Nhưng mà, ba ba lại không có ở nhà.
Cuối cùng là Tố Tố đưa cậu nhóc đi tắm rửa. Xong xuôi, thời điểm đi ngủ, cậu nhóc còn lẩm bẩm gọi ba ba. Tố Tố lại phải giải thích cho cậu nhóc rằng, ba ba đang bận công tác, cho nên phải tạm thời tách ra với hai mẹ con một thời gian ngắn. Ở trong lúc cô còn đang giải thích, cậu nhóc đã ngủ thiếp đi.
Nhìn xem khuôn mặt đáng yêu con trai, Tố Tố không nhịn được liền hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Tiểu Bao Tử. Cô khẽ cười một chút, nhắm mắt lại, đếm cừu. Không biết cô đã đếm được bao nhiêu con cừu, rốt cuộc cô cũng đã ngủ thiếp đi.
***************************
Sở Lăng Xuyên bận rộn cuộc diễn tập của anh, mà Tố Tố thì ở bên trong tòa thành của cô trải qua cuộc sống của cô. Bất quá, cô cũng không giống như Sở Lăng Xuyên, không có chuyện gì gọi là lớn. Cô chính là ở nhà cùng cha mẹ, quan tâm săn sóc cho đứa con trai nhỏ, tìm gặp bạn bè họp mặt gì đó!
Hôm nay cô đã hẹn với Tiểu Nhiên và Hàm Hàm rồi, buổi tối sẽ tụ họp gặp nhau. Đã hơn nửa tháng nay, ba chị em tốt các cô không được gặp nhau, tụ họp gặp gỡ là phải.
Tiểu Bao Tử vừa trở về nhà không được vài ngày, còn rất nồng nhiệt với ông ngoại và bà ngoại, cho nên không đòi đi cùng cô.
Năm giờ, Tố Tố từ trong nhà chạy lấy người. Cô lái xe đi đến nơi hẹn để gặp mặt. Ba cái đồ tham ăn gặp nhau, đương nhiên là sẽ hẹn gặp mặt ở tại một nhà hàng để ăn cơm, cũng là một quán cơm Tứ Xuyên.
Tố Tố là người đến đầu tiên. Cô không muốn phòng bao, tìm tới một vị trí ở gần cửa sổ, ngồi xuống. Nơi này làm ăn buôn bán thật cũng không tệ. Khách hàng đã gần như ngồi kín chỗ. Thời điểm này, người đến ăn đang đông đúc.
Đợi không đến mười phút đồng hồ, Hàm Hàm và Tiểu Nhiên đều đã lần lượt đến. Nhìn qua khí sắc hai người thấy cũng không tệ lắm. Bất quá trong ba người, Tố Tố là người có khí sắc tốt nhất. Cho nên, hai bên khuôn mặt của cô liền bị Hàm Hàm cùng Tiểu Nhiên nhanh chóng nhéo chặt lấy.
Tố Tố rất muốn nói, cái bệnh ngược đãi lông của cô như thế này, đến khi nào thì mới có thể thay đổi sửa chữa được đây! Từ ngày xưa, khi đến trường mặt của cô liền đã bị véo như vậy. Đến nay cũng đã nhiều năm rồi, mặt cô bị véo như vậy mà cũng không bị biến dạng. Thật sự là ông trời đã phù hộ cho cô mà.
Ba người không nói thêm cái gì. Trước gọi món ăn đã, sau đó thì hàn huyên với nhau. Tiểu Nhiên mở miệng trước hỏi Tố Tố: "Hơn mười ngày qua không thấy cậu đâu, hôm nay nhìn rạng rỡ thế kia. Thế nào rồi, hiện tại cùng Sở Lăng Xuyên tương thân tương ái lắm phải không?"
"Chúng tớ vẫn như vậy mà, không nghĩ trước kia chỉ sống tức thời, cảm thấy cũng cũng không tệ, cho nên tận lực không nghĩ gì hết." Tố Tố nói xong nhìn về Hàm Hàm cùng Tiểu Nhiên: "Đừng nói về tớ nữa, hãy nói về tình hình hai ngươi gần đây ra sao đi?"
Tiểu Nhiên buông tay, nhún vai, "Như cũ."
Nói xong, liền nhìn về Hàm Hàm, Hàm Hàm thì chỉ hơi nhếch đầu mày: "Tớ ấy hả, đừng nói nữa, rất áp lực! Mẹ tớ chỉ sợ tớ không gả đi được. . . ."
"Lại bảo cậu đi xem mắt sao?" Tố Tố và Tiểu Nhiên không nhịn được cùng kêu lên kinh ngạc.
Hàm Hàm lắc đầu, "Cũng không phải hẳn là như thế. Lúc trước thì có giáo huấn, còn bây giờ, ba mẹ tớ cực kỳ phản cảm đối với việc đi xem mắt. Cho nên, mục tiêu tập trung vào con cái của thân thích của bạn bè. Vừa vặn, đồng nghiệp trước kia của mẹ tớ có một người con trai, cũng đã ly dị rồi. Bây giờ đang nghĩ cách để tác hợp cho hai chúng tớ."
