"Trời ơi, cô chủ của tôi. Sao lại đánh nhau thành ra như vậy?" Tiểu Lý vô cùng lo lắng xem xét vết thương
Quách Phong nhìn Khương Hà Nhi, cô cũng không nhìn hắn lấy một cái:
"Các người có vấn đề à? Không thấy hai học sinh bị thương sao?" Quách Phong lên tiếng.
Hiệu trưởng cười cười:
"Là chúng tôi không tốt, để hai em học sinh thiệt thòi rồi. Giờ sẽ đưa hai người xuống phòng y tế"
Nhưng Quách Phong lại thẳng tay bác bỏ:
"Không cần" Cái phòng y tế đó sẽ không xử lý tốt vết thương
Nghe qua hiệu trưởng thuật lại sự việc, Quách Phong cũng hiểu câu chuyện. Nhưng theo lời kể người sai là Quách Hà, còn Tôn Ngưng Di đang không ngừng thút thít kia chính là người đúng.
Một lần nữa cả hai xét lại bài văn, hỏi rõ ràng mới biết bài thực sự là của Khương Hà Nhi. Chính giáo viên bộ môn cũng khẳng định văn phong của Tôn Ngưng Di không thể bay bổng như vậy. Họ Tôn kia chỉ có thể xấu hổ nép trong lòng mẹ.
Thế nhưng khi nhà trường hỏi qua Quách Phong nên xử phạt người sai thế nào thì hắn lại không tính toán, đã vậy còn chủ động nói lời hòa giải nhẹ nhàng với họ Tôn, nói Quách Hà đánh người là sai.
Đến cả Tiểu Lý cũng không tin Khương Hà Nhi sẽ đánh người mà không có lý do. Nhưng biết làm sao đây, Quách Phong là chủ, cô chỉ có thể nghe theo. Nhưng cục tức này cô nuốt trôi sao?
Quách Phong đưa Khương Hà Nhi về, cho dì Chu dày dặn kinh nghiệm xử lí vết thương.
"Tiểu Hà, sau này đừng học theo cậu Phong nữa. Đánh nhau không tốt!" Dì Chu xót xa
"Cháu biết rồi"
Thật ra cô cũng không có ý định đánh người, nhưng họ Tôn kia nhỏ tuổi hơn cô lại dám nói ra những lời không biết xấu hổ kia. Cô không biết bản thân mình lại nóng nảy như thế.
Đúng rồi, trước đây cô vẫn như vậy, không để mình chịu thiệt. Thế nhưng gặp Lê Tử Trung rồi cứ nhịn mãi thôi, nhịn đến hèn mọn.
Dì Chu xử lí xong liền rời khỏi phòng.
"Vì sao anh lại bỏ qua cho Tôn Ngưng Di?" Khương Hà Nhi hỏi
"Cô đánh người vốn đã sai rồi"
Quách Phong nói thì hay lắm, nếu gặp phải tình huống đó nhất định đã đánh cho Tôn Ngưng Di không ra dạng gì.
"Anh biết cô ta đã nói những gì không? Giống như là một lưỡi dao vậy. Lưỡi dao này tôi không nuốt nổi!"
"Khương Hà Nhi, cho dù lưỡi dao hôm nay có độc cô cũng phải nuốt xuống! Cô có biết hành động của mình ngu ngốc thế nào không?" Quách Phong lớn tiếng.
Câu nói của Quách Phong khiến Khương Hà Nhi sững người, đến cả Tiểu Lý cũng kinh ngạc. Đại ca là đang quát Khương Hà Nhi sao?
***
Cả ngày hôm đó Khương Hà Nhi không ra khỏi phòng, đến cả cơm cũng không ăn.
Quách Phong tức trong lòng, không ngờ vì giận dỗi cô có thể tuyệt thực. Bướng bỉnh, Lê Tử Trung làm sao mà quản được cô nhóc này hay vậy? Chỉ có thể bảo Tiểu Lý mang cơm lên, khuyên nhủ. Thế nhưng Khương Hà Nhi đến cả cửa cũng không chịu mở.
