Kiều Nhược Tuyết sau khi tỉnh lại thì biết được đứa con trong bụng đã mất, cô ta như phát điên mà đuổi hết bác sĩ y tá kiểm tra ra ngoài, mặc kệ đầu đau như búa bổ.
Đứa con là điều duy nhất để cô ta có thể thuận lợi có được toàn bộ số tài sản của nhà họ Hoắc, cứ thế mà biến mất rồi!
Kiều Nhược Tuyết cố gắng tới ngày hôm nay chỉ vì điều đó, mất con rồi cô ta có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
Ánh mắt cô đanh lại, dường như có thể thấy được tia lửa xẹt qua, hiện rõ một sự ác ý.
“Lộ Uyển Nhiên, tất cả đều là tại cô!”
Mọi sự hận thù đó ngoài Uyển Nhiên ra quả thật cô ta chẳng còn trút được lên người nào nữa. Từ khi cô xuất hiện, mọi chuyện tốt xấu gì Kiều Nhược Tuyết cũng đều đổ hết lên người cô cả. Dù là xảy ra bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa, thì Lộ Uyển Nhiên chính là lý do.
Cánh cửa phòng một lần nữa bị mở ra, nhưng không phải là đám người bác sĩ vừa rồi mà chính là Hoắc Lâm. Ông lo lắng bước vào nhưng lại không thể phát hiện ra ẩn ý trong mắt cô vợ nhỏ đối với mình là đang vô cùng chán ghét.
“Nhược Tuyết à, bác sĩ bảo em không cho họ kiểm tra, nhỡ còn chỗ nào không khỏe thì sao?”
Hoắc lão gia lo lắng thừa thãi quá rồi, nếu còn chỗ không khỏe thì cô ta đã không còn sức để mà ngồi nghĩ cách làm sao để trút giận như vậy.
Kiều Nhược Tuyết ấm ức, tỏ vẻ đáng thương sà vào lòng Hoắc Lâm bắt đầu nức nở.
Trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng hình ảnh trông chẳng khác nào bố con cả!
“Em xin lỗi, em không bảo vệ được cho con, em đã hại con rồi…”
“Không sao không sao, Nhược Tuyết à em đừng tự trách, bây giờ sức khỏe em mới là quan trọng nhất.”
“Không có con anh sẽ không bỏ em chứ? Anh sẽ không bỏ rơi em để đón Chấn Dạ về nhà đúng không, dù sao bây giờ cậu ấy cũng là người con trai duy nhất của Hoắc Gia…”
Kiều Nhược Tuyết biết rõ Hoắc Lâm có ý muốn Trình Chấn Dạ trở về thừa kế sản nghiệp, trong lòng ông vẫn luôn rất coi trọng hắn, còn hơn cả cô nữa! Chỉ e rằng lúc này khoảng cách giữa cô với số tài sản đó càng ngày cách càng xa rồi.
Mặc kệ mối quan hệ cha con của hai người họ tệ thế nào, dù sao thì hắn cũng là con ruột của ông còn gì. Hoắc Gia lớn như vậy lại còn tồn tại nhiều đời, sản nghiệp nhất định sẽ không để vào tay người ngoài.
Hoắc Lâm vỗ nhẹ lưng an ủi cô vợ nhỏ, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Đừng nghĩ nhiều, làm sao anh có thể bỏ rơi em chứ.”
Tuy nhiên ông chỉ trả lời một vế, vế còn lại thì không hề đá động tới một từ.
Kiều Nhược Tuyết khẽ mím môi.
Lão già này vẫn cố thủ tới cùng hay sao?
[…]
Tình trạng Uyển Nhiên hồi phục khá tốt nên được xuất viện sớm, cũng may là nhờ có câu “không được vận động mạnh” kia. Trình Chấn Dạ cũng thật có nguyên tắc, thế mà cũng không làm gì thật.
Hôm nay là ngày xuất viện, Uyển Nhiên bị chôn chân tại bệnh viện đã mấy ngày trời liền không nén nổi sự kích động. Cô muốn ngắm nhìn lại thế giới tươi đẹp bên ngoài, chứ ở trong này cứ như trong nhà giam vậy, và người giám sát lại còn là Trình Chấn Dạ.
Uyển Nhiên chưa kịp vui vẻ được bao lâu thì lại trở nên câm nín trong nháy mắt, dần dần hiện rõ sự bất lực.
“Ông chủ Trình, em cũng không phải là tàn tật gì cả, chỉ bị trật khớp chân cũng đã khỏi rồi, anh còn đẩy xe lăn đến đây làm gì?”
Muốn cô ngồi xe lăn hoành tráng rời khỏi bệnh viện đấy sao?
“Trước khi về tới nhà thì vẫn chưa đảm bảo được điều gì cả.”
“Có anh đi cùng còn xảy ra được chuyện gì sao? Trình Chấn Dạ, từ bao giờ anh lại thiếu tự tin đến vậy nhỉ?”
Hắn quay người lại, đôi mắt nhìn cô đầy ý cười.
“Vậy là em tin anh đúng không?”
“Em…”
Cô đột nhiên lại không biết trả lời thế nào. Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?
Trình Chấn Dạ không nói nhiều nữa mà hành động quen thuộc dứt khoát dễ dàng bế bổng cô lên khiến cô không kịp phản ứng.
Tới tận bây giờ cô vẫn chưa thể dự đoán được những gì hắn sẽ làm tiếp theo mà, toàn làm những chuyện cô không ngờ tới.
Trước đó cô bị thương ở chân, mặc dù đã khỏi nhưng hắn có thể để mặc cho cô đi bộ ra ngoài sao? Hoặc là ngồi xe lăn, hoặc là để hắn bế ra ngoài. Cô từ chối phương án đầu tiên rồi thì hắn chỉ còn cách thực hiện phương án còn lại thôi.
Biết thế ngồi xe lăn cho xong!
Suốt dọc đường đi hai người luôn nhận được sự quan tâm của mọi người, không ai là không nhìn. Hắn mặt dày thì không sao rồi, nhưng còn Uyển Nhiên xấu hồ chỉ có thể vùi đầu trốn trong lòng hắn.
“Trốn gì chứ, đâu phải họ không biết em.”
“Nhưng cũng không thể đưa mặt ra cho họ nhìn được, em không phải anh, không biết xấu hổ.”
Hắn chỉ cười rồi thong thả bế cô đi thẳng ra ngoài, vài bước chân dài của hắn đã nhanh chóng ra tới ngoài xe.
Uyển Nhiên yên vị ngồi vào trong rồi mới sực nhớ ra chiếc điện thoại, lúc nãy cô còn để trong phòng bệnh quên cầm theo rồi. Chỉ tại hắn, làm phân tâm cô thôi.
Không còn cách nào khác, thế là Trình Chấn Dạ chỉ đành quay trở ngược lại vào trong một lần nữa.
“Chấn Dạ.”
Hắn vừa cầm chiếc điện thoại, quay người lại đã thấy Kiều Nhược Tuyết đứng ngoài cửa. Đến mà không có một tiếng động, xuất hiện cứ như ma quỷ vậy.
“Cậu cũng nhẫn tâm thật đấy, chỉ cách có vài bước, cũng không đến thăm tôi một lần.”
Thăm cái gì? Hắn còn chưa có thời gian để tìm cô tính sổ, nói gì đến thăm.
Nếu hắn mà đến thăm thật thì số ngày Kiều Nhược Tuyết phải ở lại bệnh viện sẽ kéo dài thêm đấy.
Không đợi hắn trả lời, Kiều Nhược Tuyết trực tiếp bước vào trong.
“Đến cả ánh nhìn thương hại cậu cũng không thể cho tôi sao?”
“Cô thì có gì đáng để thương hại à?”
