Một đêm bình thường như bao đêm khác thế nhưng sau đêm hôm nay có lẽ sẻ có một vài việc thay đổi khiến cho con người ta khó thể chấp nhận được.
Trong phòng Hoa nhi và Thu nhi vẫn đứng đó ngắm nhìn nàng ngủ, từng nhịp thở đều đều kéo dài suốt đêm cho đến khi hừng sáng nhịp thở chậm và nhẹ dần cho đến khi mất hẳn.
Hoa nhi và Thu nhi khi không còn nghe được nhịp thở của nàng nữa liền không khống chế được bản thân mà quỳ sụp xuống, tiếng khóc thê lương nhue đứt từng đoạn ruột bắt đầu phát ra.
Những cung nhân vốn đang canh gác ở bên ngoài bị tiếng khóc của hai người dọa cho giật mình mà nhanh tróng chạy vào bên trong. Đám cùng nhân vừa vào trong liền có chút khó hiểu không biết hai người bọn họ là đang khóc vì cái gì hơn nữa bọn họ lại có chút lo sợ tiếng khóc thương của hai người bọn họ đánh thức nàng.
Thế nhueng bọn họ lại không biết dù hiện tại có ồn ào đến thế nào nàng cũng không thể bị đánh thức được nữa.
Thu nhi lúc này có kìm lại cảm xúc của chính mình mà thông báo cho đám cung nhân "Điện hạ tạ thế mau đi báo cho bệ hạ."
Cung nhân vừa nghe nói xong liền vội rời đi báo tin còn những kẻ khác liền quỳ xuống nước mắt cũng bắt đầu rơi, nhất thời tiếng khóc đau thương vang vọng khắp Ngọc Hàn Cung.
Vĩnh Khang đang ngủ thì nghe tiếng khóc đột nhiên cơ dự cảm không lành mà chạy một mạch đến chổ mẫu thân mình, vừa đến nơi hắn liền cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Hắn cả người nghiên ngã từng bước từng bước tiếng lại chổ mẫu thân của mình, hơi thở đã không còn cơ thể cũng dần không còn hơi ấm.
Vĩnh Khanh vội ôm chặt lấy nàng mà gào khóc, rõ ràng buổi sáng hắn còn cùng mẫu thân mình cười đùa dưới góc đào thế nhưng giờ đây người lại nhắp chặt hai mắt bỏ lại hắn một mình.
"Mẫu thân người vì sao lại rời bỏ con? Có phải là con không ngoan hay không? Nếu người cảm thấy con vẫn chưa đủ ngoan ngoãn vậy con nhất đình sẻ sửa mà, có được không? Mẫu thân người mở mắt ra nhìn con đi mà.
Côn đã không có phụ thân hiện tại cũng không thể không có mẫu thân người, người sao lại nhẫn tâm bỏ lại con vậy chứ? Chẳng lẽ người không thương con hay sao?"
Tiếng khóc cùng tiếng oán thang của Vĩnh Khang làm cho con người ta cảm thấy đau đến xé lòng.
Lúc này Vĩnh An khi nghe người báo tin cũng vội vàng chạy đến, nhìn tình cảnh như thế trước mắt hắn không khỏi cảm thấy choáng hết cả đầu, hai mắt mờ đi tai cũng trở nên ù ù không còn nghe rỏ.
Hắn hiện tại cuối cùng cũng hiểu vì sao buổi chiều cô cô gọi hắn đến nói với hắn nhiều việc khó hiểu như thế, hóa ra là vì cô cô hắn đã sớm dự đoán được bản thân đã không còn thời gian thế nên mới gọi hắn đến để giao phó toàn bộ mọi việc lại cho hắn.
"Buổi triều sáng bãi bỏ, mời Ngũ hoàng thúc cùng Thập thất cô cô vào cung." Vĩnh An dù bị tình huống trước mặt đập cho choáng váng thế nhưng hắn không thể không giữ bình tỉnh.
Lúc này thái giám vội vàng rời đi báo tin, hắn cũng nhanh chóng lên tiếng hỏi thăm tình hình.
Thu nhi và Hoa nhi cũng kể lại cho hắn nghe toàn bộ sự việc đã diễn ra nghe xong sắc mặt của Vĩnh An càng kém hơn.
Đến lúc Trác Duệ cùng Thanh Nghi nghe thông báo mà chạy đến liền không khỏi kìm được mà khụy xuống ngay tại chổ, hai người một kẻ hơn 20 một kẻ gần 40 thế nhưng khi nhìn thấy nàng nằm đó vẫn không thể kìm chế được chính bản thân mình.
Cũng phải thôi bọn họ phải tận mắt chứng kiến từng người từng người thân thiết bỏ mình mà rời đi không suy sụp làm sao mà đc hơn nữa có ai nghĩ rằng nàng sẻ giống như Trác Quân ra đi khi còn trẻ như thế chứ.
Dù sao trong mắt cả đám người thì nàng chính là một tồn tại đặc biệt sao có thể dễ dàng rời đi như thế chứ.
"Bệ hạ người định sẻ an táng muội ấy như thế nào?" Trác Duệ đưa mắt sang nhìn Vĩnh An đang ngồi ngẫn người ở đó.
Vĩnh An nghe thế thì nhẹ giọng đáp "Cô cô những năm qua vì Sở quốc đã gánh vác rất nhiều việc, hơn nữa chiếu theo thân phận của cô cô vậy tang lễ cứ theo như của hoàng đế mà làm."
Nghe thế Trác Duệ liền im lặng, dù sao chiếu theo tang lễ của hoàng đế mà làm cũng xem như là thích hợp với hoàng muội hắn.
Sáng hôm sau tin tức Trấn Quốc công chúa tạ thế lập tức lan truyền, cả Sở quốc liền khóc thương cho số phận hồng nhan của chính nàng.
Mà người đau lòng khóc thương nhiều nhất cũng gồm cả Chu Tuấn cùng với Võ Bảo, những năm này bôn họ đã không còn trẻ nữa thế nhưng vẫn chưa chịu thành hôn vì cả hai hai người bọn họ vẫn luôn đợi nàng.
Nàng vẫn luôn biết điều này thế nhưng nàng lại chọn cách cô phụ tình cảm của bọn họ, một phần là vì nàng từng nói nàng chỉ gã duy nhất một lần một phần là vì trong lòng nàng chẳng thể chứa ai cả.
Lúc nàng mất cây đào trong trong Ngọc Hàn Cung lại lần nữa héo tàn chỉ trong một cái chóp mắt, lần này ai cũng đã rõ hoa đào đó vì nàng mà đến rồi lại vì nàng mà đi.
Sau tang lễ của nàng Vĩnh Khang cùng Thu nhi lại trong Ngọc Hàn cung, còn Hoa nhi thì lại đi theo nàng đến hoàng lăng.
Hai người bọn họ cũng đã giao hẹn với nhau mỗi năm sẻ thay nhau đến và ở trong hoàng lăng để bầu bạn cùng nàng.
Những món đồ vặt của nàng nàng đều để lại cho Vĩnh An, từ cây sáo sư phụ tặng đến ngọc bội lần săn thú được người khác đưa cho hay là lệnh bài để điều động ảnh vệ, những thứ đó đều được giao cho Thu nhi trước khi nàng mất.
Giờ đây trong Ngọc Hàn Cung, cảnh vẫn còn đó thế nhưng người lại đâu mất. Giờ đây mọi nơi trong Ngọc Hàn Cung nếu nhìn lại đều có thể nhớ lại những tháng ngày nàng từng ở nơi đó, đâu đâu cũng là bóng hình của nàng.
Tin nàng tạ thế rất nhanh cũng đã chuyền sang các nước lân cận, trong đó có cả Chu quốc dù đã ko quại thế nhưng tin tức vẫn được truyền qua.
Lúc Bách Lý Khanh hay tin thì đã gần mười ngày sau, lúc tin tức này truyền đến tai hắn hắn liền bật khóc, hắn khóc như một đứa trẻ.
Sau đó hắn lại đổ bệnh nằm liệt giường nhiều ngày liền, sau gần nữa tháng hắn cũng nhắm mắt xui tay theo nàng.
Tin tức của Nhiếp Chính vương tại thế lại được chuyền ra không lâu sau cách ngày Trấn Quốc công chúa tại thế, điều này không thể không khiến con người ta có chút gay rức.
Ai chẳng biết hai người từng nên duyên phu thê, hiện tại chắc cũng vì chữ tình mà Bách Lý Khanh mới mất cách nàng không lâu như thế.
Dù không nói ra nhưng ai ai cũng có chút ngưỡng mộ tình cảm của Bách Lý Khanh dành cho nàng, dù sao kể từ khi nàng rời đi hắn cũng chẳng thành hôn thêm lần nào và rồi lại nối rót ra đi theo nàng như thế.