Trên bàn được để bữa sáng vẫn còn ấm. Trước tiên rời giường rửa mặt rồi lấp đầy cái bụng, sau đó lại mệnh khổ mà tìm lại từng cúc áo sơ mi. Tìm kiếm nửa ngày cuối cùng cũng đủ rồi. Dọn dẹp đồ đạc của mình cho tốt một chút rồi lại mang quần áo của Sở Lăng Xuyên vào nhà vệ sinh để giặt phơi thật tốt.
Buổi chiều là cô phải đi rồi, ngày nghỉ cũng đã hết. Nghĩ lại ba ngày này, tuy rằng bị oan uổng nhưng nói tóm lại trôi qua vẫn rất đặc sắc, hơn nữa rất có thu hoạch. Ít nhất cô cũng đã bết đi xe đạp.
Thu thập xong mọi thứ rồi, Tố Tố có chút nhàm chán, đẩy cửa phòng bếp ra thì nhìn thấy bên trong còn có đồ làm bếp nữa. Nghĩ lại mặc dù Sở Lăng Xuyên mắng cô nhưng đối với cô vẫn tốt lắm. Hơn nữa đã làm rất nhiều vì cô, lần này cô trở về, có lẽ khoảng một tuần sau mới gặp được nhau đi ?
Sắp tạm bệt nên tặng anh một bữa trưa phong phú một chút để biểu hiện tấm lòng cũng rất tốt nhỉ. Vừa đúng lúc cô học được làm bốn món ăn, mẹ còn dạy cô một món ăn nữa, cộng lại cũng đủ một bàn rồi. Lòng vừa động liền hành động luôn, nên qua chỗ nào mua thức ăn nhỉ ?
Nghĩ một chút cô liền gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, hỏi tình hình bên đó một chút. Ở bên kia Sở Lăng Xuyên nghe được Tố Tố muốn nấu cho ăn một bữa cơm mà mở cờ trong bụng, nói thẳng để cô chờ một chút rồi nói cô cần cái gì thì anh sẽ để người ta mang qua đó.
Tố Tố nói cần nguyên liệu nấu ăn, lúc này hai người mới cúp điện thoại. Khoảng lúc hơn mười giờ thì có một chiến sĩ trẻ ở ban nấu ăn đến đây rồi lấy ra nguyên liệu nấu ăn cô cần.
Nhìn thấy chiến sĩ này tuổi không lớn lắm nên Tố Tố liền nói chuyện phiếm cùng cậu, hỏi cậu bao nhiêu tuổi, ở đâu. Hỏi một chút mới phát hiện ra chiến sĩ trẻ kia thực cẩn thận, mặt ngại ngùng mà đỏ rần, Tố Tố cũng không tiện hỏi lại.
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn ban nấu nướng đã xử lý xong trước đó cho nên chỉ cần để trong nồi là xong, không cần người hỗ trợ nên để cho chiến sĩ kia đi làm việc của mình. Trước tiên Tố Tố rửa sạch cái nồi một lần tiếp theo liền bắt đầu nấu ăn.
Thịt gà xào cạy, gà xé tương, sợi đậu phụ trộn và mộc nhĩ trộn với dưa chuột, sườn kho tàu, cá luộc. Còn có một món rau trộn ba loại, ngoại trừ cái đó ra còn xào thêm một chút nguyện liệu chính cô nghiên cứu rồi bỏ ra nồi.
Sáu món đồ ăn, đủ phong phú rồi chứ nhỉ. Sau khi bày món ăn ra bàn, Tố Tố lại làm một món canh trứng, món ăn chính là mỳ sợ, chờ người ta trở về liền nấu. Sau khi toàn bộ đã ở trên bàn thì vừa đúng 12 giờ. Người nào đó đúng giờ cơm liền trở về.
Nhưng mà không phải một người trở về mà còn dẫn theo hai chiến sĩ đến đây nữa. Người này cũng không nói sớm, nếu đồ ăn không đủ thì làm sao bây giờ ? May là Tố Tố chính mình có làm nhiều món ăn nên không đến mức không đủ ăn. Mọi người ngổi xung quanh bàn rồi ăn cơm.
