Sau thời gian nghỉ ngơi một tuần, ca khúc của Ninh Dịch cuối cùng cũng được phát hành kèm theo đoạn phim quảng bá. Với độ nổi tiếng của anh thì ngay sau khi phát hành ca khúc nhận được rất nhiều sự quan tâm cùng với độ thảo luận cao.
Cho nên giọng ca nữ phụ tên Lộ Uyển Nhiên cũng được chú ý tới.
“Đánh giá không tệ chút nào, Uyển Nhiên hình như cô nổi tiếng rồi đấy.”
Tạ Nhân Phi đọc qua một lượt đánh giá bên dưới không kiềm được mà cảm thán.
Cô cũng đang chăm chú ngồi đọc đây, có một sư thu hút đặc biệt tới lạ khiến cho cô quên luôn người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Trình Chấn Dạ không đọc nhưng cũng nắm được tình hình rồi, chỉ là, Lộ Uyển Nhiên dám không để ý tới hắn sao?
Hắn nên lo dần đi là được rồi, không biết sau khi cô nổi tiếng có đẩy hắn sang một bên không nữa.
“Âm nhạc thì khen giọng của Uyên Nhiên rất đặc biệt, nghe hay và mới lạ. Còn về phim thì tạo hình của cô rất xinh đẹp, và…”
Đọc tới đây bỗng nhiên Tạ Nhân Phi dừng lại, vô thức nhìn sang Trình Chấn Dạ nhưng không tiện nói ra.
Và rất xứng đôi với Ninh Dịch…
Uyển Nhiên cũng đọc tới đoạn này rồi bắt đầu ngây ra, e dè đặt chiếc máy tính bảng lên bàn.
Xứng đôi gì chứ, họ nói vậy không sợ người hâm mộ của Ninh Dịch tẩy chay cô sao.
“Có một nhà sản xuất chương trình muốn mời hai người họ tham gia chung, cậu thấy sao?”
“Hạng mục gì?”
Cô cũng ngước nhìn Tạ Nhân Phi trông chờ câu trả lời. Chỉ là cô không ngờ tới một vai phụ nhỏ nhoi như mình thế mà cũng được để ý tới sao?
Nhìn ánh mắt của hắn thế kia, anh cũng không biết có nên nói ra không nữa.
Là một chương trình thực thế hợp tác tạo cảm hứng, nhưng nội dung thực chất là tạo hiệu ứng couple của những cặp đôi đang nhận được sự yêu thích từ khán giả. Nếu như thành công sẽ tăng thêm độ nổi tiếng của cặp đôi đó và nâng cao tỉ suất người xem chương trình.
“Đó cũng là một cơ hội tốt để độ nhận diện của Uyển Nhiên được tăng cao, không phải ai cũng được mời tham gia chương trình đó đâu.”
“Không được.”
Trình Chấn Dạ mất kiên nhẫn lên tiếng.
Đào đâu ra cái chương trình quái quỷ vậy chứ, cô đã có hắn đây rồi còn cần phải tham gia chương trình cặp đôi gì đấy ư, lại còn với một người đàn ông khác?
Biết ngay là hắn không đồng ý mà.
“Nhưng mọi người vẫn chưa biết gì về Uyển Nhiên, có thể nhân cơ hội đó thông qua chương trình để đưa cô ấy đến gần với mọi người hơn, biết đâu sau chương trình sẽ càng có thêm nhiều dự án muốn hợp tác với cô ấy. Hơn nữa đâu có ai biết hai người là vợ chồng, và đây cũng là một chương trình hết sức bình thường thôi mà.”
“Muốn mọi người biết thông tin thì có thể viết ra một bài giới thiệu rồi đính chính lên trang chủ của công ty là được.”
Viết thông tin rồi in hình người, nhìn vào có khác gì bảng thông cáo tội trạng hay truy lùng phạm nhân không…
“Dù sao để cô ấy có thể tự nhiên tiếp cận với người hâm mộ vẫn là tốt nhất.”
“Chương trình đều là có sự sắp xếp cả, cậu lấy đâu ra nhiều tự nhiên như thế?”
Nghe xong câu hỏi của hắn, Tạ Nhân Phi cũng tự nhiên câm nín.
Ai cũng có lí lẽ riêng, và cũng đều có lý cả…
Tạ Nhân Phi với cương vị của tổng giám đốc công ty, còn hắn thì là một người chồng, biết làm sao bây giờ.
Nhìn hai người đàn ông nói qua nói lại Uyển Nhiên cũng đau đầu.
“Hai người cứ bình tĩnh đã… bên phía Ninh Dịch thì sao?”
“Cậu ta thì không có vấn đề gì.”
Một chương trình cũng không hoàn toàn quyết định tất cả.
Nếu như Ninh Dịch đã đồng ý rồi mà cô lại từ chối thì chẳng phải khó coi lắm sao, vả lại lời mời đầu tiên đối với một người mới như cô mà lại từ chối, không biết họ sẽ nghĩ thế nào.
Căn phòng yên tĩnh một lúc.
Thấy cô khó xử làm hắn có hơi mềm lòng.
“Em muốn tham gia không?”
“Nếu anh không thích thì em không tham gia là được…”
Thôi, đành vậy. Trình Chấn Dạ cầm lấy tay cô, đáy mắt hiện rõ sự nuông chiều.
“Không phải là không thể. Chỉ cần bên phía nhà sản xuất không đưa ra những yêu cầu tiếp xúc thân mật quá đáng là được.”
…
Trên đường về nhà hắn vẫn luôn nắm lấy tay cô, tất nhiên là cô cảm thấy rất vui vì không ngờ hắn sẽ đồng ý cho cô tham gia chương trình đó. Cũng không biết hiện tại hắn đang nghĩ thế nào, cô cũng không biết nên nói gì với hắn nữa.
“Anh không giận em chứ? Những chuyện đó chỉ là giả thôi…” Chỉ có hắn mới là thật.
“Là anh để cho em tham gia, sao anh phải giận chứ. Chỉ cần trong lòng em luôn nhớ em là vợ anh là được rồi.”
“Vâng chồng!”
Cái miệng nhỏ này càng ngày càng ngọt rồi! Đừng tưởng có thế là đã lấy lòng được hắn, nhưng có vẻ như vậy thật.
Trình Chấn Dạ cũng vẫn là có chút không đành lòng đó, hắn quay sang hôn cô một cái, xem như là phí bồi thường tổn thất.
Uyển Nhiên đỏ mặt kéo nhẹ tay hắn. Dục Sơ đang lái xe kìa, hắn không sợ bị nhìn thấy sao?
“Ở bên cạnh anh mà em vẫn cứ giữ tâm thế đó thì nguy rồi, Uyển Nhiên của tôi ạ!”
“Có trách chỉ trách anh là tên mặt dày thôi.”
Hắn cười cười kéo Uyển Nhiên lại, ôm cô vào lòng.
Vốn chẳng có gì nhưng Dục Sơ biết điều sợ cô xấu hổ nên cuối cùng vẫn nâng màn chắn giữa xe lên. Không gian riêng tư có rồi, hai người muốn làm gì cũng được!
“Muốn mặt dày có rất nhiều cách, anh đây có thể dạy em.”
Uyển Nhiên khẽ cau mày đấm nhẹ vào ngực hắn, “Anh mặt dày một mình đi, xấu chết đi được.”
Trình Chấn Dạ có vẻ không hài lòng mà nâng cằm cô lên.
Chiều quá, sinh hư rồi.
“Lộ Uyển Nhiên, em chê anh đấy sao?”
Được, cô thừa nhận lần này mình lại nói sai rồi!
Cô biết bây giờ có làm gì cũng đều vô dụng nhưng vẫn cố chấp lắc đầu, phủ nhận câu nói vừa rồi.
“Không có… em không dám, anh nghe lầm rồi.”
“Xảo biện.”
“Thật đó, không tin anh có thể hỏi Dục Sơ…”
Lộ Uyển Nhiên ngây thơ quá mức, cô đánh giá thấp lòng trung thành của Dục Sơ đối với hắn quá thì phải. Anh sẽ không vì thấy cô đáng thương mà đứng về phía cô đâu!
“Cãi chày cãi cối. Lộ Uyển Nhiên, em nghĩ nếu anh xấu thì anh sẽ chỉ xấu một mình thôi sao?”
Nhưng cuối cùng hắn vẫn chơi xấu…
Bàn tay hắn đặt ở eo cô khẽ bóp nhẹ một cái, cô điếng hồn kêu lên một tiếng.
Hắn vẫn luôn dùng một cách duy nhất để trừng phạt cô, lần này cũng không ngoại lệ.
“Trình Chấn Dạ, em sai rồi…”
“Đang cầu xin anh đấy sao, hửm?”
“Vâng…”
Lại còn vâng…
Trình Chấn Dạ thấy bộ dạng đáng yêu của cô có chút bất lực, nhưng lần này hắn dặn lòng không được mềm lòng nữa. Bị hắn dung túng đến mức gan to chừng này rồi!
“Vô dụng thôi.”
Ngày mai cô còn phải đến Ảnh Thị nữa, hắn không bỏ qua thật sao?
Trình Chấn Dạ là đồ hẹp hòi!
“Sau khi làm xong hết rồi anh không sợ em giận sao…”
“Anh dỗ em.”