Trình Chấn Dạ và Uyển Nhiên anh anh em em kéo tay nhau rời khỏi khu trang sức. Cô thu lại nụ cười đắc ý vừa rồi rồi buông tay hắn ra.
Hắn thấy cô bỏ mặc mình phía sau mà cứ đi trước như vậy thì không nhịn được cười.
Cô vợ nhỏ ghen rồi.
“‘Em yêu’ của tôi, đi nhanh như vậy để làm gì?”
“Anh đừng có trêu tôi nữa.”
“Tôi trêu em bao giờ.”
Nói không trêu nhưng nghe giọng điệu của hắn thử xem, chẳng có tí nghiêm túc gì cả.
Nhưng dù cô có đi nhanh thế nào cũng không bằng bước chân của hắn. Hắn bước dài vài bước đã túm được cổ tay cô lại rồi.
“Lộ Uyển Nhiên, tôi làm gì có lỗi với em sao?”
“Không có.”
Cô nhìn xung quanh, như tìm kiếm điều gì đó làm cái cớ.
“Tôi muốn tới bên đó xem thử thôi.”
Đành vậy, hắn lại theo sau cô đi sang bên đó.
Uyển Nhiên quan sát hết một lượt, dừng lại trước một tủ trưng bày cà vạt. Cô muốn mua cho hắn một cái, bình thường không thấy hắn đeo nhiều nên không rõ hắn thích loại nào.
Nhưng cô không biết, nếu là cô mua thì kiểu nào hắn cũng thích.
Cô nhón chân lấy một chiếc cà vạt màu xanh trầm, có sọc màu trắng. Nhìn hắn có vẻ hợp với những màu trầm hơn.
Cô sẽ mua tặng hắn cái này, dùng thẻ đen của hắn để mua!
“Lấy cái này nhé?”
“Được.”
“Để tôi đeo vào cho anh.”
Vì chiều cao có một sự chênh lệch nhỏ nên hắn phải khom người xuống. Cứ xem như hắn chưa từng cúi đầu trước ai mà chỉ cúi đầu trước cô đi.
Uyển Nhiên chưa thắt cà vạt cho ai bao giờ, và hắn là người đầu tiên. Cô chỉ học sơ qua cách thắt ở trên mạng thôi, cũng không biết có đẹp không nữa.
“Kéo về phía trước một chút.” Hắn có lòng tốt, nhắc nhở cô.
“Thế này hả?”
“Ừm.”
Cô không một chút hoài nghi làm theo lời hắn, chỉ vừa kéo nhẹ tới thì hắn đã hôn cô rồi.
Uyển Nhiên hơi sững sờ một chút, mặc dù đã quen với việc hắn có thể bất chợt hôn cô bất kì lúc nào rồi, nhưng cảm giác mỗi lần như vậy vẫn còn rất mới mẻ.
Miệng thì hôn nhưng tay vẫn cứ thắt, cứ như thế, không xong cũng phải xong.
Những nhân viên tại quầy thấy cảnh tượng này cũng chỉ biết đỏ mặt quay đi. Ở nơi đông người, nếu họ không ngại thì để người khác ngại thay.
“Xong rồi…”
Hắn nhìn mình trong gương cũng hài lòng gật đầu. Đan vòng tay hay thắt cà vạt, cái nào cũng vậy, cũng đều chấp nhận được.
Sau gần nửa ngày đi dạo trong trung tâm thương mại, cô cũng mua được một khối đồ, và hắn cũng có một chút đồ.
Đúng như hắn nghĩ thì những lúc đến Ảnh Thị cô đều cần dùng đến những thứ đó, hợp với khí chất và phong thái của cô hơn.
Dục Sơ đưa Uyển Nhiên đến Ảnh Thị trước, hôm nay cô đến là để luyện tập thu âm cùng với giọng ca nam chính là Ninh Dịch. Ninh Dịch đang là nam ca sĩ nổi tiếng hiện nay, hợp tác với anh cô sẽ rất có lợi. Được hợp tác với thần tượng ngay trong lần đầu tiên, hiệu suất làm việc của cô đương nhiên được nâng cao đáng kể.
Nửa giờ sau, Trình Chấn Dạ đã đến nơi.
“Cậu đến rồi à? Chậc, hai vợ chồng cậu muốn đến chỗ tôi cũng cồng kềnh thật đó.”
Tạ Nhân Phi vừa nhìn thấy hắn bước vào phòng làm việc vội đã lên tiếng. Trông chẳng khác gì đang lén lút yêu đương cả.
“Chịu thôi.”
“Nhưng mà sao hôm nay cậu lại đeo cà vạt, bình thường cậu có động đến nó đâu?”
Hắn không trực tiếp trả lời mà ngồi xuống ghế.
