Suy nghĩ miên man, rồi sau đó Tố Tố cũng mơ mơ màng nặng nề ngủ thiếp đi. Buổi sáng Tố Tố lại bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cô vẫn nhắm hai mắt, đưa tay mò loạn xạ chiếc điện thoại di động để ở trên tủ đầu giường cầm lên, mắt vẫn còn đang mơ mơ màng màng: "A lô!"
"Tố Tố, cậu vẫn còn ngủ à?"
Là giọng nói của Hàm Hàm. Tố Tố cũng đã tỉnh táo được vài phần, xoay người lại, nhìn thấy được Sở Lăng Xuyên đang nằm ở bên người cô cũng bị đánh thức. Cô hỏi Hàm Hàm: "Ừ, vẫn còn chưa dậy được đây? Tinh thần của cậu có vẻ không tệ lắm nhỉ, có chuyện gì vui vậy?"
"Việc vui gì chứ! Một lát nữa tớ phải đi gặp trường bối ở trong nhà của La Vĩ Khôn."
"Thật sự sao?" Tố Tố đã tỉnh lại triệt để rồi, kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
"Ừ, tại tớ thật sự rất căng thẳng Tố Tố à. Cho nên tớ mới gọi điện thoại tìm cậu để cho bản thân được bình tĩnh lại một chút. Mau, hãy cho tớ thêm chút sức mạnh đi nào."
Tố Tố không nhịn được cười, bật cười, nói: "Đừng có căng thẳng! Chuyện này có cái gì mà phải căng thẳng kia chứ! Dù sao mặc kệ cậu có nói cái gì, làm cái gì, đã có La Vĩ Khôn sẽ chống đỡ cho cậu rồi! Đừng sợ."
"Ừ! Vậy cậu hãy chúc tớ gặp may mắn đi."
"Ừ, may mắn nhé! Nhớ là phải gọi điện thoại báo cáo cho tớ tiến độ một chút đấy nhé."
"Được rồi. Bye bye."
" Bye bye."
Sau khi Tố Tố cúp điện thoại, liền bị Sở Lăng Xuyên kéo vào trong lòng. Cẳng chân dài của anh gác lên trên người cô, đè ép xuống, khe khẽ thì thầm: "Ngủ tiếp một lát nữa đi!"
"Vâng!" Kỳ thực Tố Tố đã không thể nào ngủ được nữa rồi. Chỉ là cô vẫn cứ ru rú nằm co ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, tham luyến hơi thở của anh, cũng ôm chặt lấy anh. Kỳ thực, trong lòng Tố Tố vẫn còn cảm thấy bất an. Cô thực hi vọng có thể mau chóng thoát ra khỏi đám mây đen đang bao phủ kia một chút. . .
Bên này hai người tiếp tục ngủ, còn ở bên kia Hàm Hàm lại bắt đầu giằng co. Cô thay đổi mấy bộ quần áo nhưng đều cảm thấy không thích hợp. La Vĩ Khôn nhìn thấy dáng vẻ của Hàm Hàm lúc này vừa thận trọng mà lại vừa khẩn trương như vậy, thì không khỏi bật cười.
La Vĩ Khôn mặc chỉnh tề, ôm lấy Hàm Hàm, cười nói: "Hàm Hàm bảo bối, em có mặc cái gì thì cũng đều dễ nhìn hết. Em không cần phải khẩn trương như vậy đâu."
Hàm Hàm ảo não nhìn một đống váy áo chất đống ở trên giương, cuối cùng nhìn về phía La Vĩ Khôn muốn cầu cứu: "Vậy anh hãy giúp em chọn lự một bộ có được hay không?"
"Vô cùng vui vẻ." La Vĩ Khôn nói xong liền buông Hàm Hàm ra. Anh giúp lựa chọn ra cho cô một bộ váy áo: "Mau chóng đi thay quần áo đi, chúng ta phải lên đường rồi."
"Vâng." Hàm Hàm vội vàng đi thay quần áo. Bộ váy áo này nhìn vừa vtinh tế lại vừa trang nhã, nhưng vẫn lộ ra vẻ thành thục và quyến rũ. Hàm Hàm tràn đầy tự tin đi tới bên cạnh La Vĩ Khôn, vẻ đầy hâm mộ: "Em đã xong rồi! Chúng ta đi thôi "
La Vĩ Khôn ôm lấy Hàm Hàm, hôn một cái ở trên mặt cô, sau đó rồi mới chịu rời đi.
Hàm Hàm vẫn vô cùng căng thẳng. Suốt dọc đường đi cô cứ luôn miệng hỏi La Vĩ Khôn xem người trong nhà anh như thế nào, có phải là rất nghiêm khắc hay không, mọi người thích gì, không thích cái gì. Hàm Hàm hỏi La Vĩ Khôn một đống lớn sự việc.
La Vĩ Khôn vẫn nhẫn nại đáp trả lại câu hỏi của Hàm Hàm. Anh cũng an ủi Hàm Hàm chớ có căng thẳng. Cứ như vậy, hai người cũng đã đi tới nhà của La Vĩ Khôn. Đó là một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại thành. Đi đến cửa rồi nhà, cảm xúc căng thẳng của Hàm Hàm cũng không còn nữa. Dù sao thì cô có căng thẳng cũng vô dụng, đã đi đến nơi rồi.