Tay nghề của Tố Tố đều được khen ngợi. Trong đó có một người khen Sở Lăng Xuyên phúc khí rất tốt nên mới cưới được một người vợ tốt, trên phòng lớn dưới phòng bếp. (*) Người nào đó cũng không khiêm tốn một chút nào mà cười đến đắc ý, còn hơn nữa là không biết xấu hổ nói : "Tất nhiên, ánh mắt của tôi có thể kém sao?"
(*) : Ý nói chị đảm đang, lo được mọi việc đó.
Đối với hành vi này của anh Tố Tố rất không biết nói gì, nhưng mà chỉ thấy không thể trách anh. Sau khi ăn cơm trưa vui vẻ thì hai chiến sĩ cũng nói tạm biệt với Tố Tố rồi nói nói cười cười rời đi.
Khi Tố Tố định dọn dẹp bát đũa thì Sở Lăng Xuyên lại nắm bả vai của Tố Tố. Anh để cho cô ngồi trên giường, mở TV cho cô xem : "Vợ em vất vả rồi, em nghỉ ngơi đi, còn lại để anh làm cho."
Nói xong còn ra vẻ mà giúp Tố Tố rót cốc nước, lại thừa cơ mà yêu thương hôn trên mặt cô một cái. Lúc này mới đi dọn dẹp bàn ăn, Tố Tố nhìn bóng dáng bận rộn của anh, nhàn nhạt cười.
Cô không phải không thừa nhận Sở Lăng Xuyên là một người đàn ông có thể dễ dàng làm cho con gái say mê. Nếu không phải lòng cô đã sớm bị cướp mất, cô nghĩ cô nhất định sẽ yêu thương người đàn ông này nhỉ ? (Are you sure lòng chị đã mất ? Các nàng đừng lo lắng ^^)
Sau khi rửa sạch bát đũa, nồi chảo rồi dọn dẹp xong phòng bếp thì Sở Lăng Xuyên liền đi rửa tay rồi ngồi xuống bên cạnh Tố Tố. Anh ôm cô vào trong ngực, mặc dù không nói cái gì nhưng đã có một tiếng gọi không đành lòng mà gắt gao bao quanh Tố Tố.
"Bảo bối." Sở Lăng Xuyên kêu lên rồi cũng ôm Tố Tố ngồi ở trên đùi anh, Tố Tố muốn đi xuống nhưng anh lại ấn cô xuống, cúi đầu quấn quít hôn môi cô "Hôm nay không đi được không ?"
Tố Tố nghĩ một chút liền nói : "Nếu ngày mai đi thì quá muộn rồi."
Hai người không nói về việc đó nữa, cứ ôm nhau như vậy, an tĩnh ôm. Tuy rằng không nỡ nhưng luôn phải tạm biệt. Lúc hai giờ chiều thì Sở Lăng xuyên để Tố Tố ngồi xe, lần này là anh lái xe đưa cô đến để chờ xe địa phương.
Xuống xe, hai người đứng ở ven đường chờ xe, không nắm tay cũng không ôm nhau mà chỉ có yên lạng chăm chú nhìn. Lúc xe tới, Tố Tố định lên xe, cô ngẩng đầu nhìn anh : "Em đi rồi, anh trở về thôi."
"Đi đường cẩn thận đấy, bao giờ đến nhà thì gọi cho anh."
"Ừm." Tố Tố gật đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, không biết vì sao mà trong lòng thậm chí có một cảm giác không nỡ. Trước kia, mỗi lần anh đi cô đều không có cảm giác gì. Cô đã quen với việc anh vội vã về rồi lại vội vã rời đi, mà lần này lại là cô phải rời đi.
Thì ra xoay người rời đi là loại mùi vị như thế này. Ngưng mắt nhìn một chút, Tố Tố mang tui đi đến chỗ xe. Sở Lăng Xuyên vẫn nhìn theo bóng lưng của cô, định cho cô một cái ôm nhưng mà anh là quân nhân, dù sao cũng phải chú ý ảnh hường một chút cho nên chỉ có thể nhìn theo cô rời đi.
Thì ra xoay người rời đi là loại mùi vị như thế này. Ngưng mắt nhìn một chút, Tố Tố mang tui đi đến chỗ xe. Sở Lăng Xuyên vẫn nhìn theo bóng lưng của cô, định cho cô một cái ôm nhưng mà anh là quân nhân, dù sao cũng phải chú ý ảnh hường một chút cho nên chỉ có thể nhìn theo cô rời đi.
Tố tố đi vài bước rồi quay đầu, nhìn tháy anh vẫn còn đứng ngốc ở nơi đó, lòng cô đột nhiên dấy lên một sự kích động không nói rõ được. Cô để túi lại rồi xoay người, chạy tới chỗ anh rồi nhào vào trong lòng anh, cho anh một cái ôm đánh thẳng từ đằng trước.
Rất ngắn ngủi, chỉ được một chút liền buông ra. Sau đó cô cười rồi phất phất tay với anh, xoay người mà chạy tới chỗ xe đỗ. Tiện tay xách tui của mình rồi lên xe, tìm chỗ để ngồi xuống, lại nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn cô.
Nhưng mà không có người nào nói cô kéo dài thời gian hay oán giận cô, chỉ có một nụ cười mỉm như ngầm hiểu.
Sở Lăng Xuyên, hẹn gặp lại.
*
Ngày mùng 1 tháng 5 trôi qua, sau ngày nghỉ được thả lỏng lại vùi đầu vào công việc. Cái người Trì Dật phi kia cũng không hề xuất hiện quấy rầy cuộc sống của Tố Tố nữa, cuộc sống của cô khôi phục yên bình như trước kia. Nhưng mà Sở Lăng Xuyên trái lại thường xuyên một ngày ba lần mà gọi điện thoại cho Tố Tố để hỏi tình hình của cô, sợ cô bị ức hiếp.
Thực ra thì ngày mùng 4 tháng 5 là sinh nhật của Tố Tố, cũng vừa đúng là thứ Sáu. Cô đi thăm Sở Lăng Xuyên, anh lại không có hỏi đến nên cô cũng không đề cập đến. Không muốn nghĩ là anh không biết hay là quên, chỉ cảm thấy nghề nghiệp của anh đặc thù nên không nhất định có thể trở về cho nên không đề cập đến.
Một ngày này rất nhanh đã đến, buổi sáng đi ra từ trong nhà thì ở trên đường nhận được đầu tiên là ba mẹ gọi điện thoại tới. Hai ngày trước Tố Tố đều ở nhà ba mẹ bên kia nên đêm qua mới quay về nhà mình. Cho nên nhất định là ba mẹ sáng sớm gọi tới chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Khi nhận được điện thoại thì khóe môi Tố Tố mang theo ý cười, mặc dù xe buýt rất đông nhưng cô vẫn còn cười được. Không đợi cô nói chuyện thì đầu bên kia mẹ đùng phát nói : "Tố Tố à, ba con có nhiệm vụ nên hôm nay sẽ không về, còn mẹ sẽ đi chơi nhà dì hai ngày. Trong nhà không có người nên khi con tan giờ làm nhớ về đây chăm sóc Soái Ca nhé, đứng có quên đấy."
Hả ? Tố Tố nghĩ sai chuyện rồi, không phải chúc cô sinh nhật vui vẻ. Trước kia đến sinh nhật tuy rằng không lớn quá nhưng mà người một nhà sẽ luôn ngồi cùng nhau ăn một bữa tối hoặc bữa trưa ấm áp. Sau khi gả đi rời khỏi đây nên đãi ngộ liền bị hạ thấp sao ?
"Mẹ, một mình mẹ đi có làm sao không ?" Cô có chút lo lắng hỏi.
"Chị họ con sẽ đến đây đón mẹ mà."
Tố Tố vừa nghe liền an tâm, nhịn không được hỏi : "Mẹ à, mẹ có quên mất chuyện gì hay không ?"
"Cái gì quên hay không quên, con đừng quên tới chăm sóc Soái Ca nhé, được rồi, mẹ tắt máy đây." Bên kia Lý Nguyệt Hương nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Tố Tố chỉ có thể nhìn máy của mình mà thở dài, thật sự là con gái gả ra ngoài giống nước bị hắt đi mà. Ngay cả sinh nhật con gái mình cũng không nhớ rõ, được rồi, mẹ cùng dì chơi vui vẻ vài ngày là được rồi.