Chẳng sao cả, đơn giản là tại cô đã mua nó cho hắn thôi.
Tạ Nhân Phi như phát hiện thêm điều gì mới liền ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm một tay hắn lên đầy khó tin.
“Lúc nãy tôi cũng thấy Lộ Uyển Nhiên đeo một sợi dây giống vậy, tôi còn tưởng là gì, không ngờ cậu cũng có. Là dây tơ hồng ông Tơ bà Nguyệt cho hai người đấy sao?”
Thời đại nào rồi còn sử dụng mấy trò cặp đôi này chứ, thật nhàm chán cho hai con người lần đầu yêu này mà.
Thật không thể tin nổi, Trình Chấn Dạ cũng có ngày hôm nay!
Đồng hồ, dây bạc, hàng hiệu đắt tiền đâu hết rồi, hắn thế mà lại có thể đeo sợi dây mấy ngàn tệ này lên tay sao?
“Cậu đúng là thay đổi thật rồi.”
Phản ứng có quá rồi đấy.
Hắn không quan tâm đến Tạ Nhân Phi suy nghĩ gì mà hỏi sang chuyện khác, “Hôm nay Uyển Nhiên còn phải làm gì khác nữa không?”
“Cũng không có gì nhiều, chỉ luyện tập và phối hợp với Ninh Dịch thôi. Cô ấy là người mới nên cũng cần thời gian làm quen, hôm nay có lẽ sẽ ở lại một ngày.”
Hắn có tìm hiểu một chút về Ninh Dịch. Anh ta là người nổi tiếng có nhân cách tốt, lịch thiệp với mọi người nên đối với người mới như Uyển Nhiên không hề có sự xem thường gì cả, ngược lại còn rất tận tình hướng dẫn cho cô nữa.
Hai người đến phía sau phòng thu âm, cô và Ninh Dịch ở bên trong đang nghiêm túc chuẩn bị cho ca khúc.
Trình Chấn Dạ tĩnh lặng đứng yên quan sát, hắn chưa nghe cô hát bao giờ.
Bất giác khóe môi hắn cong lên.
Nhưng sao khi ở bên cạnh hắn cô lại không có dáng vẻ nghiêm túc, dịu dàng như thế vậy?
“Sau khi hoàn thành việc thu âm một bản nhạc hoàn chỉnh hai người họ còn phải quay thêm một đoạn phim ngắn quảng bá nữa.”
“Nội dung là gì?”
“Câu chuyện chủ yếu về cuộc tình của một đôi nam nữ, hai người họ bên nhau thời còn đi học đến khi đi làm, cuối cùng đứt gánh giữa chừng vì cô gái phản bội người yêu, và chàng trai phải trải qua một khoảng thời gian đau khổ mới có thể trở lại cuộc sống bình thường. Có nghĩa là vợ của cậu sẽ đóng vai người xấu đấy.”
Lộ Uyển Nhiên, đã là vai phụ mà tác phẩm đầu tay đã đóng vai người xấu rồi sao.!
Hắn nhìn cô một lần nữa rồi quay người đi.
Hắn có tự tin là cô sẽ làm tốt mà…
Liếc sơ qua tấm áp phích cỡ lớn trên tường, đáy mắt hắn lạnh xuống hẳn, “Hợp đồng của Ảnh Thị với Dư Gia Lệ là bao nhiêu năm?”
“Hai năm, chỉ là sau khi kết thúc hợp đồng cô ta có muốn tiếp tục kí nữa không thì tôi không biết. Dạo gần đây chẳng có gì nổi bật cả.”
Mặc kệ cô ta có nổi bật hay không, tốt nhất là nên cảnh báo cô ta biết điều một chút. Hiện giờ Dư Gia Lệ với Uyển Nhiên làm việc chung một nơi, không dám chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Chào anh Trình, Tạ Tổng.”
Tạ Nhân Phi thấy Thẩm Tuyên đi đến bèn thử nhìn sang hắn, nhưng con người nhạt nhẽo này lại chẳng có chút phản ứng nào cả.
“Chào cô, cô chuẩn bị làm gì hả?”
“À tôi định đến chỗ Uyển Nhiên và Ninh Dịch xem sao. Vậy tôi xin phép nhé…”
“Được, cô đi đi.”
Nhìn bóng lưng Thẩm Tuyên xa dần, Tạ Nhân Phi liền huých lấy vai hắn.
Trông có vẻ hòa thuận quá nhỉ!
“Vị hôn thê cũ và vợ của cậu hình như khá thân nhau đấy.”
“Hôn thê cũ gì chứ.”
Ngoài Uyển Nhiên ra thì không có người phụ nữ nào dính dáng tới hắn nữa cả!