“Biết trước cậu sẽ nói như vậy mà. Dù sao tôi cũng vừa mới mất con…”
Trình Chấn Dạ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt khẽ nheo lại ý cợt nhã.
“Cô nên cảm thấy may mắn với phải, vì vẫn còn có thể đứng đây nói những lời nhảm nhí thế này.”
Hắn bước lên một bước đưa tay giữ lấy cằm Kiều Nhược Tuyết, không dùng sức nhưng vẫn đủ ấn cô ta vào tường.
“Ngoài cô ra, tôi trước giờ chưa từng ra tay với phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ nương tay. Trình Chấn Dạ tôi sẽ không nể mặt bất kì ai, muốn chơi tôi sẽ chơi tới cùng.”
Hắn không đùa, cũng không phải đe dọa.
Bàn tay lớn đặt ở cổ Kiều Nhược Tuyết mang đầy ý uy hiếp, chỉ cần hắn dùng sức một chút, trong tức khắc là có thể bóp chết cô ta rồi.
Kiều Nhược Tuyết kiêu ngạo vậy nhưng cũng run rẩy trước hắn, chính cô cũng không chắc hắn có thực sự sẽ ra tay hay không.
“Cậu sẽ hối hận đấy…”
Hắn nghe xong thì bật cười, tay còn lại cầm chiếc điện thoại nâng cằm cô ta lên.
“Cô có biết điều tôi hối hận duy nhất là gì không?”
Trình Chấn Dạ thu lại nụ cười ghé sát vào tai Kiều Nhược Tuyết, giọng nói trầm lại lạnh lẽo đến thấu xương.
“Chính là không giải quyết cô sớm hơn một chút.”
Gương mặt kia thoáng chốc đã biến sắc, từ trắng bệnh trong giây lát đã chuyển sang đỏ ửng. Kiều Nhược Tuyết ôm lấy cánh tay cứng cáp của hắn vùng vẫy trong vô vọng, lực tay như thế, hắn thật sự sẽ bóp chết cô ngay hôm nay sao?
Trình Chấn Dạ nhìn người phụ nữ trước mặt một cách thờ ơ, không chút cảm xúc. Hắn biết bản thân mình bây giờ đang làm gì, hắn đang vô cùng tỉnh táo.
“Chấn… Chấn Dạ… b… buông ra…”
Tiếng kêu của Kiều Nhược Tuyết phong phanh chỉ nghe được bao nhiêu đó.
Lần này trong ánh mắt của hắn cô ta đã thật sự thấy được sự cuồng bạo, tàn độc hơn những gì đã tưởng.
Có Lộ Uyển Nhiên bên cạnh xoa dịu đã khiến họ quên mất Trình Chấn Dạ là người đáng sợ thế nào. Hắn chưa từng giết người, nhưng những kẻ từng động đến hắn tới bây giờ cũng chẳng mấy ai còn sống.
“Cậu Trình.”
Dục Sơ thấy vậy liền chạy vào giữ hắn lại, nhưng giờ phút này rồi đối với sự ngăn cản của anh đã chẳng còn ảnh hưởng gì tới hắn cả.
“Cậu Trình, bình tĩnh lại đi, không được.”
Hắn chỉ đối phó với Kiều Nhược Tuyết bằng một tay, nhưng Dục Sơ cũng không có cách nào để kéo hắn ra được. Anh vốn chẳng phải là đối thủ của hắn.
Kiều Nhược Tuyết sống dở chết dở chỉ còn cách nhìn Dục Sơ bằng ánh mắt cầu cứu, người ngoài không biết nhìn vào trông cô ta đáng thương thế nào cơ chứ.
Tư thế giằng co ba người thế này trông cũng đặc sắc quá rồi.
Kiều Nhược Tuyết lúc sau không còn phản ứng gì nữa, Trình Chấn Dạ mới buông ra. Mặc kệ cô ta sống chết thế nào hắn chỉ lạnh lùng quay đi không nói một lời.