Đến trường học, trái lại động nghiệp của Tố Tố lại nhớ rõ sinh nhật của cô, tặng không ít lời chúc mừng. Cô cũng nhận được điện thoại của Mạc Tiểu Nhiên và Hàm Hàm chúc cô sinh nhật vui vẻ. Nhưng mà buổi tối hai người có việc nên không thể tổ chức ăn mừng cho cô.
Có lẽ là do bị người nhà và bạn bè nuông chiều cho nên khi mọi người khong nuông chiều cô nữa cô liền mất mác cùng buồn bực. Còn có Sở Lăng Xuyên nữa, thân là chồng của cô, cho dù không về nhưng ít nhất cũng chúc cô một câu chứ, hẳn là anh biết sinh nhật của cô vào thứ mấy nhưng đoán chừng là quên rồi, cô có chút mất mác.
Xem ra sinh nhật này sẽ một mình cô lạnh lẽo trôi qua rồi, không đúng, là cùng Soái Ca trải qua mà. Ha ha, cũng không có tính là cô đơn lạnh lẽo đâu nhỉ.
Thời gian như nước chảy mà trôi qua, cũng đến thời gian tan giờ. Tố Tố cũng không vội va chạy về nhà mà trên đường còn xuống xe đi vào cửa hàng bánh ngọt mua một cái bánh nhỏ. Cô lười nấu cơm, lại vào một nhà hàng mua hai món ăn. Cô định trở về cùng chia nhau với Soái Ca.
Soái Ca có địa vị thấp nhưng hiện tại ở nhà so với cô nhưng còn cao hơn, ai bảo làm cho vừa thông minh vừa đáng yêu đâu ? Ngay cả cô đều không thể ngăn cản sức quyến rũ của nó, thật thích, cái này phải cảm ơn đồng chí Sở Lăng Xuyên đã tặng cô một chú chó tốt như vậy.
Ở trên đường lắc lư nửa ngày, trời cũng dần dần đen, Tố Tố sợ Soái Ca đói bụng mà bị giày vò nên cũng chạy nhanh về nhà. Lên tầng sau đó bật đèn, thế nhưng không có sáng.
Không phải bóng đèn hỏng rồi chứ, Tố Tố đổi giày, phờ phạc đi vào phòng khách, Soái Ca thì đi theo người cô. Phòng tối như mực nên cái gì cũng không thấy rõ, Tố Tố sờ soạng để đi đến phòng ngủ của mình, xem phòng ngủ có sáng hay không.
Đột nhiên trước mắt bỗng một ánh lửa xẹt qua, trên bàn trà thắp lên một ngọn nến, chiếu sáng vị trí xung quanh sô pha còn chỗ khác hoàn toàn mịt mù. Nhờ vào ánh sáng thì Tố Tố nhìn thấy trên ghế sô pha có một người đàn ông.
Sở Lăng Xuyên !
Là anh !
Ngoài ý muốn, vui mừng, cảm động, trong nháy mắt lồng ngực Tố Tố tràn đầy hiểu rõ mọi chuyện. Sở Lăng Xuyên từ ghế sô pha đứng dậy, đi đến phía trước bàn trà rồi giang hai tay ra : "Sinh nhật vui vẻ, bảo bối của anh."
Giờ khắc này giống như có bàn tay đẩy cô làm cho dưới chân cô không tự chủ được nhanh chóng chạy về phía anh, nhào vào trong lồng ngực rắn chắc của anh. Gắt gao cùng anh ôm nhau, ngẩng đầu nhìn anh, chống lại ánh mắt cưng chiều của anh.
Tố Tố vui vẻ nở nụ cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền làm say lòng người, kiễng mũi chân mà hôn lên môi anh. Một âm thanh "tách tách" vang lên, ánh sáng của máy ảnh chợt loé. Khoảnh khắc này đã được ghi lại.
Oa, còn có người khác ở đây sao ? Lòng Tố Tố hoảng hốt, muốn rờt ra nhưng Sở Lăng Xuyên lại một phen giữ chặt sau ót Tố Tố, hôn sâu hơn nữa !