Mục lục
Truyện Cô dâu của trung tá - An Nhược Tố (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em, em đương nhiên có thể làm được. Chuyện này có gì không được chứ, cởi ra để em giúp anh khâu lại." Dù sao cô cũng không thể không bằng đàn ông chứ, hẳn sẽ không như vậy đi, dù sao có lẽ phụ nữ cũng sẽ có chút thiên phú ở khoản này.

Rốt cuộc cũng rời lực chú ý của cô thành công. Sở Lăng Xuyên lập tức cởi quần vứt lên giường, lại lấy ra chiếc khác ở trong tủ mặc vào. Vừa thay xong thì điện thoại vang lên, trong doanh có việc tìm anh nên liền lập tức đi luôn.

Sự thật là Tố Tố không có kim chỉ nên liền đi tìm vợ chính trị viên mượn một chút. Khi về, bỏ chỗ rách kia nhìn một chút, nàng nắm chặt tay cực kỳ tự tin nhủ thầm, việc này có gì khó, vô cùng đơn giản thôi.

Vì để thuận tiện may vá nên Tố Tố liền móc trong túi áo mình tài sản của Sở Lăng Xuyên ra đặt dưới gối. Đang muốn nhìn rõ vết rách như thế nào thì điện thoại bỗng vang lên, nhanh chóng bắt máy liền thấy số của mẹ mình, Tố Tố vội vàng nghe điện.

Từ trong điện thoại liền biết được, mẹ cũng dì đã đến bác đã đến nhà bà ngoại, lúc này đang rất náo nhiệt. Tố Tố nói chuyện phiếm với mẹ, bác gái cùng bà ngoại một lúc, vậy mà cũng hơn một tiếng.

Đợi đến khi cô cúp mắt thì liền phát hiện đã đến giờ cơm trưa. Trưa nay cô sẽ vào bếp, nghĩ vậy Tố Tố cùng liền đi vào phòng bếp, nhìn nguyện liệu còn lại cũng có thể làm ra hai ba món gì đó, cũng đủ cho bữa cơm.

Tố Tố lập tức bắt tay làm việc, rửa rau, thái vừa, bắc nồi. Thế nhưng mùi dầu mỡ lại kích thích cô buồn nôn, vội vàng tắt bếp phi ra ngoài, nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh.

Ói xong, Tố Tố liền nằm trên giường một lát, nghỉ một chút định tiếp tục chiến đấu thì Sở Lăng Xuyên lại trở về, ôm lấy Tố Tố đang định vào nhà phếp, hôn lên mặt cô một cái: "Bảo bối, trưa nay muốn ăn gì?"

"Em đã chuẩn bị xong thức ăn, còn chưa nấu xong." Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố đi vào phòng bếp, anh nhìn thoáng qua liền thấy chảo rang được một nửa, quay đầu nhìn Tố Tố "Có phải không chịu được mùi dầu mỡ? Nên buồn nôn?"


Tố Tố bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ một chút lại nói "Nếu không trưa nay ra ngoài ăn đi?"

Sở Lăng Xuyên vươn tay nâng mặt cô, gần đây cô thực sự gầy đi rồi, ngón tay vuốt ve gương mặt cô, cũng quyết định "Trưa nay đưa em ra ngoài ăn, tối nay lại làm bánh sủi cảo, thế nào?"

"Được."

Sau khi hai người quyết định xong liền ra ngoài , lái xe đến một làng nhỏ gần đó, đi tầm mấy chục phút liền đến nơi. Sở Lăng Xuyên và Tố Tố chọn vài món ăn, đều là những món ăn gia đình địa phương rất có cảm giác non xanh nước biếc, cao lương mỹ vị đánh sâu vào khẩu bị người ăn.

Sau khi hai người ăn no thì Sở Lăng Xuyên liền gọi người đến tình tiền. Người phục vụ đứng đó, thế nhưng Sở Lăng Xuyên và Tố Tố lại anh nhìn em, em nhìn anh, không ai trả tiền. Lúc này phục vụ cũng có chút không biết giải quyết ra sao liền lễ phép hỏi: "Bây giờ liền tính tiền?"

"Trước chưa cần tính." Sở Lăng Xuyên nói xong thì phục vụ liền xoay người đi, cảm thấy anh bộ đội này không biết nói ra sao nữa? Nếu không phải nhìn anh dáng vẻ tuấn tú chắc cô liền đá anh một phát đi, cô bận rộn như vậy còn bị bọn họ trêu đùa, quả thực quá đáng.

