Mục lục
Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt) - Nàng Lười
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng giống như đang dán chặt mắt mình vào những vũ cơ kia mà nhìn là Lý Khanh hắn ngồi một bên có chút ghen tị nhịn không được mà kéo kéo tay áo nàng.

Bị hắn kéo nàng liền quay sang nhìn hắn "Chàng kéo ta làm gì?"

Nghe nàng hỏi hắn liền xụ mặt bài ra bộ dáng ta đây không vui "Nàng nhìn bọn họ mà không thèm nhìn ta"

Nghe hắn nói thế nàng liền bất lực "Bọn họ bên kia ca múa chẳng lẽ chẳng phải đều cho người khác nhìn hay sao?

Hơn nữa chàng có cảm thấy chàng đang ghen rất vô lí hay không? Ta cũng đâu có nhìn nam nhân chàng ghen cái gì chứ?"

Nghe thế hắn lập tức hừ lạnh "Nam nhân hay nữ nhân chỉ cần nàng nhìn nhiều hơn một chút ta đều ghen"

Nghe hắn nói như thế nàng cũng không biết phải đáp như thế nào nữa nên thôi cứ thu lại ánh mắt của mình cho lành, chứ hắn cứ ghen tuông như này mà nàng còn nhìn chắc chắn hắn sẻ không vui.

Mà hắn ấy mà nếu không vui nàng lại phải tốn thời gian dỗ hắn thế thì mệt cho nàng quá.

Thấy nàng thu hồi lại ánh mắt mà đặt trên người mình tâm trạng Lý Khanh liền tốt hơn hẳn, rượu trên bàn cũng uống sạch gần hết cả bình.

Thấy hắn uống nhiều nàng còn cho rằng tửu lượng của hắn tốt thế nhưng nàng quên mất vào cái ngày hai người thành hôn hắn cũng bị người ta chuốc say đều này chứng minh tửu lượng hắn không tốt chút nào.

Ánh mắt hắn lúc này trở nên mơ màng mà nhìn nàng, vừa nhìn lại nhịn không được mà cười ngu hơn nữa còn muốn đưa tay gỡ mặt nạ của nàng xuống.

Cũng mai là tay nàng nhanh mới không có cho hắn cơ hộ làm càng, mà hắn bị nàng ngăn lại cũng không có phản ứng gì gọi là giận mà chỉ cười hề hề.

Sau đó còn giống như kẻ ngốc mà lôi kéo nàng vào lòng rồi ôm ôm, cũng mai mắn là ai cũng đang vui vẻ nếu không thì hiện tại bọn họ nhất định sẻ thành tâm điểm của người khác.

Bị hắn lôi kéo như này nàng có chút mệt đi nàng sợ với hành động ngu ngốc này của hắn, bản thân nàng sẻ không kiềm được mà lập tức đạp hắn sang một bên như thế mặt mũi của hắn xem như hỏng hết.

Nghĩ đến đây nàng liền đưa mắt nhìn thái hậu mà trùng hợp làm sao thái hậu cũng đang mĩm cười nhìn nàng hơn nữa còn phất tay ý bảo nàng cứ việc rời đi.

Thấy thế nàng không thèm nghĩ nhiều mà lập tức đứng dậy mang con sậu rượu này rời đi, yến tiệc mới bắt đầu không lâu thế nhưng hai người đã rời đi trước mà việc này chẳng ai nhận ra cả.

Trong cung cũng có chổ dành cho hắn nhưng nàng không muốn ở lại trong cung mà trực tiếp mang người về phủ Thuần vương.

Hắn tuy say nhưng không phải mất đi ý thức mà đi ngủ, hắn khi say thật sự rất thích nghich cứ ôm nàng dụi tới dụi lui rồi ôm ôm hôn hôn đủ kiểu nàng bị hắn vật tới vật lui chân tay gã rời cả người mệt mõi.

Mãy khi để hắn nằm yên trên giường thì dường như hắn cũng đã ngủ, lúc này nàng mới thở phào một hơi. Vốn định qua phòng bên cạnh ngủ vì hắn đã một mình chiếm hết cái giường thế nhưng khi nàng vừa quay người chuẩn bị rời đi hắn liền đột nhiên mở mắt mà ngồi dậy.

Hắn ngồi đó hai mắt dính chặt vào người nàng làm nàng không khỏi giật mình "Chàng làm sao vậy, mau nằm xuống ngủ đi"

Vừa nói nàng vừa cuối người đở hắn nằm xuống thế nhưng khi nàng vừa chuẩn bị đứng thẳng dậy hắn dột nhiên đưa tay kéo nàng ngã xuống người mình, và rồi hắn dùng động tác xoay người đảo lộn vị trí của cả hai.

Lúc này nàng bị hắn ép dưới thân, mà lúc này nàng mới giật mình cảm thấy tư thế này cực kì không ổn. Nếu là bình thường khi hắn còn tỉnh táo thì không sao nhưng giờ hắn đang say ai mà biết chút nữa hẳn sẻ làm gì.

Vừa nghĩ thế nàng liền vội vàng đưa tay đẩy người nhưng khi hay tay nàng vừa chạm vào ngực hắn thì lập tức cả hai tay nàng đều bị hắn túm lấy mà cố định trên đỉnh đầu.

lần này nàng biết bản thân sắp không xong rồi nên ra sức vùng vẫy nhưng có làm cách nào cũng không thể thoát khỏi hắn, mà lúc này dưới sự vùng vẫy của nàng hai mắt hắn càng thêm đỏ đây không biết là đỏ vì rượu hay đỏ vì t*** d**.

Thấy hắn như vậy nàng liền biết vó vùng vẫy chỉ càng khiến tình hình xấu đi nên liền ngoan ngoan nằm yên một chổ, hơn nữa còn nhỏ giọng mà lên tiếng "Lý Khanh, chàng bình tỉnh chút buôn ta ra có được không? Tay ta bị chàng nắm chặt đau quá, hơn nữa ta bị chàng đè lên như này cũng rất khó thở chàng ngồi dậy có được không?"

Nghe nàng bảo đau cùng khó thở hắn liền hơi thả lõng tay ra, người cũng hơi nhóm dậy thế nhưng chẳng có chút ý định nào gọi là muốn buôn tha cho nàng.

Mà nàng vốn muốn đợi hắn nhóm người dậy để thoát ra thế nhưng chẳng có chút cơ hội.

Lúc này hai mắt hắn nhìn nàng từ từ từ mà lên tiếng "A Yên, ta thích nàng ta muốn nàng, chỉ cần nàng đồng ý cho ta vậy mạng của ta liền cho nàng có được không?"


Nghe hắn nói thế nàng liền ngơ ngác nhìn hắn, mạng cũng cho nàng ư? Hình như hắn từng bảo mạng củng cho nàng rồi kia mà? Hắn có mấy cái màng mà cứ cho nàng mãi thế?


"Chàng bình tỉnh chút, chúng ta ngồi dậy nói chuyện có được không?" Nàng vừa nói vừa trông đợi nhìn hắn.


Nói thật chứ tình huống mà nàng không có chút lợi thế nào trước hắn như này nàng có chút sợ nha.


Mà hắn nhìn thấy môi nàng cứ liên tục mấp máy như thế liền không thèm quan tâm đến lời nàng, cứ như thế mà hôn xuống đầu lưỡi cũng bất đầu vương vào trong.


Một tay hắn cố định hay thây nàng tay còn lại bắt đầu lần mò vào vạt áo, giờ phút này khỏi phải nói cũng biết nàng xong rồi.


Nàng hiện tại muốn phản kháng cũng chẳng được nên cứ thể để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, sớm biết như thế nàng ban nãy đã không cho hắn uống rượu, hiện tại nàng không trị được hắn vậy để sáng rồi trị vậy.


Mà nàng không hề biết rằng hắn lúc này căn bản không hề say, hay nói đúng hơn là từ khi còn ở yến tiệc hắn đã không say. Từ lúc đó đến giờ hắn toàn là giả vờ, mục đích của hắn chính là muốn 'ăn' được nàng, ai bảo thành hôn lâu như vậy hắn vẫn chưa 'ăn' được làm cho mỗi giờ mỗi phút hắn đều sợ được sợ mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK