Buổi quay phim đầu tiên tiến hành ở ngoài trời, là phân cảnh thời thanh xuân khi chàng trai và cô gái đã ở bên nhau.
Trình Chấn Dạ lấy lý do là muốn tìm hiểu một chút về hậu trường để tới đoàn làm phim, thật may Tạ Nhân Phi cũng lấy lý do đó để đi cùng với hắn.
Trông như yêu lén nhưng cũng khá vui!
“Trong kịch bản có phân cảnh thân mật nào không?”
“Hả?”
Tạ Nhân Phi nghe hắn hỏi xong cũng nhớ lại thử, kịch bản anh có đọc qua một lần rồi, nhưng cũng chỉ là lướt sơ qua.
“Hình như không có, cùng lắm chỉ đến mức hôn môi thôi.”
“Hôn môi còn chưa thân mật?”
Đối với Tạ Nhân Phi thì đó là điều bình thường là phải rồi!
Anh ngượng ngùng bật cười lảng tránh ánh mắt của hắn, rõ ràng là không có ý đó.
“À thì… cảnh hôn đều lấy góc quay mà, cậu không cần lo, nếu có tiếp xúc thân mật thật thì là nắm tay, ôm nhau thôi. Với lại Ninh Dịch nổi tiếng là người lịch thiệp, ga lăng còn gì, cậu không cần phải lo cậu ta làm gì Uyển Nhiên đâu.”
Không phải hắn lo Ninh Dịch làm gì Uyển Nhiên, mà là không muốn người khác giới động chạm vào cô. Là yêu cầu công việc thì hắn sẽ tôn trọng, nhưng đừng có quá đáng là được.
Thợ tạo hình chỉnh sửa lại một chút trang phục của Uyển Nhiên, chuẩn bị ghi hình rồi nhưng dường như cô vẫn còn căng thẳng.
Ninh Dịch quan sát một lúc cuối cùng cũng mỉm cười đi tới, “Cô đừng nghĩ gì nhiều cả, chút nữa cứ tự nhiên là được rồi, xem như không có máy quay, không có đạo diễn. Lúc mới vào nghề tôi cũng lo lắng như cô vậy, nhưng lúc bắt đầu bấm máy hòa mình vào nhân vật thì sẽ không sao nữa.”
“Cảm ơn anh, chỉ là tôi sợ mình làm không tốt sẽ ảnh tới anh và mọi người.”
Hát thì không sao, nhưng diễn thì có chút không ổn thật.
Nhớ lại lần đầu, nếu như cô mà diễn tốt thì có lẽ đã qua được mắt Trình Chấn Dạ rồi!
Hắn đứng từ xa nhìn cô, ánh mắt đầy ý cười.
Chẳng phải trước khi ra khỏi nhà cô còn tự tin bảo không căng thẳng sao, vậy mà bây giờ sao lại trông đáng thương thế kia?
“Nhưng mà dạo này cậu không cần làm ông chủ quản lý tòa nhà trăm tầng nữa à, cứ vài bữa lại đến Ảnh Thị rồi. Tôi còn không có thời gian đến chỗ cậu nữa, chắc là có nhiều mĩ nhân đang mong nhớ tôi lắm…”
Trình Chấn Dạ ngoại trừ Uyển Nhiên ra thì không vướng bụi trần gì nữa, thế mà những cô gái kia đều ở chỗ hắn cả, có phí phạm quá không chứ.
Không ấy thì hai người đổi chỗ cho nhau cũng được vậy!
“Cũng không có chuyện gì to tát, Dục Sơ thay tôi xử lý được.”
“Cậu đấy, việc gì cũng giao cho Dục Sơ, cậu ta càng ngày càng khó tính coi chừng sau này lại không lấy được vợ.”
Chắc là khó tính với Tạ Nhân Phi thôi nhỉ, chứ anh đối với cậu Trình và cô Lộ lại rất dễ chịu cơ.
“Nếu lo vậy thì cậu đi mà làm vợ cậu ta là được rồi.”
Chợt phát hiện ra một điều, hắn dường như rất thích gán ghép Tạ Nhân Phi và Dục Sơ với nhau nhỉ. Hai người họ người nóng người lạnh, có thể dung hòa với nhau được đấy!
“Thôi đi nhé, anh Tạ của cậu đây chỉ có hứng thú với phụ nữ thôi!”
Ừ, hứng thú với ai cũng được, hắn không bận tâm đâu.
Uyển Nhiên và Ninh Dịch đã bắt đầu quay phim rồi, xem xem thế nào.
“Lộ Uyển Nhiên biểu cảm gương mặt rất tốt, nhưng chưa tạo được cảm giác với Ninh Dịch lắm. Hai người đang đóng vai người yêu của nhau, cần phải gần gũi thân thiết thêm một chút nữa.”
Cô gật gật đầu.
Khoảng cách với thần tượng của cô bây giờ thật sự là quá gần rồi, nhưng mà mấy ngày làm việc chung cô còn chưa kịp xin chữ ký nữa.
“Tưởng tượng tôi là một người mà cô yêu, nhắm mắt diễn xong cảnh này là được rồi.”
Tưởng tượng một người mà cô yêu sao?
Trình Chấn Dạ?
Cô bước lùi về phía sau, đợi đạo diễn hô bắt đầu lần nữa rồi chạy tới ôm chầm lấy Ninh Dịch.
Vẫn không có cảm giác, không giống như khi ôm hắn gì cả. Trình Chấn Dạ là Trình Chấn Dạ, Ninh Dịch là Ninh Dịch, cô không tưởng tượng được.
“Ánh mắt cần thêm một chút tình ý, lại lần nữa nào.”
Tạ Nhân Phi nhìn sang hắn vẫn đang chăm chú quan sát thì không kiềm được lòng mà hỏi, “Cậu xem, cảnh này quay lại nhiều lần vậy rồi, rốt cuộc khi hai người ôm nhau cậu thường làm gì mà bây giờ cô ấy không tập trung vào cảnh ôm được vậy?”
Vậy thì sau này nhỡ có đóng cảnh hôn thì không biết phải quay lại bao nhiêu lần nhỉ?
Lúc ôm cô thì hắn chỉ ôm thôi, chẳng làm gì cả, đơn giản là hắn đem lại cho cô cảm giác an toàn.
[…]
Tiến trình quay một đoạn phim ngắn kết thúc sau nửa tháng, thế là gom lại tổng thời gian cả lúc luyện hát, thu âm và quay phim là tròn một tháng. Uyển Nhiên cuối cùng cũng có được thời gian nghỉ ngơi một tuần, sau khi hết một tuần đó sẽ đến giai đoạn quảng bá.
Cô tuy là người mới nhưng làm mọi thứ đều rất tốt, đạo diễn còn từng khen cô có tố chất diễn xuất, chỉ hơi lấn cấn ở những phân cảnh tình cảm thôi, sau này còn có thể trau dồi cải thiện thêm được.
Tạm thời gác qua những chuyện đó đi, quan trọng là cô có một tuần nghỉ ngơi được ở bên cạnh hắn rồi!
Uyển Nhiên bước ra từ nhà tắm, mái tóc dài ướt rũ xuống bờ vai thon thả, phần cánh mỏng trên của hai dây váy cũng bị thấm ướt. Mọi ngày máy sấy tóc đều luôn để trong nhà tắm nhưng hôm nay cô tìm không thấy nữa.
Trình Chấn Dạ bước vào phòng, nhìn cô bận bịu lục lọi trong các ngăn tủ thì đi tới. Ăn mặc mỏng manh như vậy, là để quyến rũ hắn đấy sao?
“Tìm gì vậy?”
“Máy sấy tóc, anh thấy nó đâu không, em tìm không thấy.”
Uyển Nhiên quay lại, hắn cũng thử đưa mắt nhìn xung quanh xem nhưng cũng không thấy. Bình thường hắn chỉ dùng khăn lau đầu nên ít khi để ý đến nó.
Trình Chấn Dạ quay người đi. Cô còn tưởng là hắn sẽ xuống nhà tìm máy sấy tóc cho cô cơ, ai ngờ hắn chỉ đi ra đóng cửa phòng rồi quay lại.
Khó hiểu thật chứ.
“Sao anh lại đóng cửa?”
“Lại đây, anh lau tóc cho em.”
Cô nghe lời ngồi xuống giường, ngoan ngoãn ngồi yên để hắn lau tóc. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, không làm cô đau.
Dễ chịu thật đấy, hắn mà cứ thế này thì máy sấy tóc sẽ bị cô ngó lơ đi mất.
Uyển Nhiên bất giác ngước lên nhìn hắn. Người đàn ông này, lau tóc thôi mà sao vẻ mặt lại nghiêm túc thế kia? Hắn luôn rất có trách nhiệm với từng hành động mình làm thì phải.
Rốt cuộc từng tính cách trong con người hắn được hình thành như thế nào vậy?
“Em nhìn gì vậy?”
“Trình Chấn Dạ, anh có thật không?”
Lại hỏi câu ngớ ngẩn gì nữa thế?
Hắn cũng đã quen rồi.
“Không có thật.”
Vậy nên cũng rất biết phối hợp với cô đấy.
Uyển Nhiên vui vẻ bật cười, nhìn hắn cứ như người bố đang chơi đùa với con gái vậy. Có lẽ hắn đã dễ dàng với cô quá rồi, nên cô không biết sợ là gì nữa. Ở trước mặt cô, hắn đã không còn lại một sự tôn nghiêm nào cả!