Sở Lăng Xuyên cúi đầu đến gần Tố Tố, đè thấp giọng nói: "Vợ, tiền trả đâu rồi?"

Tố Tố không khỏi kinh ngạc, ánh mắt trợn tròn nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Anh không mang tiền bạc sao?"

"Không phải tiền anh bị em tịch thu sao?" Sở Lăng Xuyên nắm cằm cô, đôi mắt nheo lại, giọng điệu vô cùng trầm trọng nói: "Vợ, em ngàn vạn lần đừng nói với anh, em cũng không mang theo tiền đấy?"

Choáng vang, lúc này Tố Tố mới nhớ ra, cô để tiền dưới gối, bao giờ ra ngoài cũng dựa vào anh nên bản thân cũng không mang gì, có chút xấu hổ cười cười, le lưỡi nói: "Cái đó. . . có lẽ lúc đó vừa ói xong dẫn đến đầu óc hơi mê mang, cho nên liền quên mất chuyện này đi."

"Em đấy!" Sở Lăng Xuyên nhịn không được bật cười rồi nét mặt lại trầm xuống, tức giận nói: "Thật sự lúc nãy nên gọi cho em đĩa đậu phụ."



"Anh muốn ăn đậu phụ á?"

Sở Lăng Xuyên buông cằm cô ra nhưng lại dùng tay nhéo mũi cô, cười nói: "Để bồi bổ cho bộ não cá vàng của em, em cái người trứng thối này, lại vứt cho anh rắc rối rồi."

"Đậu phụ bổ não sao?" Tố Tố sờ sờ mũi mình, quay đầu nhìn, có chút mờ mịt hỏi: "Làm sao bây giờ? Gọi điện thoại tìm người tới đưa tiền sao?"

"Em không phải ngại mất mặt thì làm vậy. Được rồi, em ở đây chờ anh, anh quay lại lấy tiền." Sở Lăng Xuyên nói xong cũng đứng lên, vẻ mặt Tố Tố đáng thương kéo tay áo anh "Tiểu Xuyên Xuyên, anh phải mau lại đây cứu tự trọng của em đấy.”

Sở Lăng Xuyên đưa tay xoa đầu cô, "Yên tâm, anh sẽ đi nhanh về nhanh, em bình tĩnh chớ vội." Nói xong cũng là hô to một tiếng, "Phục vụ, bàn số sáu một tô tàu phớ trộn hành!"

Hô xong thì Sở Lăng Xuyên cũng xoay người đi, Tố Tố cắn răng nghiến lợi nhìn theo hướng anh đi, cô mới không cần ăn đậu phụ tào phớ gì đâu, quá đáng, nàng chỉ nhất thời không để ý quên mang tiền, không phải là do tối hôm đó anh uống rượu say gây họa sao, hừ!

Sau khi Sở Lăng Xuyên đi về, phục vụ cũng thật sự bưng một bát tào phớ đến, Tố Tố một miếng cũng không muốn ăn mà chỉ thưởng thức phong cảnh nơi này, hơn nữa dù sao nơi này cũng có chút cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh.

Đợi ước chừng hai mươi phút thì Sở Lăng Xuyên cũng đến. Tố Tố nhìn thay anh thự sự giống như thấy được chúa cứu thế. Mới hai mươi phút trước còn giống như ngồi trên đống lửa, hiện tại thật sự có thể phào một hơi rồi.

Tính tiền xong liền đi.

Buổi chiều, Sở Lăng Xuyên ở cùng Tố Tố một lát. Lại có người tìm anh nên đành phải đi làm. Tố Tố thì miên man ngủ nguyên buổi, mỗi ngày trôi qua cuộc sống như thế này thì cũng không khác heo là mấy.

Buổi tối, hai người thật sự làm bánh sủi cảo, Tố Tố thật sự không thể học làm sủi cảo, mà Sở Lăng Xuyên cũng không sở trường nên kết quả cuối cùng sau khi bắc bếp xuống, một nửa rơi hết nhân chỉ còn vỏ bánh mà thôi.

Mặc dù như vậy nhưng Sở Lăng Xuyên vẫn ăn ngon lành, Tố Tố cũng ăn không ít.

