Nếu là trước kia thì chuyện này rất bình thường thế nhưng hiện tại nàng mang thai cũng đã được năm tháng, bụng cũng đã to ra thấy rõ mỗi ngày nàng đều phải vác bụng đã nhô cao đi tới đi lui như vậy thật sự rất mệt.
Phải chi hoàng huynh nàng vẫn còn sống có lẽ nàng đã không vất vã nhiều như vậy.
Trác Phù khoảng thời gian gần đây nhìn thấy bụng nàng càng lúc càng to đã nhịn không được mà bắt đầu ngo nghoe rụt rịch, mọi nhất cử nhất động của hắn nàng đều đã nắm được thế nhưng vẫn lơ là cho qua.
Vào cái ngày hắn hành động cũng là một ngày bình thường như mọi ngày khác, hôm ấy nàng vẫn lên triều như bình thường.
Mọi thứ vẫn diễn ra chỉ khác ở chổ đến tận khi buổi triều bắt đầu được một nữa Trác Phù mới thông thả đến.
Nhìn thấy người đến nàng không khỏi mĩm cười, "Diêu vương hôm nay đến muộn như thế chẳng lẽ có việc bận? Nếu bận vậy cứ nghĩ một hôm bổn cung sẻ không trách."
Nghe thế Trác Phù liền bật cười, tiếng cười vang vọng khắp đại điện làm văn võ bá quan khó hiểu mà đưa mắt nhìn nhau.
Nàng ngồi trên ngai vàng thấy thế cũng chỉ hơi nhướn mài mà nhìn xuống.
Trác Phù cười một lúc khá lâu, đến khi cười đủ hắn mới ngẫn đầu nhìn nàng.
"Trấn Quốc công chúa? Điện hạ? Triệu Ngọc Yên? ngươi cảm thấy vì sao bổn vương lại cười?"
Nghe hắn nói chuyện nàng cũng chỉ đưa mắt nhìn mà không đáp bởi Trác Duệ hắn chắc chắn sẻ lên tiếng thay nàng.
Quả thật ngay lúc này Trác Duệ đã bước đến trước mặt hắn tức giận quát "Trác Phù, ngay trên đại điện ngươi điên cái gì vậy hả?"
Lúc này Trác Phù đưa mắt nhìn Trác Duệ, một ánh mắt đầy vẻ khinh thường "Ngươi làm con chó cho nàng thôi mà không cần phải vênh váo thế đâu."
Lời này của hắn vừa nói ra Trác Duệ liền đưa tay cho hắn một đấm, mà nàng ngồi ở phía trên đôi mắt hơi híp lại mà nhìn hắn ta.
Trác Phù bị đánh thì bật cười càng to "Chó đúng là chó chỉ biết cắn người lung tung"
Lúc này lại nghe được những lời như thế nàng liền lặp tức lớn tiếng "Trác Phù ngươi đây lag muốn làm gì?"
Nghe nàng lên tiếng hỏi hắn liền lập tức ngẫn đầu nhìn nàng "Làm gì à? Chẳng phải ta đã biểu hiện rất rõ rồi hay sao? Thứ ta muốn chính là ngai vàng, chỉ cần ngươi không ngăn cản ta ta nhất định sẻ tha chết cho ngươi."
Trác Phù vừa dứt lời, phản quân từ bên ngoài đã nhanh chóng lao vào bao vây cả đại điện, khống chế tất cả văn võ bá quan.
Điều này làm tất cả các bá quan không khỏi nhốn nháo lo lắng.
Trác Phù thấy tình hình thuận lợi liền không khỏi kích động "Trác Ngọc Yên, ngai vàng này trẫm ngồi là cái chắc rồi. Toàn bộ hoàng cung đều đã bị người của trẫm khống chế, ngươi ngoan ngoãn cút xuống dập đầu với ta biết đâu ta sẻ vui vẻ tha cho mẹ con ngươi một mạng."
Nghe thế nàng liền không khỏi cắn răng mà nhìn hắn "Ngươi thật sự muốn tạo phản?"
Nghe nói hỏi Trác Phù liền tức giận "Ngươi bị ngu à tình thế này rồi mà vẫn còn hỏi lại, ta thật không biết vì sao Trác Quân chết tiệt kia lại để cho ngươi nhiếp chính, chọn một người ngu nhiếp chính xem ra đầu óc hắn cũng không tốt, bởi bị ngu nên mới dễ bị người ta hại chết."
Nói xong hắn còn không nhịn được mà hừ lạnh khinh thường.
Mà nàng khi nghe xong lời này ánh mắt lặp tức nỗi lên xác ý nhìn chầm chầm Trác Phù, Trác Phù thấy nàng nhìn. mình như thế đột nhiên có chút ớn lạnh thế nhưng hắn vẫn mạnh miệng.
"Ta nói có sai ở điểm nào? Ngu ngốc thì chính là ngu ngốc, không thay đổi được."
Nghe hắn nói thế nàng liền bật cười "Phải rồi, ngu ngốc thì chính là ngu ngốc, ta hình như đánh giá cao ngươi rồi."
Nàng vừa nói xong câu đó Trác Duệ ngay lập tức lên tiếng "Động thủ"
Nhất thời trên trần nhà hàng loạt hắc y nhân lao xuống, bên ngoài điện cũng có quân lính lao vào.
Tình hình ngay lúc này đây đã thay đổi, Trác Phù và người của hắn nhất thời bị giam ở giữa. Dường như Trác Phù cũng bị tình hình này làm cho bất ngờ, thế nhưng hắn vẫn cố chấp mà nhìn nàng.
"Triệu Ngọc Yên, nếu ngươi động thủ với ta vậy thì cả cái hoàng cung này sẻ máu chảy thành sông? mẫu hậu của ngươi sẻ chết không yên."
Nghe vậy nàng chỉ mĩm cười đưa mắt nhìn Chu Tuấn "Chu tướng quân, phiền ngài nói rõ tình hình cho hắn biết."
Nghe thế Chu Tuấn liền hướng nàng cuối đầu sau đó xoay sang nhìn Trác Phù "Hơn một tháng trước điện hạ đã dự tính được ngươi sẻ khởi binh tạo phản nên đã ra lệnh cho chúng ta âm thầm mua chuột và thay thế binh quân lính của ngươi thành người của mình.
Thế nên hiện tại những quân lính bao vây hoàng cung đều là người của chúng ta, bọn họ đang chuẩn bị rút lui cả rồi."
Nghe Chu Tuấn nói xong Trác Phù liền không tin được vào tai chính mình thế nên bắt đầu điên cuồng phủ định những lời vừa nghe thấy "Sao có thể chứ, rõ ràng ta đã chuẩn bị rất nhiều năm mà sao lại có thể thất bại được cơ chứ?
Rõ ràng hắn đã khẳng định sẻ thành công kia mà? Tên chết tiệt đó dám lừa ta, ta nhất định phải giết hắn."
Hắn sau một hồi điên loạn định xong phá vòng vây lao ra ngoài, thế nhưng võ cong mèo cào đó của hắn có thể làm gì được rất nhanh đã bị tóm lại.
Mà lúc nãy khi nghe hắn lãm nhãm nàng đã nắm được tin tức quan trọng, "hắn" ở đây dường như chỉ tên hắc y nhân ở cạnh Bách Lý Khanh.
Nhìn Trác Phù đã bị tóm lại nàng liền cho người mang hắn đi giam lại, sẳng tiện cho bãi triều kết thúc trò hề tại chổ.
Các quan viên khác nhanh tróng rời đi sau một hồi kinh hách, chỉ có những người hiểu rõ mọi việc vẫn còn ở lại chính điện với nàng.
"Điện hạ định sử tội Diêu vương như thế nào?" Võ Bảo ở một bên cuối đầu hỏi.
Nghe thế nàng liền mĩm cười, "Giống như trước mà làm thôi."
"Chu Tuấn ngươi giải quyết quân lính bị mua chuột giúp ta, dễ dàng bị mua chuột như thế sẻ rất dễ phản bội.
Võ Bảo, ngươi trấn an những kẻ mà đã được ngươi dùng lời nói để thuyết phục làm cho bọn hắn càng trung thành hơn.
Triệu Thiệu, ngươi tìm và giải quyết tàn dư bên ngoài tuyệt không để xót lại."
Ba người bọn họ nghe vậy liền cung kính mà cuối đầu nhận lệnh sau đó rời đi. Trên chính điện lúc này chỉ còn nàng và Trác Duệ ở đó.
"Năm đó khi huynh ấy mới đăng cơ chưa bao lâu, Ung vương cũng đã dẫn binh tạo phản. Nay huynh ấy chưa mất bao lâu Diêu vương lại lập lại thêm lần nữa, gần mười năm hai cuộc tạo phản diển ra ở mốc thời gian tương tự nhau đúng là buồn cười mà."
Trác Duệ nghe nàng nói chuyện liền biết khi nãy Trác Phù đã chạm vào vết thuơng lòng của nagf khiến nàng không vui.
"Muội đừng đau lòng nữa, huynh ấy ở trên trời nhìn thấy muội vì huynh ấy mà đau lòng như thế sẻ không vui đâu."
Nghe thế nàng liền nở một nụ cười nhạt, nàng cũng hi vọng hoàng huynh nàng sẻ đau lòng vì nàng để hắn hối hận vì đã bỏ nàng đi sớm như vậy.