Tiểu Nhiên không nhịn được liền hỏi: "Người có bộ dạng như thế nào?"
"Gặp qua một lần rồi. Người trong nhà nói là, trước để cho chúng tớ làm bạn bè với nhau đã. Anh ta làm cho người khác có cảm giác thật thô kệch, nhưng đối nhân xử thế không tệ lắm, đi làm ở ngân hàng, đã hơn ba mươi tuổi rồi."
Tố Tố nghe, người này điều kiện không đến nỗi tệ. Nếu Hàm Hàm muốn kết hôn, vậy nhất định phải tìm một người đàn ông yêu thương cô, đối xử với cô tốt lại phải tin cậy: "Vậy vì sao vợ anh ta lại ly hôn?"
Tiểu Nhiên vội vàng bổ sung: "A, tốt nhất là hãy giống như trở mặt thành thù đi, bằng không nếu giống như tớ và Giản Ngọc Sanh, thì thật đúng là rất bi kịch đó."
"Theo hiểu biết bọn họ cũng là do người giới thiệu kết hôn. Sau khi kết hôn thì tính cách không hợp nhau, cho nên mới ly hôn." Hàm Hàm nói xong, Tiểu Nhiên hỏi cô: "Nếu như người không tệ, có thể nắm thì hãy nắm lấy cơ hội."
Hàm Hàm nghĩ hai chữ kết hôn thì lại nhớ đến Chu Gia Hiền, cả người rét run lên, "Tớ cảm thấy, tớ thật sợ hãi đối với hôn nhân rồi, không nghĩ muốn lại kết hôn lần nữa."
Tố Tố vỗ vỗ bả vai Hàm Hàm: "Đừng sợ, trên đời lấy đâu ra có nhiều loại người giống như Chu Gia Hiền kia được! Lại nói, mặc dù là có, thì cậu cũng sẽ không thể đều gặp gỡ phải xui xẻo như vậy được. Đừng nghĩ nhiều, cũng đừng ép mình, cứ thuận theo tự nhiên đi."
"Ừ, nói đúng lắm! Tớ nghĩ rằng tớ cũng không đến nỗi xui xẻo như vậy!" Hàm Hàm nói xong liền cười cười, nhưng mà Tố Tố vàTiểu Nhiên lại không thể cười nổi. Ba người các cô, người bất hạnh nhất kỳ thực chính là Hàm Hàm rồi, lại gặp phải một người cặn bã như Chu Gia Hiền kia.
Đang trò chuyện, thì đồ ăn cũng bắt đầu được đưa lên. Ba người cũng không tiếp tục tán gẫu trọng tâm về cái đề tài không vui kia nữa. Bọn họ nói sang một ít những chuyện khôi hài lý thú. Bất tri bất giác,bữa cơm chiều kết thúc, ba người cũng chia tay.
Hàm Hàm không lập tức trở về nhà ngay, mà là một mình đi đến quán bar. Cô không muốn về nhà, lại không có chỗ nào có thể đi. Cha mẹ yêu thương đối với cô, nhưng cũng chính là áp lực lớn nhất của cô. Cô không muốn lần nữa kết hôn. Cô đã quá đối với hôn nhân, đối với đàn ông rồi. Nhưng mà, cô không dám nói mấy lời này đối với cha mẹ. Cô sợ sẽ làm lòng của bọn họ bị tổn thương...
Cô không tìm được phương hướng của mình, không có cách nào sống vui vẻ được. Mỗi ngày cô bị nỗi thống khổ giày vò đến muốn phát điên lên mất. Chung quy cô muốn tìm một cách sống có thể làm cho mình tốt hơn một chút. Thả mình phóng túng, có lẽ lại là một cách sống khác.
Trong quán bar rất nhiều nam nữ. Hàm Hàm tìm một vị trí yên lặng ngồi xuống, gọi một loại rượu mà cô vẫn thích uống một thân một mình thưởng thức. Tiếng nhạc thật đinh tai nhức óc. Trên vũ đài có mấy vũ nữ ăn mặc khêu gợi đang uốn éo dáng người múa may.
Hàm Hàm cũng không biết mình đã uống được bao nhiêu chén, tóm lại đầu óc đã có chút mơ màng. Cô rõ ràng đã say, thế nhưng cô lại vẫn không cách nào quên được nỗi thống khổ lẫn bi thương ở trong lòng. Có lẽ cô cần phải uống nhiều rượu hơn nữa, phải say đến bất tỉnh nhân sự, như vậy mới có thể quên hết được mọi thứ thương tổn.
Say, rốt cục Hàm Hàm đã say. Một người đàn ông ngồi ở bên người cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên lưng của cô: "Chỉ có một mình thôi ư? Em có muốn tôi dẫn em đi đến một nơi nào đó để chơi đùa hay không?"