Ăn cơm tối, rửa mặt, hai người lại ngồi nghỉ ngơi trên giường. Khi đang xem ti vi, Sở Lăng Xuyên liền thuận tay cầm chiếc quần Tố Tố đã may kỹ cho anh, bỏ ra muốn nhìn tay nghề vợ mình một chút lại thấy là lạ.

Tố Tố cũng phát hiện có cái gì đó không đúng, đưa tay kéo hai ống quần ra, tình huống lại như thế nào đây? Tại sao hai ống quần lại liền một chỗ chứ, Tố Tố ra sức giật còn Sở Lăng Xuyên lại cười to .

Thì ra Tố Tố không biết làm như thế nào lại khâu liền hai ống quần lại. Cái này mà mặc vào đi ra ngoài không ngã lộn đầu mới là lạ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố túng quẫn mà đỏ rần, cúi đầu không dám nhìn hắn, quá mất mặt rồi, chút chuyện này mà cô cũng không làm được.

Sở Lăng Xuyên lại ném quần sang một bên, ôm Tố Tố vào lòng mà cúi đầu hôn cô. Anh không cảm thấy Tố Tố ngốc mà chỉ thấy dáng vẻ xấu hổ của cô quả thực vô cùng đáng yêu

Nghĩ đến cô cũng là con gái được cha mẹ nuông chiều giờ lại thành một người mẹ đích thực, cô vì anh mà lần đầu tiên chịu đi học nấu ăn, vì anh mà có thể làm những chuyện bản thân chưa từng động đến, trong lòng liền cảm thấy sôi trào.

"Bảo bối. . . " Giọng nói của anh trầm thấp khàn khản lẩm bẩm, cũng hôn lên môi Tố Tố. Trong tim anh tràn ngập tình thâm cùng tình cảm chan chứa chỉ muốn ôm cô chặt thật chặt, muốn cô cảm nhận được phần tình cảm đang bùng cháy kia.

Tố Tố đã sớm không còn xấu hổ, lại bị anh cuồng nhiệt hôn mà cả người như bị hòa tan, thân thể mềm nhũn nằm thân anh, mặc hắn dục sở dục cầu(*). Nụ hôn cuồng nhiệt, hô hấp nóng rực, lồng ngực rắn chắc, hơi thở nam tính khiến cô trầm mê mà quên đi hết thảy.

(*) dục sở dục cầu: ta cần ta lấy, tùy theo lòng mình, gần nghĩa với tùy tâm sở dục.



Cánh tay không tự chủ vòng lên cổ anh ôm chặt, to gan đáp lại nụ hôn nơi anh. Cô học theo dáng vẻ của anh mà liếm lên cánh môi ấy, mút lấy đầu lưỡi anh, cũng dùng hàm răng nhẹ cắn lên.

(Editor: aaa, cảnh H cảnh H, tại sao chương này có cảnh H chứ, khổ thân người edit quá, còn trẻ người non dạ, trong trắng cơ mà)

Tố Tố chủ động khiến Sở Lăng Xuyên sướng đến chết rồi, rất muốn bất chấp tất cả mà “muốn” cô, dung hợp hai người mà hưởng thụ cảm giác tươi đẹp ấy, thế nhưng lại không thể.

Đúng, không thể, không thể, hắn liên tiếp ra lệnh bản thân, ép buộc mình dừng lại động tác hôn môi cùng bản tay đang đi xuống ấy. Không thể tiếp tục, anh liền lưu luyến hôn Tố Tố vài cái, nắm cằm cô, tròng mắt đen trầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng mê người của cô, giọng nói khàn khàn: “Anh đi tắm."

Nói xong anh liền đứng dậy nhảy xuống giường chạy vọt vào nhà tắm. Tố Tố giơ tay sờ mặt mình, thở phào một hơi, cô, cô thế nhưng thiếu chút nữa lại nhịn không được. Quá không để ý đến Tiểu Xuyên nhỏ rồi, đáng đánh mà. Cô vỗ nhẹ mặt mình, cười cười nghĩ.

Sở Lăng Xuyên chạy vọt đi tắm nước lạnh, ham muốn trong người cũng biến mất rồi quay lại trên giường, thành thành thật thật ôm Tố Tố xem ti vi. Không được bao lâu cô liền ngủ thiếp đi trong lòng anh.

Nhìn ngắm khuôn mặc cô đang ngủ, cảm giác cô có chút không giống trước đây, rốt cuộc là khác biết ở chỗ nào chứ? Dường như bớt chút ngây ngô, lại có chút mềm mại nhu hòa, còn có một hương vị khó tả, đó cái gì? Là hương vị của mẫu tính sao?

