Mục lục
Truyện Cô dâu của trung tá - An Nhược Tố (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàm Hàm mặt trắng, trực tiếp phát cáu: "Anh thúi lắm!" Những lời này, trừ phi cô đần độn thì mới có thể nói với anh như vậy. Cho dù cô có uống say rồi, khẳng định cũng sẽ không thể nói ra những lời này được. Cô chỉ sẽ nói, La Vĩ Khôn anh là đồ vô lại, anh cút đi, tôi hận anh! Tuyệt đối sẽ không nói yêu lời yêu đối với anh được!

Không đúng, ngày hôm qua cô và đồng nghiệp ở cùng với nhau, làm sao có thể cùng anh làm với nhau được, "Anh đã theo dõi tôi?"

"Đúng dịp mà thôi! Anh ở trong quán KTV cùng với khách." Nhưng thật ra là đã có người mật báo với anh. Hơn nữa, ban đêm ngày hôm qua, anh cũng không hề làm cái gì với cô. Bất quá anh chính là không nói cho cô, khiến làm cho cô hiểu lầm.

"Bản thân tôi tự ăn." Hàm Hàm nói xong, cướp cái thìa ở trong tay anh, bản thân cầm bát lên, chỉ hai ba miếng là ăn xong rồi, "Tôi đã ăn xong rồi, quần áo của tôi đâu, đưa cho tôi."

La Vĩ Khôn đứng dậy tìm một chiếc T-shirt của anh ném cho cô. Cô nhìn thấy là chiếc T-shirt nam của anh, thì không khỏi nổi giận: "Tôi nói là muốn quần áo của tôi. Quần áo của anh tôi làm sao mặc đi ra ngoài được"


" Quần áo của em anh đã ném đi giúp em rồi, đã bị uế tạp. Trước em mặc cái này hoặc là để trần truồng, tự mình em lựa chọn."

Hàm Hàm không chịu mặc, lôi chăn khóc òa lên, thật giống như bị ức hiếp Cô khóc thật thương tâm, thật tủi thân. Cô cũng biết vũ khí dùng để đối phó với anh hữu hiệu nhất là cái gì. Vốn trong lòng cô lúc này đã không thoải mái, muốn khóc phát tiết, thật vừa đúng khóc ra.

Cô vừa khóc lên đã khiến cho tay chân La Vĩ Khôn thực sợ hãi, "Khóc cái gì chứ! Anh nói đều là sự thực, em đã phun khắp nơi như vậy, lại còn hủy hoại cả một bộ quần áo giá trị xa xỉ của anh đó, thật đấy."

Hàm Hàm không nói chuyện, vẫn không tiếng động nỉ non như vậy, cũng không buồn ngẩng đầu lên, không mắng chửi người, chính là giả bộ uất ức, giả bộ đáng thương. La Vĩ Khôn chính là người như vậy, ăn mềm không ăn cứng! Cô hiểu rõ hơn anh không phải sao?

"Đừng khóc nữa, anh đã sớm bảo người đi mua quần áo cho em rồi, lập tức sẽ đưa tới ngay. Anh không muốn bắt nạt em, chỉ chọc em chơi thôi." La Vĩ Khôn đa tay muốn ôm lấy Hàm Hàm, nhưng lại bị cô hất ra.



La Vĩ Khôn cũng không lại chiêu với Hàm Hàm, chỉ nói rất là uất ức: "Hầu hạ em cả một đêm, em phun lên khắp cả người anh, lại còn đi tiểu tiện vào trong tủ quần áo của anh, hủy hoại mất bao nhiêu bộ quần áo quý giá của anh, anh cũng còn chưa khóc, em khóc cái gì."

Hàm Hàm rốt cục ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt đầy nước mắt, khóc biện giải cho mình: "Anh nói bậy, tôi mới không biết... Sẽ không đi tiểu tiện vào trong tủ quần áo của anh... , anh đừng có mà nói hơu nói vượn."

"Em xem đi, em vẫn còn không thừa nhận sao? Chính bản thân em tự ngẫm lại, đêm qua ai tìm không thấy toilet, đã đi loạn xạ khắp nơi… Anh đây chính là có chứng cớ, nếu không chính tự em đi xem."

Hàm Hàm cắn môi không nói chuyện cũng nín khóc. Cô nỗ lực hồi tưởng ban đêm ngày hôm qua. Trong cơn ngủ mơ của mình, cô hình như là tìm đến toilet, nhưng thế nào cũng không tìm ra được. Cuối cùng tìm được rồi, cô cảm thấy bồn cầu kia thực là rất mềm mại, còn ngồi không vững... Nghĩ tới đây, mặt cô vọt lên một chút đỏ ửng. Cô thực sự sẽ không coi tủ quần áo của anh chính là toilet đấy chứ, mắc cỡ chết người đi được!

Xấu hổ biến thành gào khóc, "Tôi phải về nhà!" Cô muốn dùng khóc lóc để che giấu sự xấu hổ lẫn ngượng ngùng của mình. Ồ, đây thực sự là một biện pháp không tệ! Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đã coi tủ quần áo của La Vĩ Khôn trở thành toilet đâu!

La Vĩ Khôn cũng phải bật cười. Vừa vặn lúc này cũng có người nhấn chuông cửa, đưa quần áo tới. La Vĩ Khôn ra nhận quần áo đưa tới cho Hàm Hàm mặc. Hàm Hàm cầm quần áo vội vội vàng vàng thay vào, chạy tán loạn khắp phòng để tìm cái túi của chính mình, cũng không quay đầu lại bỏ chạy đi khỏi nơi này.

Cả đời này cô đều không muốn còn phải nhìn thấy La Vĩ Khôn nữa!

La Vĩ Khôn lại cười nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng âm thầm nói, Hàm Hàm, cả đời này em đừng có nghĩ mong thoát khỏi anh!

*

Thời gian trôi qua một ngày lại một ngày. Mấy ngày qua Hàm Hàm vẫn chưa thể thoát ra khỏi cái chuyện xấu hổ đó. Mỗi ngày cô đều lo lắng đề phòng chỉ sợ La Vĩ Khôn lại xuất hiện tại trong tầm mắt của cô. Cũng may là vài ngày qua anh cũng không hề xuất hiện, làm cho cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thời điểm Hàm Hàm đang sợ bị La Vĩ Khôn phiền nhiễu, thì Tố Tố lại bị phiền nhiễu. Bởi vì Triệu Đình Phương đã gọi cho cô một cú điện thoại, hơn nữa lại còn là cú điện thoại xin lỗi. Bà hi vọng cô tha thứ cho những lời nói mà lúc trước bà đã nói cô.



Tố Tố cảm thấy bà mẹ chồng này thật sự cực kỳ khôn khéo. Thời điểm quan hệ giữa cô và Sở Lăng Xuyên ác liệt nhất, thì vì đứa nhỏ, bà mẹ chồng này hết dụ dỗ lại đe dọa, không để cho cô và Sở Lăng Xuyên ly hôn.

Hiện tại, quan hệ giữa cô và Sở Lăng Xuyên đã tốt hơn một chút, bà mẹ chồng lại gọi điện thoại đến để xin lỗi cô. Kỳ thực, mục đích của bà vẫn là đứa cháu nội kia. Tố Tố tự nói với mình, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, huống chi, cô căn bản cũng không cần phải để ý lúc trước người nhà của Sở Lăng Xuyên đã làm gì đối với cô.

Sở Lăng Xuyên đối với cô vẫn như lúc trước. Hiện tại cô cũng đã tiếp nhận anh rồi, huống chi là bố chồng, mẹ chồng. Dù sao, sự xúc phạm mà cha mẹ chồng và Sở Lăng Xuyên đối với cô trước đây đã gây nên tổn thương đau đớn cho cô, căn bản cũng không đáng giá được nhắc tới.

Cô chẳng qua là cảm thấy, lúc trước mọi người đã có sự lạnh lùng như vậy, hiện tại lại dẹp sự lạnh lùng đi xuống, vì biết có thằng cháu nội, lại là dụ dỗ đe dọa, lại là xin lỗi, cô cần gì chứ?

Triệu Đình Phương không đến tìm cô, cô có thể tiếp tục giả bộ hồ đồ giống như đã từng làm như vậy, cứ làm bộ như bọn họ không tồn tại. Thế nhưng mà nếu như Triệu Đình Phương tìm tới, thái độ của cô đối với gia đình của Sở Lăng Xuyên có liên quan đến tương lai của gia đình, cũng như đối với Sở Lăng Xuyên.

Có lẽ cứ từ từ thì sẽ tốt hơn, chờ cô nghĩ thông suốt, có lẽ tất nhiên không thể so đo rồi. Ngày nào đó cô đón nhận Sở Lăng Xuyên, kỳ thực cô cũng nên hiểu rõ rằng, cô tiếp nhận không chỉ là một mình anh.


Tố Tố còn đang ở trong sự rối rắm thì cuối cùng đã tới thứ sáu, Sở Lăng Xuyên đã sắp trở về rồi. Cũng giống như trước kia, sau khi tan tầm cô về nhà ch mẹ mình trước, nấu cơm, ăn cơm, để dành cơm lại cho anh, rồi sau đó cùng chơi đùa với Tiểu Bao Tử.


Ngày tháng bảy trời rất nóng, Tiểu Bao Tử ở nhà chỉ mặc cái áo may ô cùng chiếc quần đùi nhỏ. Cho dù ở trong nhà có điều hòa thế nhưng cậu nhóc vẫn nóng bức đến mức một đầu đầy mồ hôi. Bởi vì cu cậu không bao giờ chịu ngồi yên lấy một lát.


Mấy ngày nay lượng từ ngữ của cậu nhóc đã tăng nhiều hơn, cũng càng có chủ kiến của mình, không thích nghe lời nói của người lớn nữa. Có thể nói, cậu nhóc muốn độc lập. Thực ra đó cũng là chuyện tốt thôi, nhưng cũng đã khiến cho người lớn phải đau đầu.


Có đôi khi cậu nhóc nói ra cái từ gì đó, hoặc là một câu đơn nào đó, đều sẽ làm cho mọi người bị chấn động. Bởi vì không có người nào dạy cho nhóc, cho nên Tố Tố chính là nghĩ mãi mà không rõ, làm thế nào mà nhóc lại nói ra được điều này. Đương nhiên là đáp án này cô thực không có cách nào để xác thực câu trả lời này từ Tiểu Bao Tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK