Chưa đầy một giờ sau, trên các trang mạng xã hội đều tràn lan tin tức khiến ai cũng phải kinh ngạc.
Ông bầu showbiz nổi tiếng Trương Tổng đột ngột tuyên bố từ chức và rút khỏi giới giải trí không một lý do.
Và không cần nói cũng biết ai là người đứng đằng sau làm ra chuyện này.
Uyển Nhiên bước ra từ phòng tắm, trên người đã thay lại một bộ quần áo khác. Cô xuống nhà tìm Trình Chấn Dạ nhưng quản gia bảo hắn đã ra ngoài rồi.
Cũng không còn sớm nữa, hắn còn đi đâu?
Lần này hắn đã tức giận thật rồi, cô phải làm gì cho hắn nguôi giận mới được đây?
Hắn khi nổi giận vô cùng đáng sợ, nhưng lại không làm gì tổn hại đến cô cả, cũng không quát mắng. Từng câu từng chữ hắn nói ra cũng không quá mức khó nghe, âm tần cũng chỉ bình thường nhưng lại khiến cho cô cảm thấy thật lạnh lẽo.
Dường như là hắn đã thất vọng, nhưng là thất vọng với cô hay là chính bản thân hắn thì cô không rõ.
Cả một đêm dài dẳng hắn cũng không về nhà, thật sự không muốn gặp cô tới vậy sao?
Uyển Nhiên có vẻ mệt mỏi bước xuống tầng, nhìn thấy một bàn thức ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn nhưng lại chẳng muốn ăn.
“Cô Lộ… lại không ăn sáng nữa sao?”
“Tôi không muốn ăn.”
Thức ăn chỉ chuẩn bị cho hai người trong nhà, một người thì ở ngoài cả ngày, một người thì ở nhà nhưng không muốn ăn. Toàn là sơn hào hải vị, nhưng lại bị ngó lơ phũ phàng như thế.
Cô thay lại đôi dép rồi đi ra ngoài.
Chỉ muốn đi dạo một chút nhưng lại đi thẳng đến bàn làm việc của Trình Chấn Dạ.
“Cô Lộ.”
“Dục Sơ… Anh ấy có bên trong không?”
“Cậu Trình ở bên trong, dặn dò không cho phép ai vào cả.”
“Kể cả tôi sao?”
Dục Sơ gật đầu.
Hắn đã ở trong đó cả đêm không ra ngoài rồi.
Uyển Nhiên thở dài ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên ngoài, tâm tình có vẻ cũng không được tốt cho lắm. Dục Sơ thấy vậy cũng không nói gì nữa.
Hôm qua khi hắn nghe cô đến nơi đó đã vô cùng lo lắng thay vì tức giận trước tiên, bởi hắn biết rõ trong đó là nơi thế nào. Nếu như hắn không tới kịp lúc thì mọi chuyện sẽ thành ra như nào đây?
Thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi qua, tĩnh lặng không một tiếng động. Dục Sơ nhìn đồng hồ mà trầm ngâm một lúc.
Hơn ba giờ chiều rồi.
Hai người họ là đang chiến tranh lạnh đấy sao, người trong người ngoài, gần một ngày không ăn uống gì rồi.
Dục Sơ đem tài liệu vào trong phòng, nhân tiện nói thêm việc cô đã ngồi ở ngoài rất lâu rồi. Rõ ràng là hắn đang làm việc chứ không làm chuyện gì khác…
Uyển Nhiên ngủ quên trên ghế sô pha, mái tóc dài xoã ra che gần nửa khuôn mặt. Không trang điểm nhưng nhưng vẻ đẹp ấy vẫn khiến cho người ta phải nín thở.
Tư thế này sao vẫn ngủ được vậy chứ.
Trình Chấn Dạ trầm tĩnh bước tới, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Hắn gạt nhẹ tóc cô ra phía sau, vô tình làm cô tỉnh giấc.
“Trình Chấn Dạ.”
Cô vội ngồi dậy cầm nhanh lấy bàn tay hắn.
Hắn cũng không gỡ ra nữa mà thuận thế nắm lấy tay cô.
“Đi ăn thôi.”
Uyển Nhiên đột ngột đứng dậy khiến cơ chân bị co rút, cô níu chặt lấy cánh tay hắn khẽ nhăn mặt nhịn đau. Cô đã ngủ một tư thế bao lâu vậy rồi, lại còn ở trên ghế, không bị chuột rút làm sao được.
Trình Chấn Dạ không nói gì mà ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa bóp cơ chân cho cô một lúc.
Cô nhìn hắn dịu dàng với mình như thế, trong lòng quả thật rất cảm động, cũng thấy rất có lỗi.
“Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ nghe theo sự sắp đặt của anh.”
“Tôi không phải muốn sắp đặt em.”
Hắn ngừng lại một chút, tập trung xoa bóp cơ chân cho cô.
Hắn có quyền gì mà sắp đặt cuộc đời người ta chứ.
“Chỉ là việc gì cũng cần phải có trình tự.”
“Tôi biết rồi…”
Trình Chấn Dạ ôm cô lại, có thể nghe được tiếng tiếng thở nặng nề.
Nếu như ngay cả cô mà hắn cũng không bảo vệ được thì phải làm sao đây.
“Xin lỗi em.”
Uyển Nhiên vội lắc đầu. Rõ ràng là hắn không làm sai gì cả, rõ ràng người có lỗi là cô cơ mà.
Sau này cô nhất định sẽ nghe lời của hắn.
Tạ Nhân Phi lúc này đột nhiên lại đến, may có Dục Sơ ngăn lại nếu không thì xuất hiện một người phá đám rồi.
Anh cũng là vì chuyện của người đàn ông họ Trương đó và Uyển Nhiên nên mới đến đây. Nghe những người ở công ty nói thấy cô và Dư Gia Lệ gặp riêng truớc cổng Ảnh Thị, có lẽ là không có chuyện gì tốt đẹp
“Hai người đó làm sao thế?”
“Cậu Tạ nên đến vào thời điểm khác thì tốt hơn.”
“Tôi với Trình Chấn Dạ quan hệ thế nào đâu phải cậu không biết, cậu ta có lúc nào không tiện đâu.”
Đúng là vậy nhưng thời thế bây giờ khác rồi, từ khi có Lộ Uyển Nhiên thì Tạ Nhân Phi đã sớm bị gạt sang một bên.
Bị Dục Sơ mặt lạnh ngăn cản một hồi, cuối cùng anh cũng phải bất lực quay đi.
Người kia có tình yêu rồi thì không nói đi, người này không có vẫn khó khăn như thế!
Trình Chấn Dạ đưa Uyển Nhiên đến nhà hàng ở tầng dưới để ăn tối. Nếu như để đầu bếp trong nhà hắn biết thì thế nào đây? Cất công chuẩn bị mấy bữa liền cũng không có ai ăn cả, bây giờ hai người lại dắt nhau đi ăn ở nhà hàng…
Cô bây giờ đã cảm nhận được bản thân đang thực sự rất đói, không cần để ý tới xung quanh mà ăn từng miếng to.
Hắn nhìn cô ăn ngon lành như vậy cũng cảm thấy đói thật, khác với cô, hắn chỉ chậm rãi ăn miếng nhỏ.
“Đã nhịn bao nhiêu bữa rồi? Chuyện lần trước ở trên xe còn chưa biết rút kinh nghiệm hay sao?”
Cô nhai một lúc vẫn chưa hết thức ăn, cuối cùng đành phải uống một ngụm nước lớn.
Được họ đồn đại là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nếu thấy cô ăn uống không cần giữ hình tượng thế này thì làm sao nhỉ?
“Nếu là anh thì cũng sẽ như vậy thôi…”
“Nhưng đối với em thì tôi dư sức.”