Đêm càng lúc càng khuya, vốn là Tố Tố đang gối lên cánh tay Sở Lăng Xuyên, áp trong ngực anh ngủ say sưa lại cảm thấy hình như bản thân bị ai đó đẩy nhẹ ra, rời đi vòng ôm của anh. Cô có chút khó chịu, coi như trời có nóng thì hai người vẫn ôm nhau ngủ, anh đang muốn làm gì đây?

Tố Tố mơ mơ màng màng buồn bực nghĩ, cũng nhận ra hắn đang xuống giường, hình như đang mặc quần áo. Rốt cuộc cô cũng tỉnh, mở mắt ra liền nhìn thấy anh trong bóng đêm, thực sự đang mặc quần áo.

Cô rất muốn hỏi anh đang làm gì vậy thế nhưng cô lại không nói gì, bản thân cảm nhận được không khí nghiêm trọng cùng với khí thế bộc phát trên người anh, đó là một loại khí thế vô cùng khó nói.

Trong lúc nhất thời cô không thốt ra lời, nhìn thấy anh ăn mặc chỉn chu, khom lưng cầm lấy tờ giấy vội vàng viết viết gì đó riìu đặt lên bàn. Sau đó liền đi đến bên cạnh cô, Tố Tố nhắm mắt lại, cảm thấy một nụ hôn hạ xuống.

Có lẽ anh biết cô tỉnh nhưng lại không hề nói gì, đứng dậy rồi sải bước rời đi. Tố Tố khẽ ngồi dậy, đưa mắt nhìn anh đi ra ngoài, trong lòng lo lắng nhưng lại chỉ có thể như vậy nhìn bóng dáng anh dần biến mất.

Phía ngoài hành lang sau khi vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng thì liền yên tĩnh lại. Tố Tố rời giường, cầm tờ giấy trân bàn, cũng cầm di động của mình chui vào chăn, dùng ánh sáng yếu ớt của di động soi đến hàng chữ anh lưu lại: Bảo bối, khi anh không có mặt hay chăm sóc bản thân cho tốt, hôn em.

Tố Tố nắm chặt tờ giấy trong tay, trái tim không cách nào bình ổn được. Vốn cho rằng khi cô đến doanh trại là có thể ở cùng anh mỗi ngày. Thế nhưng sự thật lại không phải như vậy. Mặc kệ anh đi làm cái gì, hi vọng anh có thể bình an quay về.

Lần này Sở Lăng Xuyên đi là hai ngày liền, không chỉ Sở Lăng Xuyên vắng mặt mà mấy vị chiến sĩ cũng không ở lại. Một ngày Tố Tố vẫn ăn ba bữa, không phải mấy chiến sĩ trẻ trong doanh trại đưa tới cũng là được mời đến ăn.

Khi mọi người trò chuyện cũng tám đến việc lần này mấy người đàn ông đi ra ngoài, ai cũng giống cô đều chỉ biết bọn họ có việc, tóm lại là có nhiệm vụ gì đó, bọn cô không thể hỏi nên cũng chỉ có thể chờ mà thôi.


Sở Lăng Xuyên không ở đây hai ngày, Tố Tố liền học xong may vá cùng vợ chính trị viên, cũng may lại vết rách trên quần Sở Lăng Xuyên, thành quả lần này coi như là mỹ mãn đi.


Một ngày nữa lại trôi qua, buổi sáng sau khi tiếng hiệu lệnh thức dậy vang lên thì Tố Tố cũng tỉnh. Kỳ lạ là trước kia khi anh vẫn ở đây, cô có thể ngủ nướng rất say, vô cùng thích ngủ nướng, nhưng lúc anh không ở nhà, cô lại dậy vô cùng sớm.


Nhưng lần này cô lại không muốn rời giường, tiếp tục ở trong chăn viết nhật ký. Ở nơi này cũng không có chỗ nào chơi vui được, Sở Lăng Xuyên lại không cho cô lên mạng cho nên khi không có việc gì, cô lại viết nhật ký.


Mới vừa viết được ngày tháng năm thì liền nghe thấy tiếng mở cửa, trái tim cô liền trở nên vui vẻ, đỡ cả người nửa ngồi dậy nhìn ra phía cửa phòng. Chỉ thấy cửa được hé ra một chút, liền có một cái đầu to ló vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK