Một canh giờ học nhanh chóng trôi qua, Tiêu Nhất Phi vừa ra khỏi cửa điện, liền được thị nữ dẫn vào một cung điện.
Bước vào cung điện, thì thấy căn phòng này chứa đầy những lá bùa.
Đỉnh của cung điện này là một mái vòm, trên đó có khắc Chu thiên tinh đấu* và dưới chân có khắc Dịch kinh bát quái.
*Chu thiên tinh đấu: là một trận pháp thời kỳ thượng cổ do Đông Hoàng Thái Nhất dựa vào Đông Hoàng Chung để sáng tạo ra
Trong phòng còn có nhiều mô hình con người khác nhau, trên đó có khắc kỳ kinh bát mạch.
Tô Diệu Tình và một người trông giống lão phu tử đã chờ trong cung điện.
Vấn Thiên Tông thuộc về Đạo gia, cho nên đương nhiên phải hiểu rõ Chu Thiên Tinh Thân, quen thuộc với trận pháp và bùa chú.
Tiêu Nhất Phi vội vàng bước tới nói với lão phu tử: “Nhất Phi bái kiến nhị sư huynh”.
Người dạy hai người họ không ai khác chính là nhị sư huynh của Tiêu Nhất Phi, lão đạo Linh Hư.
Lão đạo Linh hư khẽ gật đầu và bắt đầu truyền thụ mà không cần dài dòng.
Vì nương theo Tiêu Nhất Phi, Linh Hư cũng cố ý giảm tốc độ, cũng may Tiêu Nhất Phi không phải kẻ ngu dốt, đã học qua từ sớm rồi.
Tiêu Nhất Phi hồi đó chỉ nghĩ nó thâm ảo và khác thường, nhưng bây giờ hắn đã có góc nhìn khác và thấy khá thú vị.
Thỉnh thoảng đưa ra một số câu hỏi, lão đạo Linh Hư giải thích, hai người vui vẻ hòa thuận.
Tô Diệu Tình ở bên cạnh sắp ngủ gật, thấy thế thì cố nâng cao tinh thần, không chịu tụt lại phía sau Tiêu Nhất Phi. Điều này khiến lão đạo Linh Hư rất ngạc nhiên.
Ra khỏi chỗ của Linh Hư, hắn thấy Tô Diệu Tình di chuyển đến một cung điện khác.
Hóa ra đó là lớp thực chiến của Tứ sư tỷ, mặc dù Tứ sư tỷ khá thân thiết với Tô Diệu Tình nhưng khi dạy học lại không hề nương tay.
Tô Diệu Tình gặp khó khăn với lớp thực chiến này cho nên không vui, khi đến cửa đại điện, cô bé vẫn còn do dự không muốn vào.
Tiêu Nhất Phi trước đây cũng đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của Tô Diệu Tình, hắn không khỏi mỉm cười.
Tô Diệu Tình liếc hắn một cái, tức giận nói: "Cười cái gì? Chờ một chút bị đánh xem ngươi còn cười nổi không!"
Nói xong, cô bé tỏ ra thấy chết không sờn bước vào, theo sát là Tiêu Nhất Phi, không lâu sau bên trong truyền ra tiếng hai người la hét đau đớn.
Một canh giờ dài dòng trôi qua, Tiêu Nhất Phi và Tô Diệu Tình nước mắt lưng tròng bước ra ngoài, đau.
Má ơi, Tứ sư tỷ, tỷ chỉ muốn đánh con nít cho đã tay thôi đúng không?
Sau khi Tô Diệu Tình và Tiêu Nhất Phi nhe răng trợn mắt bước ra, từng người nhanh chóng bước về sân của mình.
Nguyệt Nhi đã chuẩn bị thuốc tắm trước theo lệnh của Lâm Tử Vận.
Tiêu Nhất Phi chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không dám do dự mà bảo Nguyệt Nhi ra ngoài.
Hắn cởi quần áo, nhảy vào bồn tắm, vận chuyển Vấn Thiên Cửu Quyển và Tinh Thần Chân Giải, dùng toàn bộ sức lực hấp thụ tác dụng của thuốc.
Nói đến rèn luyện thân thể, ma tu vẫn am hiểu hơn, đây là phương pháp tốt nhất để cường hóa thân thể của hai người, nhưng quá trình này lại vô cùng đau đớn.
Chỉ là bởi vì bây giờ Vô Nhai Điện có quá ít người, hơn nữa Lâm Tử Vận lại quá yêu thương hai người bọn họ nên mới bỏ ra nhiều như vậy.
Đến giờ cơm trưa, hai người lê bước nặng nề đến phòng ăn và nhìn nhau với vẻ sợ hãi.
Lâm Tử Vận nhìn thấy, mặc dù cảm thấy đau lòng cho sự vất vả mà hai người phải chịu đựng, nhưng bà ấy cũng có chút vui mừng khi thấy hai người có bạn, ở chung nhau khá hòa hợp.
Sau khi ăn xong hai người nghỉ ngơi một chút rồi lại bắt đầu chương trình học buổi chiều.
Hai người họ đi đến một phòng luyện đan, đi theo một trưởng lão từ bên ngoài đến là đạo nhân Khô Mộc để học các loại thảo dược, kỳ kinh bát mạch và kiến thức về luyện đan.
Cuối cùng, đó là buổi học cuối cùng trong ngày của họ, rồi lại quay trở lại nơi của nhị sư huynh Linh Hư Tử.
Hai người họ cùng Linh Hư Tử nghiên cứu lịch sử, tìm hiểu về lịch sử của Tu chân giới, cũng như các loại pháp khí, pháp bảo và linh thú để mở rộng hiểu biết.
Sau buổi tẩy não của Linh Hư, Tiêu Nhất Phi điên cuồng nhớ lại, vì lúc này thần hồn của hắn vẫn còn yếu nên hắn cũng cảm thấy hơi choáng váng.
Hai người ánh mắt đờ đẫn bước ra khỏi cửa điện, khóa học một ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Tiêu Nhất Phi đang định rời đi bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng Tô Diệu Tình lại đột nhiên hưng phấn và tóm lấy Tiêu Nhất Phi.
Đôi mắt cô bé xinh đẹp long lanh sáng lấp lánh, lộ ra nụ cười như một con hồ ly nhỏ: "Tiểu Phi, ta mang ngươi đến một nơi rất hay. Đi cùng ta."
Nói xong nàng kéo Tiêu Nhất Phi chạy đi, tiếp theo nàng có chương trình học, nhưng chúng không liên quan gì đến Tiêu Nhất Phi.
Bởi vì đó là chương trình học riêng của Lâm Tử Vận dành cho Tô Diệu Tình, chương trình học này là cầm - kỳ - thư - họa.
Lâm Tử Vận xuất thân từ Lạc Thư Phủ nên tự nhiên thành thạo những điều này, đây là để bồi dưỡng cầm kỳ thư họa, tri thức lễ nghĩa và các loại lễ nghi khác nhau cho nữ nhi.
Nhưng Tô Diệu Tình sao có thể để Tiêu Nhất Phi trốn thoát một mình?
Chỉ thấy Tô Diệu Tình hấp tấp lôi kéo Tiêu Nhất Phi chạy vào một chỗ đình các.
Lúc này Lâm Tử Vận mặc cung trang, đang ngồi giữa hồ đánh đàn, tiếng đàn êm dịu vang lên khiến người ta cảm thấy tinh thần an tĩnh.
Lâm Tử Vận thấy vẻ mặt Tô Diệu Tình gian xảo lôi kéo Tiêu Nhất Phi chạy tới, thì nghi ngờ mà nhìn về phía Tô Diệu Tình.
"Nương, Tiểu Phi nói hắn cũng cảm thấy rất hứng thú với những thứ này, Cho nên con liền kéo hắn lại đây cùng nhau học tập". Tô Diệu Tình nói dối mà mà không hề đỏ mặt.
Lâm Tử Vận nhịn không được buồn cười hỏi: "Tiểu Phi, thật là như vậy sao?"
Dưới ánh mắt và nắm tay siết chặt của Tô Diệu Tình, Tiêu Nhất Phi căng thẳng nói: "Đúng vậy, sư nương!"
Hắn mất cảnh giác và bị Tô Diệu Tình kéo qua, hiện tại hắn không dám đắc tội Tô Diệu Tình.
Lâm Tử Vận thông minh như vậy, huống chi ai hiểu con bằng mẹ, sao lại không biết âm mưu của con gái.
Bà ấy nghĩ, để Tiêu Nhất Phi học thêm vài thứ cũng tốt, cũng xem như tìm bạn với Tình nhi.
Mà trong lòng bà ấy vẫn luôn có một sự tiếc nuối, hiện tại nhìn Tiêu Nhất Phi và Tô Diệu Tình thì không khỏi có chút hoảng hốt.
Bà ấy mỉm cười, gật đầu rồi ra lệnh cho thị nữ ở ngoài sắp xếp thêm một bộ bàn ghế.
Thấy vậy, Tô Diệu Tình không khỏi đắc ý nháy mắt với Tiêu Nhất Phi.
Lâm Tử Vận bảo Tiêu Nhất Phi và Tô Diệu Tình ngồi xuống và bắt đầu dạy họ cầm nghệ.
Tô Diệu Tình vốn muốn chê cười Tiêu Nhất Phi, nhưng không ngờ Tiêu Nhất Phi đã học rất tốt, trong chốc lát cô bé có chút nản lòng.
Có cái gì mà tên này không thể học được nhỉ?
Lâm Tử Vận cũng rất tán thưởng tài năng của Tiêu Nhất Phi, thấy Tô Diệu Tình không hề qua loa như thường lệ mà tập trung tinh thần, bà ấy không khỏi mỉm cười.
Biết đây là tinh thần cạnh tranh của Tô Diệu Tình đã bị khơi lên, bà ấy không khỏi có thiện cảm với Tiêu Nhất Phi hơn một chút.
Chỉ có Tiêu Nhất Phi mới biết mình đang ở mức độ nào, hắn học cầm kỳ thư họa từ Liễu Sương Yên.
Bị Liễu Sương Yên bắt học nhiều năm như vậy, mới có được chút bản lĩnh này.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của sư nương và sư tỷ, hắn không còn cách nào khác là phải hết sức nghiêm túc và tập trung học tập.
Kiếp trước chính mình đã nợ sư phụ và sư nương rất nhiều, nếu điều này có thể làm cho sư phụ và sư nương vui vẻ thì chính mình có chết muôn lần cũng không sao.
Sau khi hai người học cầm kỳ thư hoa thì tiếp theo là thời gian hoạt động tự do.
Tiêu Nhất Phi lê cái thân thể mệt mỏi trở về phòng, mặc dù tinh thần không cảm thấy khổ, còn vui vẻ chịu đựng nhưng cơ thể lại không chịu nổi.
Kiếp trước hắn không có nhận được đãi ngộ như vậy, thân là đệ tử tạp dịch cấp thấp nhất, hắn ở dưới tầng chót giằng co nhiều năm.
Hiện giờ loại đãi ngộ như đệ tử chân truyền này, chính là điều mà hắn tha thiết ước mơ.
Trở lại trong sân, Tiểu Nguyệt vô cùng hâm mộ khi nhìn thấy bộ dạng của hắn như thế này.
Bởi vì một thị nữ như nàng ta không thể tận hưởng được tài nguyên tu luyện và sự dạy dỗ có hệ thống như Tiêu Nhất Phi.
Tiêu Nhất Phi cũng hiểu được chỗ tốt trong việc giảng dạy chương trình học một cách có hệ thống.
Làm sao các môn phái bình thường có thể có một hệ thống hoàn chỉnh như Vấn Thiên Tông, với sự huấn luyện có hệ thống tổng hợp về công pháp, bùa chú, thi thư,...
Hơn nữa, Vô Nhai Điện của Tiêu Nhất Phi từng là chủ điện, lại có một số truyền thừa của Lâm Tử Vận Lạc Thư Phủ.
Tiêu Nhất Phi căn dặn Tiểu Nguyệt kêu hắn khi tới bữa tối, sau đó lảo đảo lên lầu tu luyện.