Nàng thuận tay đưa đĩa điểm tâm cho Hoa nhi sau đó đi vào trong tìm thái hậu để làm nũng.
Còn Hoa nhi cũng tiện tay mà bóc bánh ăn, hành động nài đánh thẳng vào tầm mắt của những nô tì xung quanh. Hơn nữa Hoa nhi lại lấy bánh đưa Thu nhi nhưng lại bị nàng từ chối, điều nài làm bọn họ vô cùng ngạc nhiên nhưng đối với hơn mười cung nữ cùng thái giảm từ nải giờ đi cùng thì điều nài chẳng có gì lạ, điều bọn họ thường thấy còn hơn thế nài nữa, chẳng hạn như lúc nải công chúa vừa đi vừa cầm đĩa bánh vừa ăn lại vừa đưa đĩa cho Hoa nhi cùng Thu nhi lấy điểm tâm ăn. Bọn họ thật sự rất ghen tị a nhưng làm gì được ai biểu người ta là nô tì thân cận của công chúa.
Mặc kệ bên ngoài đang diễn ra chuyện gì, bên trong nàng đang ra sức mách lẽo hoàng đế lúc nãy ức hiếp nàng.
Nghe nàng nói thế thái hậu không hề tức giận mà chỉ bật cười sau đó vỗ đầu nàng:" con đó, đổ oan cho hoàng huynh con rồi, từ nhỏ đến lớn nó chỉ hận không thể buộc con lại trên người để bảo vệ thì sau có thể bắt nạt con được"
Nghe thế nàng liền chề môi bất mãn:" Mẫu hậu còn yêu thương huynh ấy hơn cả con nữa "
Nghe nàng nói thế thái hậu chỉ cười mà nói:" cả hai đều là con của ta, ta đều yêu thương như nhau sau có thể nói ta thiên vị được, chẳng phải cũng làm rất nhiều việc cho Quân nhi hai sao? Điều nài chứng tỏ con cũng rất yêu thương vị hoàng huynh này "
Nghe nói thế nàng hừ một nhẹ sau đó nói nhỏ:" con yêu thương huynh ấy là thật nhưng huy ấy bất nạt con cũng là thật."
Lời nói nài của thái hậu và nàng lọt vào tai người ngoài cửa không sót một chữ, người nay chính là đương kim hoàng đế, lúc nãy đến đi vì không muồn làm ồn nên hắn đã không cho người vào thông báo.
Hắn vào đúng lúc nên nghe được lời nói lúc nải của hai người, điều nài khiến hắn ắm lòng. Hắn biết ông trời còn rất tốt với hắn, lấy đi của hắn một người mẫu thân nhưng lại trả cho hắn một vị dưỡng mẫu vô cùng tốt cùng với một tiểu muội muội đáng yêu.
Bấy giờ hắn mới bước vào trong:" Mẫu hậu an hảo "
Nghe thấy lời thỉnh an cả hai người đều quay sang nhìn.
Thấy hắn nàng lên tiếng:" muội giận huynh rồi nên huynh có đến xin lỗi cũng vô dụng " biểu cảm của nàng vô cùng tức giận nhưng khi qua con mắt của kẻ muội khống thì chẳng khác nào con mèo nhỏ đang xù lông vô cùng đáng yêu.
Nghe nàng nói thế hắn vờ như không để ý mà nhẹ nhàng trả lời " cũng chẳng phải tìm muội, ta đến tìm mẫu hậu "
Tuy nói thế nhưng thật ra hắn đang cố đến tìm nàng chuộc lỗi mặc dù biết nàng chẳng hề giận hắn thật.
