Mục lục
Truyện Cô dâu của trung tá - An Nhược Tố (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sẽ có một ngày như vậy sao? Sở Lăng Xuyên tin tưởng vững chắc, sẽ có một ngày như vậy!

Anh tự đại, anh kiêu ngạo!

******************

Ngày nghỉ qua đi, lại đến thời gian bận rộn. Đi làm, tan tầm, hai điểm chung một đường. Cuộc sống Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên giống như rơi vào trong cảnh đẹp, chậm rãi đi vào nề nếp.


Kỳ thực Tố Tố cũng hiểu rất rõ, giữa cô và Sở Lăng Xuyên còn có một đống lớn vấn đề đang cất dấu, hiện tại chưa vạch trần ra. Có thể có một cuộc sống đơn giản như vậy, nếu như mà vạch trần ra thì có thể nói..., không biết nó sẽ có bộ dáng thế nào nữa.

Vấn đề kỳ thực chính là người nhà của Sở Lăng Xuyên. Tuy rằng lúc trước thái độ lạnh lùng của người nhà họ Sở, quả thật đã làm cho lòng người phải lạnh ngắt, bất quá, chuyện này lại chẳng phải là chủ yếu. Tố Tố cũng không chờ mong bọn họ đối xử với cô có bao nhiêu coi trọng, có bao nhiêu tốt đẹp.

Nhưng điều cô buồn nhất chính là, thái độ của Triệu Đình Phương sau khi biết đến sự tồn tại Tiểu Bao Tử. Điều này, thực tại làm cho lòng người thấy lạnh lẽo và tức giận. Cô đã tiếp nhận Sở Lăng Xuyên rồi nhưng mà vẫn không có cách nào để tiếp nhận một bà mẹ chồng như vậy.

Như bây giờ rất tốt, rất đơn giản, sinh hoạt của cô chỉ có Tiểu Bao Tử cùng Sở Lăng Xuyên, không có người nhà họ Sở can thiệp vào. Nhưng mà cô cũng biết, cuộc sống như thế này cũng không thể duy trì được bao lâu.

Dù sao Triệu Đình Phương cũng là mẹ của Sở Lăng Xuyên. Mặc kệ cô có nguyện ý hay không, đến một ngày nào đó cô và Triệu Đình Phương cũng sẽ cùng xuất hiện. Chỉ là, về phần cùng xuất hiện vào một ngày nào đó sẽ ở trong một tình cảnh như thế nào, bởi vì nguyên nhân gì, thì cô vẫn còn chưa biết, Bất quá cô biết, đây không phải là một chuyện gì đó vui vẻ.

Hiện tại Sở Lăng Xuyên không đề cập tới bất luận một người nào cũng như bất cứ chuyện gì của nhà họ Sở. Anh cũng không dẫn Tiểu Bao Tử đi gặp ông nội bà nội, nhưng như vậy không có nghĩa là anh không nghĩ đến chuyện này. Bất quá, cô biết, chỉ cần cô không đồng ý, anh sẽ không miễn cưỡng, cho nên... Tạm thời trước cứ như vậy đã. Nếu vấn đề đói tới thì sẽ giải quyết cũng không muộn. Việc hiện tại cô phải làm chính là chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.

Cuộc sống bây giờ của Tố Tố xem ra, vẫn rất khả dĩ, vô cùng tốt.

Thời điểm cuộc sống của Tố Tố rơi vào cảnh đẹp, thì Hàm Hàm và Tiểu Nhiên cũng đã nỗ lực thích ứng với cuộc sống mới hiện tại. Hôm nay là thứ ba, ba chị em vốn dự định sẽ tụ họp với nhau, nhưng mà công ty của Hàm Hàm có một đồng nghiệp phải rời khỏi công ty. Buổi tối mọi người muốn cùng nhau tụ họp để tiễn đưa người đồng nghiệp đó, cho nên liền hẹn ngày khác sẽ gặp nhau.

Kỳ thực Hàm Hàm có chút không muốn trở về nhà, bởi vì cô sợ. Cô sợ về nhà sẽ phải nhìn thấy dung nhan của cha mẹ đầy mây mù che phủ, tràn đầy sự lo lắng cùng đau lòng. Cô không dám biểu lộ tình cảm chân thật của bản thân khi ở trong nhà mình. Cô đã khổ sở rồi, cha mẹ cô lại càng khó chịu hơn, xem ra gượng cười, lại là khó như vậy.

Cô cùng đi ăn cơm với đồng nghiệp, rồi sau đó lại đi ca hát. Mọi người ở cùng nhau rất náo nhiệt, uống rượu ca hát vung chân vung tay, cười đùa. Chỉ có Hàm Hàm bởi vì tâm tình không tốt, nên uống chưa được bao nhiêu rượu thì đã say rồi.

Mọi người vui đùa náo loạn đến hơn mười giờ đêm. Vài người từ trong KTV đi ra ngoài. Hàm Hàm uống say không thể lái xe, có đồng nghiệp vẫn còn chút tỉnh táo dự định sẽ giúp cô ngăn đón xe taxi, đưa cô về nhà. Đúng lúc này, có một bóng người thoáng cái liền đến bên cạnh, ôm lấy Hàm Hàm.



Hàm Hàm ngẩng đầu lên nhìn. Trước mắt cô là một cái bóng dáng khá mơ hồ. Ô, vì sao lại có tới hai cái đầu thế nhỉ. Hàm Hàm không nhịn được mà lắc lắc cái đầu, chớp mắt mấy cái, mới nhìn thấy rõ: "La Vĩ Khôn, anh à... Làm sao anh lại ở chỗ này vậy?"

La Vĩ Khôn nhìn thấy Hàm Hàm uống rượu say thành như vậy, không khỏi nhíu mày lại. Nếu như không phải là quản lý Đỗ đã thông báo cho anh biết, thì anh cũng không biết việc Hàm Hàm đã uống rượu say ở trong này. Anh nói với đồng nghiệp của Hàm Hàm: "Mọi người cứ trở về đi, để tôi đưa cô ấy về nhà."

Ngay từ đầu mấy đồng nghiệp khác cũng đã lo lắng rồi, chỉ là do quản lý Đỗ đã ra mặt, nói là La Vĩ Khôn là bạn của Hàm Hàm, nên lúc này mọi người mới thả lỏng tâm tình giao Hàm Hàm lại cho La Vĩ Khôn chăm sóc, rồi sau đó lần lượt rời đi.

Hàm Hàm đã có có chút đứng không yên, chỉ có thể dựa vào trong lòng La Vĩ Khôn để chống đỡ thân thể. Nhìn thấy các đồng nghiệp đã đi xa, cô liền kêu lên, nói những lời với ngữ điệu của những người say: "Thế nào mà mọi người đều đi cả rồi như vậy... Tôi không cần ở cùng với người xấu… Anh ta là người xấu... Là người xấu."

La Vĩ Khôn một mặt đầy vạch đen, ôm cô đi về phía vị trí mà anh đã dừng đỗ xe của mình. Anh mở cửa xe, nhét cô vào trong. Cô không an phận muốn xuống xe, anh lại giúp cô cài dây an toàn, để cho cô không thoát ra được. Sau đó, anh mới đi lên xe, khởi động cho xe rời đi.

Hàm Hàm dựa đầu vào trên chỗ tựa lưng, người còn lắc lư, mồm miệng than thở không rõ, "Tôi phải về nhà, tôi muốn đi về nhà."

La Vĩ Khôn quay đầu nhìn thoáng qua Hàm Hàm, nâng tay sờ sờ lên đầu cô, có chút bất đắc dĩ có chút đau lòng: "Được, anh sẽ đưa em về nhà. Không có việc gì lại uống rượu nhiều như vậy để làm cái gì, tự mình chuốc lấy cực khổ."

Hàm Hàm vốn dĩ tâm tình không tốt, La Vĩ Khôn nói như vậy, cô càng cảm thấy trong người phiền chán rồi. Cô không sao nén nhịn được nâng tay lên đánh loạn xạ ở trên người anh: "Anh… cái người này, thế nào lại đáng ghét như vậy chứ... Tôi uống rượu, anh quản chuyện này cái gì… Anh cứ lái xe của anh đi! Thật đáng ghét, đáng ghét."

Anh lái xe, lại còn phải chịu ngược đãi. Hàm Hàm say rượu, nói ra những lời say sưa với La Vĩ Khôn, còn hò hét: "A! Tôi thật đói bụng, tôi muốn ăn cơm, tôi còn muốn uống rượu, tôi còn muốn về nhà... ."

Yêu cầu đúng là thật nhiều. La Vĩ Khôn nhìn xem gương mặt gầy gò của cô, trong lòng thấy không thoải mái. Anh vòng xe lại phóng về hướng quán Vị cay Hàm phủ của anh. Lúc này trên đường đi xe ít người thưa, cho nên rất nhanh đã đến quán.


La Vĩ Khôn xuống xe, kéo Hàm Hàm từ trên xe xuống. Hàm Hàm dựa vào ở trong lòng anh, đứng ở cửa ra vào sửng sốt một chút, nơi này thực rất quen thuộc với cô. Ở, nhưng mà thế nào cái tên lại không giống với lúc trước nhỉ? Cô ngước cặp mắt đầy men say nhìn về La Vĩ Khôn, "Này! Người xấu, đây là đâu vậy? Tôi phải về nhà, anh dẫn tôi tới nơi này để làm gì, tôi phải về nhà ăn cơm."


Cô say khướt rồi, khẳng không định không thể tự đi vào được. La Vĩ Khôn lại vừa túm vừa đẩy cô đi vào bên trong. Suốt dọc đường, vừa đi vừa co co kéo kéo, rốt cuộc cũng đi đến được một căn phòng riêng ở trong góc của lầu một. Gian phòng này thật đặc biệt, nó không giống như các phòng khác, đổ đạc bày có chút giống văn phòng. Đại khái đây là phòng mà La Vĩ Khôn chuyên môn dùng để chiêu đãi bạn bè.


Nhân viên cửa hàng nhìn thấy ông chủ đến đây, vội vàng chạy nhanh ra tiếp đón. La Vĩ Khôn ấn vào bả vai của Hàm Hàm để cho cô ngồi xuống, rồi sau đó bảo người phục vụ đi ra ngoài. Anh ngồi ở bên người Hàm Hàm, giúp cô rót trà uống nước.


Hàm Hàm tuy rằng say rượu, nhưng vẫn còn mâu thuẫn cùng với La Vĩ Khôn. Cô đứng dậy muốn đi, nhưng lại bị anh ngăn lại. La Vĩ Khôn lôi tay cô ngồi xuống, "Được rồi, ăn xong lại đi, không phải là em đang đói bụng à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK