ta cực kì thân thiện gật đầu với Diệp Cửu Tư.
Trên mặt Diệp Cửu Tư lộ ra ý cười, nhanh chân quay về bên cạnh Tiêu Nhất Phi.
Tiêu Nhất Phi cũng cười với hắn: “Giỏi quá!”
Huyền Dịch tiếp tục gọi: “Tiêu Nhất Phi”.
Tiêu Nhất Phi đáp một tiếng, Diệp Cửu Tư vỗ nhẹ vai của hắn.
Tiêu Nhất Phi âm thầm đi lên phía trước, cười khổ một cái, đặt tay lên trên dụng cụ Trắc Linh.
Chỉ thấy vật ấy gian nan khác thường, phát ra hào quang yếu ớt.
Hào quang này dù màu sắc sặc sỡ nhưng độ sáng quá yếu, nhìn không kĩ sẽ không nhìn thấy.
Huyền Dịch không nhịn được sững sờ, trên mặt hiện ra biểu tình hoảng hốt.
Hắn ta nghiêm túc nhìn dụng cụ, chắc chắn tất cả đều bình thường, trên mặt có chút kỳ lạ hô lên:
“Tiêu Nhất Phi, linh căn hỗn tạp, Đinh Hạ”.