Thái hậu nghe thế như nhớ ra điều gì đó:" ta cũng đang có chuyện cần tìm con, con đăng cơ đã lâu nhưng hậu cung vẫn để trống, ta muốn bàn với con việc tuyển phi"
Nghe nói có người sắp gặp họa nàng cười mà phụ theo nói:" Mẫu hậu nói đúng đấy, huynh đã hai mươi hai tuổi rồi cũng đến lúc lập phi, muội cùng mẫu hậu muốn có cháu ôm rồi đây nài "
Nghe nhắc đến việc lập phi hắn đơ ra:" Mẫu hậu chuyện nài con sẽ nghỉ kĩ lại"
Nói rồi hắn kéo nàng phóng nhanh ta ngoài, điều hắn sợ nhất cuối cùng cũng đến nhưng mai mắn lần nài thoát được.
Nàng bị hắn kéo đi bất ngờ làm nàng có chút bất mãng:" huynh kéo muội làm gì?"
Nghe thế hắn thản nhiên trả lời:" muốn đưa muội xuất cung chơi, sao? không được à?"
Nghe thấy đi chơi nàng rật đầu hưng phấn:" được huynh đợi ta đi thây y phục"
Thật sự y phục của nữ nhân trong cung rất cầu kì, nên chước khi đi cần phải thay y phục để khỏi vướng víu
Nàng đang định chạy đi thì lại bị giữ lại nàng vô cùng nghi hoặc hỏi:" huynh kéo muội làm gì?"
Nghe nàng hỏi hắn vô cùng tự nhiên mà trả lời:" muội giúp ta nói với mẫu mẫu hậu tạm thời không tuyển phi được không "
Nghe thế nàng cười đáp:" được, huynh thả muội ra muội đi thay y phục "
Nàng biết rõ hắn không cần tuyển phi vội, ngay vàng của hắn cần cũng cố thêm. lời nàng nói khi ở cung thái hậu chỉ đùa cho vui thôi.
Nghe nàng nói thế hắn thở phào nhẹ nhõm, thả tay nàng ra còn mình thì đến cửa cung đợi.
Rất nhanh nàng đả thay xong y phục, lúc này nàng khoát lên người bộ y phục xanh lam nhẹ nhàng uyển chuyển, nàng cũng chỉ đưa một mình Thu nhi theo, còn hoàng huynh nàng thì đưa theo hai người, cả hai người đó đều là ám vệ đời đầu đi theo hoàng huynh nàng từ khi hắn vừa lên ngôi thái tử.
Lúc đến cửa cung hoàng đế đã ở sẵn trong xe ngựa đợi nàng, khi lên xe nàng mới hỏi:" chúng ta đi đâu?"
Nghe nàng hỏi thì hắn bài ra bộ dạng thích thú mà trả lời:"Đến Xuân các, ta nghe nói hôm nai ở đó có buổi đấu giá đồ vật nên muồn đến xem thử"
Thấy bộ dạng nài của hắn nàng nhíu mài lạnh giọng hỏi:" Huynh thấy trong cung đồ vật chưa đủ nhiều à"
Nghe nàng nói thế hắn vô cùng vô tư trả lời:" chưa! ta muốn tìm nhiều một chút để sau nài tặng muội làm của hồi môn"
Nghe thế nàng bật cười:" Huynh ngồi vững ngôi vị hoàng đế là được rồi còn những chuyện khác huynh không cần lo lắng "
Tuy nghe nàng nói thế nhưng hắn thầm nhủ trong lòng, tốt nhất là gom nhiều chút sau nài phải tặng muội muội mười dặm hồng trang.
Rất nhanh sau đó xe ngựa cũng dừng lại trước cửa Xuân các, bọn họ bước xuống xe đã thu được ánh mắt của rất nhiều người, nam thì tuấn mỹ nữ thì vô cùng xinh đẹp, có ngu bọn họ mới khô nhìn.
Rất nhanh sau đó một người trong Xuân các bước ra dẫn họ đến phòng bao ở lầu, nơi nài gồm khu vực ở dưới đất và trên lầu. Trên dãy lầu có mười hai phòng xếp vuông góc với nhau thành ba hàng, vị trí căn phòng nàng được xếp là hàng giữa nếu xem vị trì từ trái sang chắc là phòng số sáu, nơi đây vị trí quan sát khá tốt.
