• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Nhất Phi chậm rãi mở mắt từ trong cơn mê mang, tthứ đập vào mắt chính là núi đồi chìm trong biển lửa.

Ngọn lửa trước mắt dường như cháy ngùn ngụt không ngừng, mọi thứ trong thôn xóm đều bị thiêu đốt, khói đen dày đặc bốc lên cuồn cuộn.

Mùi khói lửa xộc vào mũi, hình ảnh xác sói vương vãi khắp mặt đất khiến cho hắn bừng tỉnh.

Trước mặt hắn có một nữ tử đang đứng, ngọc cốt băng cơ, toàn thân mặc một bộ y phục màu trắng như tuyết.

Đứng trong biển lửa, tay áo phiêu diêu tung bay, nàng trông giống như một tiên tử lạc xuống phàm trần.

Nữ tử áo trắng có gương mặt thê tử cùng xinh đẹp đang khẽ nhíu mày lo lắng nhìn hắn.

"Ta vậy mà vẫn chưa chết. Sương Yên, sao nàng lại ở chỗ này? Là nàng đã cứu ta phải không? Ta yêu nàng chết đi được..."

Khi nhìn thấy nữ tử xinh đẹp này, toàn thân Tiêu Nhất Phi chấn động, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, nói xong hắn liền nhảy lên người nữ tử kia.

Nữ tử áo trắng xinh đẹp lúc nãy vừa thấy hắn tỉnh dậy liền chạy đến bên cạnh hắn.

Vẻ mặt nàng tràn đầy kinh ngạc, trong lúc nhất thời quên cả phản ứng, chỉ luống cuống đứng đó để hắn ôm nàng.

"Không ngờ ta vẫn chưa chết, còn có thể được gặp nàng, thật sự là quá tốt. Đúng rồi, Thanh Nghiên đâu? Sương Yên, nàng có thể cứu được nàng ta không?"

Tiêu Nhất Phi hưng phấn hỏi, nói xong còn nhìn quanh tìm kiếm.

"Sao ngươi biết tên của ta? Ngươi rốt cuộc đang nói bậy bạ gì đó? Ta không quen biết ngươi, ngươi mau buông tay ta ra!"

Nữ tử xinh đẹp giãy giụa, cố gắng thoát khỏi móng vuốt sói của Tiêu Nhất Phi.

"Sương Yên, đều là ta không đúng, ta không biết Thanh Nghiên vẫn còn sống, chỉ vì ta phải giúp nàng ta thoát khỏi vòng vây cho nên mới tự nổ, không phải cố ý làm sai lời hứa giữa hai chúng ta. A, sao trông nàng lại có vẻ cao hơn nhiều vậy..."

Tiêu Nhất Phi tưởng rằng nàng đang giận mình cho nên còn ôm nàng chặt hơn một chút.

Sau đó, hắn đột nhiên phát hiện có điều không ổn liền ngước lên nhìn Liễu Sương Yên với vẻ mặt bối rối.

Lúc này hắn mới phát hiện nữ tử trước mặt đã cao lên, bản thân hắn chỉ đứng tới đùi của nàng.

Nữ tử xinh đẹp đỏ mặt, nét mặt vô cùng phức tạp, ngay cả cái cau mày cũng đẹp như thê tử của hắn, lại còn có mùi thơm thanh thoát quen thuộc.

Đây không phải thê tử Liễu Sương Yên của mình thì là ai?

"Ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là con nít thì ta không dám ra tay. Mau buông tay ra, nếu không ta sẽ không khách khí đâu", nữ tử áo trắng lạnh lùng nói.

"Sương Yên, nàng không nhận ra ta sao? Ta là Nhất Phi, phu quân của nàng đây", Tiêu Nhất Phi thấy nàng thực sự tức giận liền vội vàng nói nói.

Mỹ nhân cuối cùng cũng đã chạm đến giới hạn chịu đựng, một luồng khí tức mạnh mẽ lạnh lẽo nở rộ như đóa sen băng từ cơ thể nàng tỏa ra bốn phía.

Tiêu Nhất Phi bị khí tức mạnh mẽ thổi bay ngược ra ngoài mấy thước, sau đó toàn thân ngã phịch xuống mặt đất rắn chắc, toàn thân cảm thấy vô cùng đau nhức.

"Sương Yên, sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Nàng đang muốn mưu sát phu quân của mình đúng không? Không phải ta cố ý để nàng lại một mình", hắn nhìn nữ tử áo trắng với vẻ mặt buồn bã, khổ sở nói.

"Tiểu Phi, ngươi làm gì vậy? Ngươi đang nói nhảm cái gì? Còn không mau xin lỗi tiên tử! Xin tiên tử đừng trách, hắn chỉ nhất thời chịu kích thích thôi..."

Lúc này lại có một giọng nói vội vàng truyền đến từ bên cạnh, thanh âm non nớt nhưng rất rõ ràng rành mạch.

Tiêu Nhất Phi quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa có một cậu bé vô cùng tuấn tú, trên mặt còn dính vết máu cùng khói bụi, đang kinh ngạc nhìn về phía mình.

Tiêu Nhất Phi trừng lớn hai mắt, Diệp Cửu Tư?

Sao hắn ta lại ở trong hình hài một đứa trẻ vậy? Chuyện gì đang xảy ra?

Hắn vừa định nói điều gì thì lại cảm thấy quá mức kích động đến mức làm cho lồng ngực đau nhức, phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Nhất Phi bỗng nhiên bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy thở hổn hển, hai tay hơi run run. Hắn hét lên: "Sương Yên!!!"

Trước khi tỉnh lại, trong đầu hắn tràn ngập tất cả những chuyện đã xảy ra trong nửa đầu cuộc đời, bao gồm tất cả những chuyện với Lâm Thanh Nghiên, quá trình quyền mưu tranh đấu ở thánh điện Tinh Thần và mối quan hệ yêu hận gút mắt với Liễu Sương Yên.

Cánh cửa đá cao chót vót không ngừng xuất hiện trong thiên địa, đến điểm cuối sinh mệnh, hắn còn cùng Lâm Thanh Nghiên quyết đấu sinh tử.

Đủ những thứ kỳ quái cứ xuất hiện trong đầu của hắn, gây ra những cơn ác mộng nối tiếp nhau.

Tiêu Nhất Phi lấy lại bình tĩnh nhìn quanh, chỉ thấy nơi đây là một gian phòng bình thường có 2 cửa sổ nhỏ.

Đồ đạc trong phòng đơn giản và sạch sẽ, chỉ có vài bộ bàn ghế gỗ thông cùng bộ ấm chén.

Nơi này giống như một gian phòng trong quán trọ bình thường, hay một gian phòng dùng cho nhiều đệ tử ở cùng nhau trong thời gian tầm sư học đạo.

Hắn đang nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng, bên cạnh là vài cậu bé đang ngồi quanh cái bàn trò chuyện với nhau.

Diệp Cửu Tư đang trông chừng hắn bên cạnh giường, lúc này trong ánh mắt lại hiện lên một tia ưu sầu.

Diệp Cửu Tư nhìn thấy Tiêu Nhất Phi tỉnh lại thì sắc mặt cũng dịu đi một chút, lo lắng hỏi: "Tiểu Phi, ngươi không sao chứ? Sao đột nhiên ngươi lại phát điên, ôm lấy tiên tử đã cứu mạng chúng ta mà làm càn chứ?"

"Cửu Tư?", Tiêu Nhất Phi không thể tin nói.

Diệp Cửu Tư gật đầu thật mạnh, trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn lộ ra vẻ khổ sở.

Hắn ta nói với vẻ mặt thê lương: “Mặc dù thôn Tiêu gia ngoại trừ hai chúng ta thì không còn ai nữa, ta biết ngươi rất đau lòng, nhưng ngươi cũng đừng làm ta sợ”.

Tiêu Nhất Phi há to miệng, trong đầu có ngàn vạn câu hỏi, nhưng lời nói đến bên miệng lại hóa thành im lặng.

Thôn trang không còn? Thôn Tiêu gia?

Tiêu Nhất Phi ngơ ngác nhìn hắn ta một lúc mới có thể tỉnh ngộ lại, vội vàng vươn hai tay ra, tay hắn không quá nhỏ, còn có mấy vết chai do lao động để lại.

Nhưng so với đôi bàn tay đầy sẹo sau này do những trận chiến để lại thì đôi bàn tay này vẫn còn quá được nuông chiều.

Hắn kéo y phục trên tay trái ra, nhìn thấy trên cánh tay trái có một vết sẹo sâu, được khâu lại bằng kim chỉ, giống như một con rết.

Đây là vết sẹo do trước đây hắn làm nông không cẩn thận gây ra, nhưng sau khi tu luyện đã được công pháp tẩy rửa.

Ta đã quay ngược thời gian!

Đây là khoảng thời gian mà thôn trang của hắn bị bầy sói tập kích, hai đứa trẻ 10 tuổi là hắn và Diệp Cửu Tư được Liễu Sương Yên cứu, hiện tại đang ngồi trên phi thuyền để đến Vấn Thiên Tông.

Đột nhiên có người gõ cửa và mở cửa, nên tất cả bọn trẻ đều im lặng.

Một nữ tử xinh đẹp thanh tú bước vào phòng hỏi: "Tiêu Nhất Phi là ai? Điện chủ của bọn ta muốn gặp ngươi, đi theo ta!"

Nghe vậy, Diệp Cửu Tư lo lắng nhìn Tiêu Nhất Phi, hắn ta rất lo Tiêu Nhất Phi sẽ bị tiên tử trách phạt.

Tiêu Nhất Phi cười nói với hắn: "Không sao đâu, lúc nãy ta chỉ là nhất thời chịu kích thích cho nên phát điên, bây giờ ta đi qua xin lỗi tiên tử rồi sẽ quay lại ngay".

Tiêu Nhất Phi đi theo thị nữ dẫn đường ra khỏi phòng trước ánh mắt tràn đầy lo lắng của Diệp Cửu Tư.

Ra ngoài lối đi có thể thấy được nơi đây là một phi thuyền ba tầng, không khác mấy con thuyền lớn trên lục địa cho lắm.

Lúc này phi thuyền đang bay lượn yên ả trên bầu trời, có gió thổi mây trôi đập vào cạnh thuyền nhưng phi thuyền vẫn không hề có cảm giác rung lắc.

Lúc này hắn bắt đầu định thần lại, hắn đã chết rồi sau đó du hành ngược thời gian sao?

Lúc này Liễu Sương Yên còn chưa quen biết hắn, hắn cũng chưa lấy nàng làm thê tử.

Cách ổn thỏa nhất chính là bản thân giả điên, nói mình nhất thời chịu kích thích, nhưng thật sự rất khó giải thích tại sao hắn có thể gọi tên Liễu Sương Yên ngay lần đầu gặp mặt như thế.

Bởi vì trước mặt người ngoài, Liễu Sương Yên luôn xưng danh là tiên tử Quảng Hàn cho nên không có nhiều người biết tên thật của nàng.

Mà dựa theo kinh nghiệm của kiếp trước, nếu lúc này hắn không thực hiện một số thay đổi thì sẽ bị đuổi khỏi phi thuyền, đưa đến ngoại môn làm đệ tử tạp dịch.

Còn Diệp Cửu Tư bởi vì có thiên phú hơn người nên được đưa đến Vân Thiên Tông trở thành đệ tử chân truyền.

Hắn lăn lộn trong hàng ngũ đệ tử tạp dịch mất mấy năm, cuối cùng mới trở thành một đệ tử bình thường trong Vô Nhai Điện, nơi vắng vẻ nhất trong tông môn, phấn đấu thêm nhiều năm mới có thể trở thành một đệ tử chân truyền.

Nghĩ đến thời loạn thế ở tương lai, Tiêu Nhất Phi biết hiện tại thời gian cấp bách, bản thân không thể chậm rãi tu luyện như trước nữa.

Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng phải tích lũy cho mình đủ thực lực trong thời gian ngắn.

Bây giờ nếu như hắn đã gọi ra tên của Liễu Sương Yên, hắn nhất định phải làm cho Liễu Sương Yên tin tưởng mình chính là phu quân của nàng.

Hắn phải mau chóng tiến vào nội môn Vấn Thiên Tông, tích lũy đủ sức mạnh để có thể bảo vệ bản thân và Liễu Sương Yên.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang