Trình Chấn Dạ ở phía sau cũng giúp cô chuẩn bị rất nhiều thứ, hắn cũng là người của Ảnh Thị nên sẽ biết rõ cần thứ gì và không cần thứ gì. Cô cũng đã bảo hắn đừng có làm chuyện gì nâng đỡ cô, cô muốn tự lực cánh sinh đi lên bằng chính thực lực của mình. Cô tự tin vào bản thân mình thế đấy, vậy nên hắn không cần phải làm gì cả.
Trong ba tháng này số lần gặp nhau sẽ rất ít ỏi, không phải ngày nào cũng gặp nữa, liệu rằng có sự nhớ nhung nào diễn ra ở đây không?
Trình Chấn Dạ là cổ đông lớn và cũng là nhà đầu tư quan trọng của Ảnh Thị, nói không ngoa nhưng hắn có thể xuất hiện trước mặt cô bất cứ lúc nào.
“Cậu có cần đảm nhiệm một vị trí nào để có thể ngày nào cũng ở gần Lộ Uyển Nhiên không? Người giám sát quản lý chẳng hạn?”
“Cậu ngừng mơ đi.”
Tạ Nhân Phi lại một lần nữa lôi kéo thất bại, hắn chịu góp cổ phần vào công ty xem như là đã quý hóa lắm rồi, lôi Lộ Uyển Nhiên vào cũng không lay động được hắn.
Nếu Trình Chấn Dạ mà gia nhập vào làm nghệ sĩ thì Tạ Nhân Phi chắc chắn sẽ không cần đào tạo thêm ai nữa, chỉ một Trình Chấn Dạ đã là một miếng mồi béo bở cân lại tất cả rồi!
Số người trúng tuyển khoảng hai mươi người, hôm nay bắt đầu khóa đào tạo đầu tiên. Từng người đều phải đưa điện thoại cho người quản lý cất giữ, và ở kí túc xá mỗi phòng bốn người.
Đoàn quản lý tiến hành đo chiều cao và cân nặng đầu tiên, nếu ai vượt chỉ số thì sau một tháng nữa, nếu không cân bằng thì sẽ bị loại. Lộ Uyển Nhiên không thừa cũng không thiếu, vừa vặn chỉ tiêu.
“Xin chào, tôi là Trần Thụy, là người quản lý của các bạn.”
Trần Thụy giới thiệu cho tất cả mọi người biết thêm về quy định ở đây, nội quy được thắt chặt và quản lý nghiêm ngặt. Bên cạnh đó sẽ có các bài kiểm tra trình độ của từng người về các kỹ năng thanh nhạc, vũ đạo, …
“Thầy Vương Tuấn sẽ phụ trách khả năng vũ đạo của các bạn và cô Thẩm Tuyên sẽ phụ trách thanh nhạc.”
Thẩm Tuyên?
Nghe tới cái tên này trong đầu Uyển Nhiên lập tức nảy số. Ô, trùng hợp thật, là người quen này?
Thẩm Tuyên bước ra giới thiệu mình rồi ánh mắt cũng dừng trên người Uyển Nhiên, dường như là cô đã biết trước rồi.
Bất ngờ thật đấy, Thẩm Tuyên đã là người có địa vị trong ngành rồi, chính là tiền bối ở đây.
Sau một ngày trời giới thiệu và làm quen, tất cả mọi người trở về ký túc xá. Ban đầu đúng là không quen thật, mới đó mà cô đã nhớ nhà rồi, nhớ cả hắn nữa…
Những cô gái trong phòng mới ngày đầu chỉ chào hỏi một chút rồi xong, không ai nói chuyện gì nữa, không khí cũng ngột ngạt hết sức. Uyển Nhiên đã quen ngủ muộn lại còn lạ chỗ nên tới gần một giờ sáng mới ngủ.
Khóa huấn luyện chính thức bắt đầu vào ngày hôm sau, tất cả phải xếp thành hàng dọc rồi chạy hai mươi vòng trong sân. Mọi người nghe xong liền cảm thấy choáng.
Hai mươi vòng lận đấy, sân lại còn lớn thế này. Cả cuộc đời cô chưa từng phải chạy nhiều như thế, đây là đang rèn luyện thể chất sao…
Uyển Nhiên hai chân mỏi rã rời nhưng vẫn phải cố gắng theo kịp hàng, đều mệt lắm rồi nhưng không ai dám than một tiếng. Mới bắt đầu thôi đã mệt vậy rồi, sau này sẽ phải thế nào đây.
“Tiếp tục nào, không được dừng lại hay đi bộ.”
“Bài tập này mới là điều cơ bản thôi, mọi người đừng nản.”
Hai mươi vòng đạt được một cách chậm chạp, hai mươi cô gái tới điểm đích thì sức lực cũng đã cạn kiệt, hơi thở cũng dồn dập. Sự chỉnh chu đẹp đẽ ban đầu bây giờ thay bằng mồ hôi và kiệt sức. Trần Thụy thấy họ mệt như vậy nên đã cho nghỉ ngơi mười lăm phút rồi mới tới bài tập tiếp theo.
Tạ Nhân Phi hôm nay đích thân đến xem buổi huấn luyện người mới mà vừa bước vào thì thấy bộ dạng người nào người đó cũng thê thảm vô cùng.
“Tạ Tổng, anh đến rồi ạ?”
“Mọi người làm sao thế?”
“Vừa mới trải qua vài bài tập, có lẽ chưa thích nghi được nên mới vậy.”
Tạ Nhân Phi đưa mắt tìm Uyển Nhiên, quả nhiên với vẻ ngoài ấy thì không lẫn đi đâu được. Cô ngồi tựa dưới chân cầu thang, mắt và môi khép hờ, hơi ngửa mặt lên để lộ chiếc mũi nhỏ thẳng tắp. Nhìn thoáng qua cũng bị làm cho rung động.
Tiếc là cô gái này thuộc về Trình Chấn Dạ!
Tạ Nhân Phi không kiềm được lòng chụp ngay một tấm hình gửi sang cho hắn, kết quả đợi cả buổi vẫn không thấy hắn trả lời dù đã xem qua. Người đàn ông này cũng thật vô tình quá đó, không hỏi thăm tình hình một câu.
Buổi học thanh nhạc, Thẩm Tuyên tận tình hướng dẫn từng người cách lấy hơi khi hát cũng như điều chỉnh nhịp thở thế nào cho đúng. Trong số những người ở đây thì Uyển Nhiên là người hát tốt nhất nhưng màu giọng của cô khi hát thường mang đến cho người nghe cảm xúc nặng lòng dù đó là nhạc vui đi chăng nữa, điều này cần phải luyện tập khắc phục nhiều hơn.
“Cô rất có năng khiếu về hát đó, là bẩm sinh hả?”
“Tôi cũng không biết nữa, lúc còn nhỏ tôi đã thích hát rồi, có đi học một vài lớp thanh nhạc.”
Cũng có thể là bẩm sinh, cũng có thể là luyện tập.
Thẩm Tuyên hơi bất ngờ, vì khi nhìn Uyển Nhiên không hề nghĩ tới việc cô biết hát lại còn hát hay như thế. Ấn tượng lần đầu khi nghe, Thẩm Tuyên đánh giá cao khả năng của cô.
Uyển Nhiên cũng tài sắc vẹn toàn như Trình Chấn Dạ, hai người này sinh ra là để dành cho nhau hay sao vậy nhỉ?
[...]
“Cậu Trình, có người muốn gặp cậu.”. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Ai vậy?”
Dục Sơ nhìn sắc mặt của hắn, cân nhắc một chút rồi mới nói.
“Kiều Nhược Tuyết.”
Kiều Nhược Tuyết?
Trình Chấn Dạ trầm mặc, đáy mắt không chút cảm xúc nhẩm lại cái tên này.
Chẳng phải là người phụ nữ bằng tuổi hắn mà Hoắc Lâm đó cưới về sao? Những năm nay cô ta đều ở nước ngoài, về nước rồi sao không ở nhà ôm chân lão già kia mà lại đến tìm hắn làm gì?
“Cậu Trình, hay là tôi mời cô ta về nhé?”
“Để cô ta vào đi.”
Hắn cũng muốn xem xem bọn họ muốn giở trò gì?.