Hóa ra hoàng huynh nàng đả ắp ủ âm mưu đến đây từ sớm, chứ không phải nổi hứng kéo dài nàng đi.
Rất nhanh tiết mục đấu giá bắt đầu những đồ vật được đưa lên, hoàng huynh nàng thấy món nào được đưa lên đều ý chí bừng bừng muốn mua cũng mai là đều bị nàng ngăn lại.
Món tiếp theo được đưa lên:" huynh có cơ hội mua rồi đó, mang nó về tặng mẫu hậu chắc người sẽ rất thích"
Nghe nàng nói hắn mới nhìn xuống hóa ra là con mèo lông trắng, nhưng hoàng muội đã cho mua hơn nữa còn tặng mẫu hậu nên hắn rất nhiệt tình mà dành lấy.
Cuối cùng là dành được thật nên con mèo nhỏ ấy đang nằm trong tay nàng, con mèo nài rất ngoan từ khi được nàng ôm thì nó cứ nghoe ngoảy đuôi.
Lại một loạt vật phẩm được đưa lên nhưng không có sự cho phép của nàng nên hắn cũng không có ra giá, đợi mãi mới có một thanh kiếm được đưa lên, hắn nhìn thanh kiếm vô cùng thích thú nhưng hoàng muội chưa lên tiếng hắn không dám làm bậy. Bạ𝓃 đa𝓃g đọc t𝑟𝙪yệ𝓃 tại ﹙ 𝗧R𝙪𝑴𝗧R𝑈Y eN.V𝓃 ﹚
Dường như hiểu được ý hắn nàng lên tiếng " nếu thích thì mua đi"
Nghe thể hắn vô cùng mừng rỡ mà bảo thuộc hạ ra giá, ở đây cũng có vài người thích cây kím nài nhưng vì kinh tế có hạn nên không thể tranh với hắn. Khi kím được đưa lên nàng thuận tay rút thử, lưỡi kiếm sắt bén độ dày vừa phải thật sự là kiếm tốt. Nàng đưa kiếm cho hắn nhìn thử mà mắt hắn sáng lên như hốt được bảo bối, mà đúng là bảo bối thật.
Nàng cũng học võ nhưng không có cây kiếm cho riêng mình bởi mang theo rất phiền, nàng toàn cướp của đối thủ sau đó dùng xong rồi vứt, vật bất ly thân của nàng là một cây sáo do sư phụ nàng để lại, nó được làm từ ngọc đen trên đời nài chỉ có một cây duy nhất, nghe sư phụ nàng nói dù có tác động như thế nào thì cũng sẽ không gãy, nàng luôn luôn dắc nó ở thắc lưng và dùng y phục che lại cho nên chỉ có bốn người biết đến, gồm mẫu hậu hoàng huynh cùng với Thu nhi và Hoa nhi.
Tưởng như cây kiếm là thứ đáng giá nhất hôm nay nhưng không món chốt hạ của hôm nai là một con đại bàng non chưa mở mắt, hơn nữa loại này vô cùng hiếm gập nếu thuần phục được thì suốt đời nó chỉ nhận một chủ.
Vừa thấy nó nàng đả quay xang nhìn vị hoàng huynh đang nhìn cây kiếm một cách thích thú:" hoàng huynh! muội muốn nó "
Vừa nghe hoàng muội yêu quý của mình nói muốn thế là hắn để kiếm sang một bên sau đó nghiêm túc đấu giá:" cái giá được đưa lên cao hơn dự định của Xuân các.
Những người đấu giá nải giờ đã bỏ cuộc hết chỉ có một tên là cắn mãi không buôn, nhưng thế nào thì hắn cũng giành được thứ mà hoàng muội của hắn muốn.