Loại yêu lang này là một loại yêu thú mà Vô Nhai Điện nhận nuôi, bọn họ nuôi những yêu thú này ở đây mục đích là thu thập những chiếc răng sói trên thân của những con yêu lang này. Những con yêu lang này tu vi không cao, nhưng một cặp răng lại là nguyên liệu tốt để luyện vũ khí.
Hơn nữa, để phòng ngừa những con yêu lang này bị những yêu vật khác nuốt chửng, nơi này không hề có yêu thú nào lợi hại, không biết là thứ gì đã tấn công chúng nó.
Lúc này, Tô Diệu Tình cố nén cơn buồn nôn, bít mũi đi ngang qua, Tiêu Nhất Phi nhíu mày, nơi này chắc là đã từng xuất hiện yêu thú gì đó? Hoặc là có yêu thú khác đi ngang qua rồi.
“Con Tật Phong Lang này là yêu thú luyện khí tầng 5 thế mà bị giết chết chỉ trong một chiêu, chắn hẳn thú dữ bình thường không thể làm được. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng quay về trình báo với các vị sư huynh”.
Tô Diệu Tình nghe vậy mắt lợt lóe, lạnh giọng nói: “Sợ gì chứ? Không phải còn có ta ở đây sao? Ta muốn xem xem là yêu thú gì lại dám ăn yêu lang mà Vô Nhai Điện nuôi dưỡng, xem ta trừng phạt nó như thế nào”.
Tiêu Nhất Phi nhìn bộ dáng háo hức của nàng ấy, đầu đau như búa bổ, biết rằng nàng ấy nổi hứng, không kịp đợi hắn ngăn cản, Tô Diệu Tình đã buông Tiểu Bạch xuống dưới đất, cho Tiểu Bạch đi theo mùi hương tìm yêu thú đó.
Sau khi Tiểu Bạch xuống đất, miễn cưỡng tiến lên ngửi ngửi, nhanh chóng chạy vào trong cánh rừng.
Hai người đi theo Tiểu Bạch, lần theo dấu vết của cây cỏ bị gãy đổ, tiến lên phía trước tìm kiếm, không lâu sau họ nhìn thấy mấy con yêu lang bị giết chết ngã ở trên mặt đất, không ngoài dự đoán, một chiêu mất mạng, yêu đan đều bị trộm mất.
Mà răng sói trân quý nhất lại không bị nhổ đi, trong lòng Tiêu Nhất Phi càng nhận định là do yêu thú làm ra.
Tiêu Nhất Phi cẩn thận từng chút một bước lên phía trước tìm kiếm, đồng thời quay đầu nói với Tô Diệu Tình:
“Sư tỷ, nơi này chắc hẳn là xuất hiện yêu vật cường đại, nuốt chửng không ít nội đan của yêu lang, ta thấy đều là một chiêu mất mạng, thực lực không thể coi thường, chúng ta vẫn nên quay về trình bày với các vị sư huynh sư tỷ khác, đưa họ đến đây xử lí thôi”.
Tô Diệu Tình lạnh giọng hừ một tiếng, đáp: “Đồ nhát gan, sợ gì chứ? Nơi này xuất hiện yêu thú, tu vi có cao đi chăng nữa, còn có thế cao đến chừng nào? Không cho phép nó săn bắt Tật Phong Lang của chúng ta như vậy được, có sư tỷ ta ở đây, đệ đừng sợ”.
Tiêu Nhất Phi nghĩ kĩ lại cũng thấy có lý, kiếp trước hắn thực sự chưa nghe nói yêu thú cường đại nào xuất hiện, bèn để cho nàng ấy tiếp tục tìm, chỉ là cẩn thận thêm một chút.
Hai người đi theo Tiểu Bạch, dựa theo mùi của con yêu thú đó để lại, phát hiện thêm vài xác chết của lang yêu, xác những yêu thú này ngày càng tươi mới, Tiêu Nhất Phi biết khoảng cách giữa mình và yêu thú đó rất gần rồi.
Đột nhiên đằng trước truyền đến âm thanh, Tiểu Bạch xông lên, rồi hai người lập tức nghe thấy gào thét của Tiểu Bạch, Tiêu Nhất Phi và Tô Diệu Tình nhìn nhau, Tô Diệu Tình lấy từ trong vòng chứa đồ lấy ra một thanh tiên kiếm thứ phẩm, hai người lo lắng Tiểu Bạch gặp phải chuyện gì, vội vàng đuổi theo sau.
Chỉ nhìn thấy ở phía trước có một con yêu lang đang nằm dưới đất, toàn thân đầy máu tươi, đã bị mổ bụng ra để lấy nội đan đi, nằm trên đất thở thoi thóp, Tiểu Bạch biến lại nguyên hình, là một con sư tử tuyết cao bằng người được bao phủ bởi bộ lông trắng, dè dặt nhìn về phía trước phát ra tiếng gầm gừ, nhưng nơi đó không hề thấy vết tích của bất kì yêu thú nào khác.
