Tiếng khóc thang truyền ra khắp nơi trong cùng, thế nhưng tiếng khóc này có bao nhiêu là thật lòng chứ.
Bên trong tẩm điện Bách Lý An nằm trên giường xung quanh là các thái y đang quỳ dưới đất. Thái hậu cùng hoàng hậu thì ngồi ở bên giường mà khóc, thái hậu hiện tại tuy vẫn ngồi đó nhưng từ nãy đến giờ đã ngất tận mấy lần.
Lý Khanh nhìn người nằm trên giường sắc mặt tuy vẫn hồng hào thế nhưng đã sớm không còn hơi thở thì liền có chút đình trệ.
"Có chuyện gì? Không phải mấy hôm trước vẫn còn tốt hay sao?" Hắn vừa hỏi vừa nhìn thái y đang quỳ ở đó.
Thái y vừa nghe hỏi liền cuối thấp đầu giọng nói cũng rung rung mà đáp "Khởi bẩm vương gia, bệ hạ đột nhiên băng hà chúng thần không thể tìm ra nguyên do xin vương gia trách phạt."
Nghe thế Lý Khanh cũng không muốn hỏi thêm bởi câu trả lời vừa rồi của thái y đã cho hắn biết dù bản thân có bỏi thêm thì câu trả lời nhận được cũng chỉ là không biết.
Hắn lúc này nhanh trong bước đến cạnh giường nhìn cho rõ hoàng huynh của chính mình, vốn hắn muốn hỏi rất nhiều việc thế nhưng hiện tại người đã không còn. Người cứ thế mà băng hà không một dấu hiệu báo trước, băng hà đột ngột thế này thật sự rất kỳ lạ.
Hắn cũng biết hoàng huynh mình ra đi lúc này không bình thường thế nhưng người cũng đã đi rồi, biết là không bình thường thì có thể làm gì được cơ chứ.
Lúc này hắn nhìn thi thế đã dần lạnh đi của hoàng huynh mình liền không khỏi thở dài sau đó quay đầu không muốn nhìn thêm nữa, hắn vừa sợ bản thân mình sẻ đau lòng lại vừa sợ bản thân sẻ nhịn không được mà muốn kéo người sống dậy để hỏi rõ mọi việc.
Hiện tại trong cung này mẫu hậu hắn cùng với hoàng hậu đã chẳng còn tâm chí đâu để lo mọi việc hắn dù cũng đang rất không ổn nhưng cũng không thể không đứng ra loa toan mọi việc.
"Người đâu, viết chiếu thư chiếu cáo thiên hạ đương kim hoàng đế đã băng hà yêu cầu cả nước dừng mọi hoạt động cưới gả những hoạt động chúc mừng, cả nước để tang 1 tháng.
Trong thời gian quốc tang ai giám vi phảm lập tức xử theo luật pháp."
Công công trưởng quản vừa nghe hắn nói xong liền ngay lập tức chạy đi viết chiếu thư như lời hắn nói.
Lúc này nhìn cả đám ngự y đang quỳ cuối thấp đầu trên mặt đất hắn liền hạ lệnh cho cả đám lui ra ngoài.
Hoàng đế Chu quốc đột ngột băng hà khi tuổi còn trẻ điều này ảnh hưởng rất nhiều, tuy thái tử đã được phong từ sớm thế nhưng tuổi còn quá nhỏ điều này khiến cho các thân vương có lòng tham bắt đầu ý định ngo ngoe muốn nổi dậy cướp lấy quân quyền.
Bất đắt dĩ Thuần vương Chu quốc phải đứng ra làm khiên chắn tạm thời áp chế những kẻ có mưu đồ bất chính, đồng thời cũng tạm nắm quyền nhiếp chính của Chu quốc.
Thế nhưng tất cả những việc đó cũng là của sau này khi tân đế mới đăng cơ.
Quay về hiện tại tuy nàng rời khỏi kinh thành Chu quốc chỉ mới ba ngày thế nhưng vì thúc ngựa ngày đêm thế nên hiện tại nàng đã gần đến được biên giới của Sở quốc.
Do mang theo quá nhiều của cải và người thế nên nàng đã sớm chia ra hai đoàn người một bên là đoàn của Hoa nhi đi chậm hơn để tiện cho trông coi của cải.
Còn một đoàn là do nàng và Thu nhi nhanh tróng thúc ngựa quay về kinh để áp chế tình hình đang rối ren, nàng không muốn chậm thêm bất kì giây phút nào nữa nếu như nàng chậm một chút thì rất có thể ở nơi đó sẻ thật sự có chuyện mà nàng rất không mong muốn xảy ra.
Thu nhi thúc ngựa chạy một bên nàng không khỏi lo lắng mà lên tiếng "Điện hạ, hay người dừng lại nghĩ ngơi một chút đi nếu người cứ như thế nô tỳ sợ tiểu điện hạ trong bụng người sẻ không chịu nổi đâu."
Vừa nghe thu nhi nói thế nàng liền hơi cau mày, nàng biết bản thân mang thai mà cứ thúc ngựa đi đường xa như này là không đúng thế nhưng tình thế ép buộc như thế này nàng thật sự không còn cách nào khác cả.
"Không sao, ta vì tình thế ép buộc nên mới như thế nếu có nhiêu đây mà nó cũng chịu không được vậy chỉ có thể trách ta và nó không có duyên vậy."
Nàng noi ra lời thế này Thu nhi ở bên cạnh nghe xong chỉ có thể cắn chặt răng thầm cầu nguyện cho tiểu điện hạ kia kiên cường hơn chút để có thể nắm chặt mối duyện mẹ con này.
Nếu là người bình thường xuất phát từ kinh thành Chu quốc đến kinh thành Sở quốc thì ít nhiều gì cũng mất từ nữa tháng đến một tháng trời, thế nhưng với việc chạy như điên của các chiến mã thì chỉ mất có bảy ngày.
Đúng bảy ngày nàng đã quay về kinh thành của Sở quốc, sáng sớm ngày thứ 7 khi đường phố vẫn còn vắng người thì đoàn chiến mã của nàng đã lao nhanh trên đường hướng về cửa cung Sở quốc.
Nàng về vào buổi sáng như thế này thật đúng vào thời gian vào buổi chiều sáng, nàng chẳng màng đến bản thân mà đã vội dẫn đám người theo mình vội lên triều.
Mấy cung nữ và thái giám khi vừa nhìn thấy nàng thì vừa có chút hoang mang cùng nghi ngờ, bọn họ phải vội dụi mắt của mình tận mấy lần để xác nhận lại.
Khi nhận ra bản thân bọn họ không nhìn nhầm mấy cũng nữ thái giám liền vội vàng hành lễ với nàng thế nhưng nàng không có thời gian để tâm đến họ mà vội vàng đến chính điện.