"Đây....đây, sao có thể?" Ly Nguyệt rất không tin vào những gì mình thấy trước mắt.
"Mang thai hậu vào trong trước" nàng cảm thấy cứ để người ngất xỉu ngồi ở đây cũng chẳng phải chuyện hay ho gì nên lên tiếng nhắc nhở
Vừa nghe nhắc Lý Khanh liền lập tức mang thái hậu chạy một mạch vào bên trong những người khác cũng vội đuổi theo.
Mà nàng lúc này không đi theo bọn họ mà thông thả ngẫn đầu nhìn mặt trăng đang bi tre khuất dưới đám mây.
Lúc vào đến phòng thái y cũng được gọi đến, lão thái y già trong cung từng nhìn qua vô số bệnh nhưng lão chưa từng thấy loại bệnh trạng nào giống như thế này cả.
Lão thái y không cần bắt mạch cho thái hậu thì đã trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý An thỉnh tội "Vi thần ngu muội, chưa từng thấy qua loại bệnh trạng này. Xin bệ hạ trách phạt"
Lý An giờ này rảnh đâu mà trách lão thái y, hắn biết đây không phải thứ lão thái y có thể chữa được nên lập tức phất tay áo đuổi người đi.
Lão thái y thấy mình được ân xá nên vội vàng rời đi, lão sợ chậm một chút nữa bệ hạ sẻ đổi ý mà trách tội gã.
Ly Nguyệt vốn đang ngồi khóc bên cạnh mẫu hậu mình đột nhiên nhớ đến liền quay sang "Điện hạ tỷ tỷ đâu? Tỷ ấy có thể có cách mà."
Ly Nguyệt vừa nhắc đến nàng Lý Khanh liền nhớ ra hình như thê tử mình nãy giờ đều không có ở trong đây.
Mà hoàng hậu vừa nghe Ly Nguyệt đồi tìm điện hạ gì đó liền gối rắm không biết là ai, nhưng Lý An lúc này biết một chút nên nói cho nàng ta nghe.
"Ta đi tìm nàng ấy" nói rồi hắn chạy nhanh ra bên ngoài nhưng chạy chưa được bao xa liên nhìn thấy nàng đang thông thả đi về hướng này, phía sau là hoa nhi và Thu nhi đang cầm hay cái khây trên đó chứa vài món đồ.
Lý Khanh thấy vậy liền vội vàng chạy đến "Nàng đi đâu vậy? Ta rất lo lắng"
Vừa nghe nàng liền mĩm cười "Chàng lo cái gì? Ta đây là đang đi tìm mấy thứ có thể cứu mẫu hậu chàng đấy"
Lý Khanh vừa nghe vừa ngạc nhiên vừa vui mừng "Nàng thật sự có cách?"
"Có hay không chút nữa là biết, đi thôi"
Nghe vậy hắn liền đi bên cạnh nàng quay về chổ thái hậu, Lý Nguyệt vừa thấy nàng thì ngay lập tức lao đến khóc lóc.
"Tỷ Tỷ người mau nghĩ cách cứu mẫu hậu với"
"Muội đừng khóc nữa buôn ta ra có được không? Muội như vậy làm sao ta cứu được bà ấy?" Nàng bị ôm chặt bất lực mà lên tiếng.
Ly Nguyệt vừa nghe đến có cách cứu mẫu hậu mình thì ngay lập tức buôn nàng ra.
Nàng lúc này mới thở phào, "Tỷ có cách?" Ly Nguyệt lo lắng hỏi lại
Nàng nghe thế thì gật đầu, "Đúng là có cách, nhưng mà phải nhờ bệ hạ sai người để ý động tỉnh trong cung, nếu có người nào bất thường thì kẻ đó chính là hung thủ"
Lý An nghe thế liền đồng ý, lập tức sai người đi xem xét toàn bộ hoàn cung.
Lúc này dưới ánh mắt trong đợi của mọi người nàng nhanh tróng đi đến ngồi xuống cạnh thái hậu dùng dao nhỏ rạch một đường trên tay bà, lấy ra 1 cây kim khâu đang chạy loạn.
Lúc này Thu nhi lập tức đưa cho nàng một con búp bê bằng vãi kích thước chỉ bằng một bàn tay, búp bê được nàng cầm lấy mà đặt xuống cạnh thái hậu dùng cây kim khâu vừa được lấy ra từ người thái hậu mà ghim thẳng vào đầu cái đầu của con búp bê.
Sau đó Thu nhi lại đưa cho nàng mấy cây kim khâu khác nàng lập tức cầm lấy cắm lung tung lên người con búp bê, bước cuối cùng Hoa nhi đưa cho nàng một tờ giấy màu vàng và hộp chu sa.
Một mặt giấy nàng đảo ngược lại sinh thần bát tự của thái hậu, một mặt khác nàng bắt đầu vẻ bùa. Đợi vẻ xong nàng cầm lấy ngón tay thái hậu mà cắt xuống một đường, máu tươi chảy ra nàng không để phí mà lập tức cho máu chạm vào lá bùa.
Lá bùa được nàng quấn quanh người con búp bê kia, chưa được bao lâu hai thứ đó liền bốc cháy dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Theo thời gian con búp bê bóc cháy, từng cây kim ấy biến mắt dần theo, đến khi con búp bê cháy xong thái hậu lập tức nôn ra một ngụm máu.
Nàng khi thấy mọi chuyện đã xong liền đứng dây, tránh qua một bên Ly Nguyệt liền nhanh tróng nhàu đến.
Mà lúc này đây Lý An đứng một bên nhìn lấy nàng không hề chớp mắt dù chỉ một lần, mài hắn lúc này cũng hơi cao chặt lại.
Hoàng hậu thấy hắn kì lạ liên lo lắng lên tiếng "Bệ hạ sao vậy?"
Bị gọi giật mình Lý An liền thu lại ánh mắt của mình mà lắc đầu "Không có gì, ta chỉ không ngờ đến vương phi của Lý Khanh lại có thể làm như vậy, nếu không phải biết nàng ta là công chúa Sở quốc thì thật làm cho ta hiểu lầm rằng nàng ta là thuật sỉ giang hồ đấy."
Hoàng hậu nghe thế cũng gật đầu tán đồng theo, nàng ta cũng cảm thấy hệt như phu quân mình nói vậy.