Xuống xe, La Vĩ Khôn lôi kéo tay của Hàm Hàm đi tới cửa chính. Anh nhấn chuông cửa. Rất nhanh, đã có người mở cửa, là một người hầu, "Thiếu gia ngài đã trở lại rồi ạ! Vị này chính là tiểu thư Hàm Hàm có phải không ạ?"
"Ừ." La Vĩ Khôn chỉ ừ lên một tiếng. Cũng không đợi để Hàm Hàm kịp nói năng gì, La Vĩ Khôn đã liền lôi cô đi tới phòng khách. Hàm Hàm nhìn thấy, trong phòng khách có một người phụ nữ khoảng chừng hơn năm mươi tuổi đang ngồi ở đó. Dáng vẻ thật ung dung cao quý, được bảo dưỡng vô cùng tốt. Còn có một người đàn ông cũng khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, nhìn người có cảm giác thật có khí phách và phong độ.
La Vĩ Khôn giới thiệu: "Ba mẹ, đây là Hàm Hàm, sẽ là con dâu tương lai của hai vị trưởng bối, là bà xã tương lai của con."
Hàm Hàm vội vã lên tiếng chào hỏi, vấn an: "Cháu chào bác trai, bác gái! Hai bác khỏe chứ ạ?"
"Ừ, ngồi xuống đi!" Cha mẹ của La Vĩ Khôn nhìn đánh giá Hàm Hàm, cũng tiếp đón bảo cô ngồi xuống. Lúc này người hầu cũng bưng nước trà đi tới.
La Vĩ Khôn ngồi xuống kề bên cạnh Hàm Hàm. Mẹ La buông ly cà phê trong tay xuống. Đầu tiên chính là quét mắt liếc mắt La Vĩ Khôn một cái, rồi sau đó ánh mắt liền rơi vào trên người Hàm Hàm: "Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ cháu đã ba mươi mốt tuổi rồi ạ!"
"Không còn nhỏ tuổi nữa nhỉ!" Mẹ La nhẹ nhàng nói ra một tiếng. Sau lại nói tiếp: "Ta có nghe nói cô cũng đã từng kết hôn một lần, hơn nữa, lại còn từng bị sảy thai nữa phải không?"
"Mẹ. Đã từng kết hôn thì đã làm sao? Con không cần! Chỉ cần hai chúng con yêu nhau là tốt rồi." La Vĩ Khôn nóng nảy phản ứng lại. Chuyện đã như vậy, không mở bình thì ai mà biết được trong bình có gì. La Vĩ Khôn liền nói sang chuyện khác: "Mẹ, người con cũng đã mang đến để cho ngài nhìn rồi! Về ngày, thì xin ngài cứ định cho đi. Con mang Hàm Hàm đi xem phòng ngủ của con."
Mẹ La trừng mắt liếc nhìn La Vĩ Khôn một cái: "Gấp gáp cái gì kia chứ? Lời nói của ta vẫn còn chưa nói xong mà."
Trong tâm Hàm Hàm chợt thoáng nghẹn lại một chút. Lúc trước tâm tình của cô thực căng thẳng, nhưng lúc này đã bình tĩnh trở lại. Cô căng thẳng cái gì kia chứ nhỉ! Không phải chỉ là chút căng thẳng thôi ư! Hiện tại, khi người nhà họ La lên tiếng hỏi cô, ngược lại Hàm Hàm lại thấy không khẩn trương nữa rồi. . .
"Cô nên biết, danh vọng cùng địa vị của nhà họ La ở tại thành phố này như thế nào! Vĩ Khôn là con trai độc nhất trong nhà, là người thừa kế xí nghiệp duy nhất. Nó muốn tìm một nửa kia cũng chắc chắn phải là người có môn đương hộ đối, thân thế trong sạch. Nó không thể làm mất đi uy tín của nó cùng với uy tín của gia đình này, cũng như làm cho xí nghiệp bị bôi đen."
Mẹ La nói, triệt để khiến cho tâm của Hàm Hàm trở nên nguội lạnh. Cô vốn vẫn luôn lo lắng mọi người trong nhà La Vĩ Khôn không chấp nhận cô như vậy. Mặc dù Hàm Hàm đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng mà khi thật sự phải đối mặt mọi người trong nhà La Vĩ Khôn, thì trong lòng cô vẫn thật sự rất khó chịu, rất khổ sở.
Lời này của mẹ La nói đã rất rõ ràng rồi, chẳng qua là người có tu dưỡng, khi nói chuyện không mang theo chữ thô tục. Hàm Hàm cô không xứng đáng, không xứng với La Vĩ Khôn, không xứng được gả vào nhà họ La. Cô gia nhập vào nhà họ La chính là đã bôi đen cho nhà họ La, bôi đen cho La Vĩ Khôn. Cô là người đã qua một lần kết hôn, mà La Vĩ Khôn thì sao chứ, anh chính là kim cương vương lão ngũ (*).
(*) Kim cương vương lão ngũ: Cụm từ này dùng để chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Tóm lại, cụm từ này thường được dùng để nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.