Suy nghĩ cả một đêm Khương Hà Nhi cũng thông suốt rồi. Quách Phong vốn dĩ chẳng là cái gì của cô cả, chỉ đang thương hại cô. Giữa hai người không có gì hết. Vậy nên cô không thể tiếp tục dựa vào hắn. Với cô chuyện hôm qua oan ức, nhưng nếu cô là Quách Phong sẽ cảm thấy thật phiền phức. Hắn vốn không muốn lộ diện mà.
Vì vậy cô muốn rời đi. Vừa sáng ra đã mở ba lô nhỏ, dọn đồ. Cô đã tìm được việc làm thêm, nhất định có thể sống sót ở đất nước xa lạ này. . Truyện Điền Văn
"Tiểu Lý, dì Chu. Cảm ơn hai người đã chăm sóc cho tôi. Sau này gặp lại hãy coi như không quen đi" Khương Hà Nhi đeo ba lô lên, lén lút rời khỏi.
Giúp việc ngáp ngắn ngáp dài lau thành cầu thang, đột nhiên thấy một bóng người chạy xuống, thẳng tiến chạy về phía cửa lớn.
"Đó là...cô chủ đúng không?"
"Cô ấy muốn đi đâu? Cậu chủ nói phải canh cẩn thận rồi, mau đuổi theo!"
Tiểu Lý vừa hay bắt gặp cảnh tượng nên chạy theo Khương Hà Nhi. Dặn bọn họ không được nói với Quách Phong.
***
"Thế gian này, không có bữa tiệc nào là không tàn
Bông hoa bị cưỡng ép nở ra cũng chỉ có vị đắng"
Một thời gian sau, nước Y...
Tại căn biệt thự lớn ở ngoại ô thành phố S, màn đêm buông xuống cực kì yên tĩnh. Trong phòng ngủ tối đèn, ánh trăng chiếu rọi vào, gió thổi qua, tấm rèm cửa màu trắng tung bay cuồng loạn.
Khương Hà Nhi mở hai mắt, mặc kệ thân thể trần trụi đau nhức sau trận hoan ái ép buộc đầy thô bạo, cô rời khỏi giường. Thân thể cô khắp nơi đều là những vết cắn rỉ máu ghê rợn, và cả những vết hôn đỏ.
Cô bước chân, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng "leng keng". Chân trái cô bị một sợi dây xích dài trói lại, sợi dây chắc chắn nối với chân giường.
Khương Hà Nhi không hiện cảm xúc, cô tiến lại bàn, cầm con dao gọt hoa quả sắc nhọn lên. Ánh mắt đầy hận thù nhìn Lê Tử Trung đang say giấc trên giường, hai tay cô run run, mím chặt đôi môi đỏ sưng.
Cô phải giết ác ma này, cô không thể nào sống một cuộc đời như vậy.
Nhưng khi nhìn xuống bụng mình, cái bụng nhỏ đã nhô ra. Khương Hà Nhi lại mềm lòng, cô chỉ biết gục xuống tại chỗ, ôm lấy thân thể yếu ớt mà khóc. Nếu giết được ác ma này rồi, cô có thể sống sót rời khỏi đây cùng một sinh linh bé nhỏ vô tội sao?
Nếu có ai nói cho cô biết biết bỏ chạy sẽ hại chết bọn họ, cô sẽ không chạy. Cô có chết cũng không muốn liên lụy người khác.
Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tự do, tình yêu, cô muốn hai thứ này là sai sao? Ít ra cô là con người, Lê Tử Trung nói muốn cô chỉ yêu anh, mãi mãi ở bên anh. Ích kỷ như vậy.
Lê Tử Trung khẽ mở hai mắt, nhìn Khương Hà Nhi đang gục dưới sàn mà khóc.
Bây giờ đã không còn gì có thể mang cô rời khỏi anh nữa. Anh vui còn không hết.
Nhưng anh ghét bỏ cái thứ đang lớn dần trong bụng cô, Hà Nhi là của anh, anh cực kì ghét bỏ nó, cho dù có là con anh. Nếu không phải vì cô khóc lóc van xin, anh sớm đã loại bỏ thứ đáng ghét kia khỏi người cô.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?