Trong lòng Tiêu Nhất Phi hoài nghi, quay đầu lại định nói với Tô Diệu Tình, chỉ nghe thấy Tô Diệu Tình hét to: “Cẩn thận, Tiểu Phi!”. Đồng thời nhanh chóng niệm thần chú, tiên kiếm vụt một tiếng bay ra đằng sau của Tiêu Nhất Phi.
Tiêu Nhất Phi trong lúc Tô Diệu Tình nhắc nhở đã phát hiện ra điều không thích hợp, nhanh chóng lăn về phía trước, chỉ nhìn thấy đằng trước vốn dĩ không có thứ gì, đột nhiên xuất hiện một cái đuôi khổng lồ đánh về phía Tiêu Nhất Phi, cú lăn trên đất Tiêu Nhất Phi giúp hắn thoát được một chiêu này, cái đuôi của yêu thú đó đập xuống đất, một đám tro bụi bay lên, sau đó yêu thú đó đột nhiên biến mất dưới tầm mắt của hai người.
Hai người còn chưa kịp thở một hơi, nghe thấy Tiểu Bạch đau khổ rống lên, bị đập bay ra xa, lăn vài vòng dưới đất, không động đậy gì nữa, không rõ sống chết.
“Tiểu Bạch!”, Tô Diệu Tình lo lắng gọi một tiếng, muốn đi qua đó xem xét, nhưng bị Tiêu Nhất Phi kéo lại.
Sau đó nàng ấy mới có phản ứng, biết rằng hiện tại không thể đi được, bấm tay niệm thần chú, tiên kiếm bay ra khỏi bàn tay, phân ra mấy đường kiếm, chuyển động vòng quanh hai người Tiêu Nhất Phi và nàng ấy, bảo vệ toàn thân hai người, cẩn thận quan sát tứ phía.
Tiêu Nhất Phi từ trên mặt đất đứng dậy, trầm giọng nói: “Sư tỷ cẩn thận, yêu thú này ắt là có năng lực tàng hình”.
Tô Diệu Tình ừ một tiếng, đầu cũng không ngoảnh lại, dè dặt kiểm tra tứ phía, đột nhiên giữa không trung trước xuất hiện một chiếc mồm to đầy máu, hai người Tiêu Nhất Phi chưa kịp phản ứng, một quả cầu ánh sáng màu xanh sẫm mang theo mùi tanh hôi nồng nặc ngưng tụ trong cái miệng khổng lồ, phun về phía hai người.
Tô Diệu Tình kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, tay nhỏ chỉ lên, mấy thanh kiếm chém xuống quả cầu màu xanh sẫm đó, Tiêu Nhất Phi hét lớn: “Không được!” Nhưng lúc này đã muộn.
Thanh kiếm đâm vào quả cầu màu xanh sẫm đó, quả cầu vỡ ra, khí độc nồng nặc bao quanh hai người, khí độc đó xâm nhập vào người bằng mọi cách, hai người chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Ngay sau đó, đằng trước xuất hiện một con rắn khổng lồ, cái miệng đầy máu định cắn hai người, trong lòng Tiêu Nhất Phi sợ hãi, dùng lực đẩy Tô Diệu Tình ra, bản thân lại nhảy về phía đối diện, hai người nhếch nhác tránh được kiếp.
Lúc này, mới nhìn thấy một con rắn khổng lồ ở trên không trung, da thịt đầy đủ, vảy trên thân khúc xạ toả ra rất nhiều màu sắc khác nhau, hóa ra chính là những chiếc vảy này ảnh hưởng khúc xạ ánh sáng, khiến cho hai người không nhìn thấy nó.
Nếu hai người đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, thần thức có thể thoát ra ngoài, thì sẽ không bị động đến như vậy.
Ba góc mắt của rắn khổng lồ tàn nhẫn nhìn hai người, dường như nhận định rằng Tô Diệu Tình là mối nguy hiểm lớn nhất, con rắn khổng lồ đó không ẩn náu thân hình nữa, mở to cái miệng toàn máu nhào về phía Tô Diệu Tình.
Tô Diệu Tình bị khí độc làm cho đầu óc quay cuồng, lúc hoảng hốt nhìn thấy con rắn khổng lồ đó nhào về phía mình, tay dẫn pháp quyết về phía tiên kiếm, tiên kiếm rơi trên đất cách đó không xa kêu leng keng một tiếng phân thành mấy thanh kiếm nữa, vây chặt con rắn khổng lồ đó sau đó đâm thẳng xuống, đó chính là huyễn ảnh phân quang kiếm quyết của Vấn Thiên Tông.
Rắn khổng lồ bị đau, cuộn thành một đoàn chống cự, chỉ thấy vô số thanh kiếm đâm vào cự cà, vảy trên thân phát ra ánh lửa, tiên kiếm sắc bén thế mà chỉ có thể chém thành vài vết thương nhẹ.
Đấy đương nhiên là do công lực của Tô Diệu Tình quá yếu, còn bởi vì rắn khổng lồ này là thực sự là thiên phú dị phẩm, vảy cứng đến đáng sợ.
Tô Diệu Tình thấy huyễn ảnh phân quang kiếm quyết hiệu quả không tốt, khẩu quyết trong tay lại biến, dứt khoát nói: “Hạ! Lôi ngục kiếm trận!”. Mấy thanh kiếm quang đâm xuống đất ở các hướng khác nhau, hỗ trợ lẫn nhau xuất hiện một tia sấm sét, trùng trùng điệp điệp đâm vào rắn khổng lồ, trói rắn khổng lồ cực kì chặt chẽ, bên trên sấm sét đùng đoàng vang lên.
Tô Diệu Tình thấy kiếm bao quanh con rắn khổng lồ đó, lưới điện bao quanh chi chít, không khỏi thở ra một hơi, quay đầu cười với Tiêu Nhất Phi nói: “Tiểu Phi, đệ thấy ta lợi hại không?” thì lại phát hiện sắc mặt Tiêu Nhất Phi không đúng lắm, sắc mặt nghiêm trọng nhìn đằng sau.
Nàng ấy nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy rắn khổng lồ ngẩng mặt lên trời rít một tiếng, thân hình đột nhiên bay vút lên, phát ra tiếng gầm chói tai, sau đó vùng ra khỏi trói buộc của lưới điện, hơn nữa trong giọng nói có lực chấn động mạnh mẽ, Tiêu Nhất Phi bị chấn động ho ra một ngụm máu.
Con rắn khổng lồ này thế mà lại là yêu thú cảnh giới Trúc Cơ, sao có thể như vậy? Đằng sau núi sao có thể xuất hiện yêu thú cảnh giới Trúc Cơ?
Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, tay không ngừng niệm chú, phát huy một chút pháp thuật ngũ hành, quả cầu lửa, nhũ băng, bom nước không ngừng tấn công con yêu thú đó. Nhưng không có hiệu quả, trực tiếp bị con yêu thú đó phớt lờ.
Yêu thú đó và Tô Diệu Tình đánh nhau thành một đoàn, đuôi con rắn khổng lồ nặng hơn vạn cân, chốc lát lại phun khí độc, hoặc là cắn, Tô Diệu Tình tay cầm tiên kiếm đỡ trái đỡ phải, dựa vào thân pháp vật lộn với con yêu thú đó, nhưng con rắn khổng lồ đó sau khi biến thân thành khổng lồ, da thô thịt dày, công kích của tiên kiếm trong tay Tô Diệu Tình với nó như gãi ngứa, ngược lại càng chọc giận nó.
Con yêu thú đó thấy đánh lâu không kết thúc được, một lần nữa há to miệng đầy máu, phun ra một quả cầu độc, Tô Diệu Tình đã chịu thiệt một lần, sớm đã tập chung nín thở, nhìn chằm chằm con rắn khổng lồ đó, chuẩn bị né tránh.
Nhưng không ngờ rằng, trong mắt con rắn khổng lồ xẹt qua một tia giảo hoạt, lúc đối diện với con rắn khổng lồ đó, Tô Diệu Tình chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, con rắn khổng lồ đó thế mà có thể dùng ánh mắt khởi động công kích huyễn thuật, khơi lên độc tố sớm đã được loại bỏ.
Trong lòng Tô Diệu Tình la hét không hay, quả nhiên, một chiếc đuôi rắn khổng lồ đổ ập xuống nàng ấy, Tô Diệu Tình cố gắng thoát khỏi sự khống chế, sờ kiếm trong tay, cố gắng chống đỡ lần tấn công này, nhưng lại bị đánh bay ra xa, tiên kiếm trong tay bị rơi ra ngoài, một tay chống đỡ thân thể đang không ngừng chảy máu.
Con yêu thú đó đánh bại trong một chiêu, bay nhanh bổ nhào đến Tô Diệu Tình đang nằm không nhúc nhích ở trên mặt đất, miệng đầy máu mở ro ta, nhìn như muốn nuốt chửng Tô Diệu Tình.
Trong lòng Tô Diệu Tình hối hận không thôi, chẳng nhẽ bản thân phải chết ở đây sao? Chết trong tay của con yêu thú này còn liên lụy đến Tiểu Phi?
Chỉ là khí độc của con yêu thú này quá lợi hại, nàng ấy đã không còn sức lực để chiến đấu, chỉ thấy miệng của con rắn khổng lồ đó ở ngay trước mắt, Tô Diệu Tình đã có thể ngửi thấy mùi tanh hôi trong miệng của nó.
Tô Diệu Tình không khỏi mở to đôi mắt xinh đẹp, lại nhìn thấy thân hình con rắn khổng lồ đó dừng lại, chính là Tiêu Nhất Phi dùng hai tay giữ chặt cái đuôi khổng lồ ở đằng sau, Tiêu Nhất Phi bị rắn khổng lồ xông lên phía trước, hai chân chống xuống đất, trên đất lết thành đường khá sâu.