• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện của Trình Chấn Dạ đã giải quyết xong cả rồi, bây giờ hắn sẽ chỉ tập trung vào mỗi cô, và những chuyện liên quan đến cô.

Buổi tối màn đêm bao phủ toàn thành phố cùng với cơn mưa lất phất, cảm giác lúc này nếu có thể chui rúc trong chăn thì phải thích biết mấy. Quả thật không ngoài mong đợi, nhưng là hắn nằm trong chăn, cô nằm trong lòng hắn!

Hắn không nói nên có lẽ cô không biết, lần nào nào cũng vậy, mỗi khi ngủ không đêm nào mà cô không giở trò “sàm sỡ” với hắn cả. Hắn tuy có bất lực nhưng hắn không nói, vì hắn rất thích.

“Tạ Nhân Phi đã liên hệ xuống dưới thử rồi, có một bài hát đang thiếu giọng nữ rất hợp với chất giọng của em. Ngày mai tôi sẽ đưa em đến Ảnh Thị xem thế nào.”

“Thật sao?”

“Thật, nếu em nghe sơ qua giai điệu thấy không thích thì có thể không nhận.”

Đây là một cơ hội dành cho cô làm sao có thể không nhận chứ, trong âm nhạc cô không kén chọn, thể loại nào cũng có thể hát, có lẽ sẽ đều ổn cả thôi.

“Cảm ơn anh…”

“Cảm ơn thì thôi đi.”

Hắn sẽ còn làm nhiều thứ cho cô hơn nữa, cô có cảm ơn cả đời thì cũng chưa chắc đã đủ đâu. Vả lại cô cần gì khách sáo với hắn như vậy, thay vì cảm ơn tại sao không làm điều gì khác chân thực hơn một chút?

Uyển Nhiên nghĩ tới ngày mai sẽ đến Ảnh Thị thì vui mừng ra mặt, từ nãy đến giờ cười suốt không thôi.

Mọi trình tự hắn đặt ra đều có tính toán cả, hắn muốn chắc chắn mọi bước đi của cô sẽ hạn chế thấp nhất rủi ro hay trắc trở, cô chỉ cần học cách thích ứng, hắn sẽ lo liệu tất cả.

“Chỉ một chuyện đó mà có thể làm em vui đến vậy?”

“Tất nhiên rồi, mong ước từ nhỏ của tôi cũng chỉ có như thế, sắp thực hiện được rồi làm sao không vui cho được. Nếu anh trai tôi mà biết được có khi còn vui hơn cả tôi nữa.”

Đúng rồi, chuyện gì cô cũng chỉ nghĩ đến anh trai đầu tiên thôi.

“Bữa tối em ăn no chưa?”

“No rồi, sao thế?”

Cô nhìn vào ánh mắt hắn đột nhiên hiểu ra gì đó.

Còn có ý gì khác nữa chứ!

Nhưng mà bây giờ cô mới sực nhớ ra một điều, hơi e ngại một chút nhưng khiến cô lo lắng mấy ngày nay.

“Lần đó… anh có mang bao không vậy…”

“Gạo nấu chín thành cơm rồi em mới nghĩ thử đã vo gạo chưa à?”

Dù sao mọi chuyện cũng diễn ra quá đột ngột, cô đâu có đủ thời gian để suy nghĩ đến những chuyện khác.

Hắn luôn trong tư thế chủ động với mọi việc, vì vậy cô không cần phải lo.

“Tôi chuẩn bị xong hết rồi mới vào gặp em.”

“Vậy có nghĩa là anh biết trước chuyện đó sẽ xảy ra?”

“Có thể xem là như thế.”

Vì hắn là người thực hiện mà!

Uyển Nhiên nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, trông có vẻ đắc ý kiêu ngạo thế kia.

Đêm đó là cô đề nghị hủy hợp đồng, hắn sau đó lại có thể suy tính kỹ lưỡng đến vậy sao? Lại còn chắc chắn sẽ làm chuyện đó nữa?

Trông cô có vẻ dễ dàng bị nắm bắt tâm lý quá rồi, nhưng cũng chỉ có hắn mới nhìn thấu được.

Trong chuyện quan hệ, chuyện cô không muốn hắn sẽ không làm, hơn nữa thời điểm hiện tại với cô đang là nhạy cảm, không thể để chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Và tất nhiên hắn sẽ không bao giờ để cô phải uống thuốc tránh thai cả.

“Trình Chấn Dạ…”

“Em rất thường xuyên gọi cả họ tên tôi nhỉ?”

“Ồ… tôi xin lỗi.”

Chỉ có điều cô luôn miệng gọi như thế hắn cũng quen rồi.

“Thích thì cứ gọi, tôi không cấm em.”

Rõ ràng hắn là một người đàn ông rất hoàn hảo không có khuyết điểm, nhưng tại sao lại chọn cô?

Cô cũng chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ quen biết và ở bên một người như vậy.

Hai người bây giờ chỉ là quan hệ hợp đồng thôi sao?

“Sao lại nhìn tôi như thế?”

“Tôi…”

“Còn nhìn nữa, tôi sẽ hôn em đấy.”

Uyển Nhiên hơi nghiêng đầu, rồi tự nhiên lại cụp mi mắt.

Ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn treo trên tường không đủ sáng để soi rõ sự biến đổi cảm xúc trên gương mặt cô là thế nào, hắn cũng nhìn không rõ.

“Hay là anh hôn tôi đi…”

Giọng của cô chỉ nhỏ thôi, nhẹ nhàng len lỏi vào xoa dịu trái tim của hắn.

Lộ Uyển Nhiên của trước kia cũng từng rất kiêu ngạo, chưa từng có ai cưỡng lại sự hấp dẫn của cô cả. Nhưng bây giờ, sự thật là cô lại không thể cưỡng lại sự mê hoặc của hắn, ánh mắt của hắn, sự đối xử dịu dàng của hắn đã chạm được vào nơi sâu nhất trong trái tim cô. Cô thừa nhận, mình phải lòng hắn từ lâu rồi, cũng đã chuyển dần thành tình yêu. Cô thể hiện rất rõ, có lẽ là do không biết che giấu cảm xúc, cũng từng vô tình nói thẳng ra. Còn hắn thì không nói nhiều, thường chỉ thể hiện bằng hành động.

“Lộ Uyển Nhiên.”

“Tôi chỉ là không nhịn được nữa…”

Thật ra lúc này cô đã đều thể hiện bằng hành động cả rồi, hắn tinh ý, hắn sẽ nhìn thấy.

“Em đang bày tỏ tình cảm của mình với tôi đấy sao?”

“Anh có nhận không?”

Cô vẫn chưa nói gì nhiều, chẳng lẽ hắn đều hiểu cả rồi?

Trình Chấn Dạ ngồi dậy, khiến cô cũng bất giác ngồi theo.

Trông cô bây giờ đáng yêu thật đấy, cứ như cô nữ sinh đang tỏ tình với đàn anh khoá trên vậy. Vẻ mặt cô như thế là bị đàn anh đó từ chối rồi sao?

Khoé môi hắn cong lên, rõ ràng đã bị làm cho dao động, nhưng có chút không đành lòng.

“Thể diện của tôi đều bị em làm mất hết cả rồi.”

“Là sao?”

“Những lời đó còn cần em phải nói ra à?”

Hắn không kiên nhẫn giải thích từng chút một cho cô hiểu, trực tiếp đưa tay kéo nhẹ cô về phía mình.

“Có ngốc không chứ, tôi còn tưởng đã làm cho em hiểu ra cả rồi.”

Uyển Nhiên…..

“Tôi yêu em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK