Đôi chân trần vốn lành lặn đáng yêu giờ đã đầy vết xước, vì đi giày cao gót không thể chạy được. Khương Hà Nhi dù mệt nhưng vẫn chạy, cứ chạy mãi không nghỉ. Cô không muốn bị giam lại, không muốn làm một người chỉ biết nằm dưới thân Lê Tử Trung rên rỉ, không muốn làm vật nuôi bị nhốt trong lồng, cô muốn tự do, vậy nên không thể dừng lại.
Khương Hà Nhi cứ cắm đầu chạy, không ngờ khi mệt đến không còn hơi sức cô dừng chân thì lại thấy mình đang đứng trước khu phố quen thuộc ngày nào. Cô thở hổn hển, bước đi từng bước chậm chạp. Khương Hà Nhi trong lòng thầm mong sẽ giống cái đêm lạnh giá của nhiều năm về trước, lần này khi trở về căn nhà nhỏ cô sẽ lại thấy hi vọng.
Khương Hà Nhi về nhà, căn nhà không được cô chau chuốt nhìn tàn tạ rất nhiều, đám hoa cô vừa trồng năm đó đã sớm chết rồi. Cánh cổng thì lúc nào cũng mở toang hoang.
Cô bước đến trước cửa nhà, lúc mở cửa sẽ thấy khung cảnh quen thuộc. Đã rất lâu cô không về nhà rồi. Cô hi vọng sẽ thấy ông chú đó, lúc trước mỗi lần cô đi làm về ông ta đều cằn nhằn muốn đem tiền lương của cô chia ra. Nghĩ lại khi đó, Khương Hà Nhi bật cười, hai mắt cũng rưng rưng.
Nhưng lần này mở cửa ra, chẳng có ai trong nhà. Căn nhà vẫn như lúc cô rời đi, chỉ là những đồ vật kia cũng không chịu được sự ảnh hưởng của thời gian.
Căn nhà tàn đến đáng thương!
Khương Hà Nhi ngồi xuống sàn nhà đầy bụi bặm, cô ôm lấy thân mình mà bắt đầu khóc. Ông chú Tạ Đình Sâm chưa từng quay về, thì ra cô thật sự bị bỏ rơi rồi, thật sự bị bán đứng như vậy. Suốt năm qua, cô cứ nghĩ bản thân đã buông bỏ được Tạ Đình Sâm, nhưng ông ta vẫn là người thân duy nhất của cô, người đưa cô về nuôi dưỡng chăm sóc. Giống như là bố vậy...
Cô ngồi khóc một lúc, ngẩng đầu lên lại thấy được một dáng người cao ráo, khuôn mặt hoàn mĩ với bộ vest chỉnh tề.
"Lê Tử Trung?" Lúc này cô cũng chẳng còn tâm trí để chạy trốn nữa
Biểu cảm trên khuôn mặt Lê Tử Trung không rõ là gì, anh không mất nhiều thời gian để tìm được cô. Biết ngay cô sẽ trở lại đây:
"Không ngờ bỏ chạy được rồi em vẫn có cái suy nghĩ Tạ Đình Sâm sẽ quay lại"
Khương Hà Nhi không nói gì, cô càng khóc thảm hơn, cô sợ. Trước đây Lê Tử Trung đã từng cảnh cáo nếu cô dám bỏ trốn sẽ đánh gãy hai chân cô.
"Hà Nhi em cũng gan thật, có phải anh đối xử tốt với em quá nên em không sợ nữa rồi? Lại dám bỏ chạy khỏi anh!" Lê Tử Trung rõ ràng là đang rất tức giận
"Em không muốn bị nhốt lại! Em muốn tự do, anh không có tư cách giam cầm em. Rõ ràng là đã tìm ra Tạ Đình Sâm rồi, tại sao anh còn muốn nhốt em chứ?"
Lê Tử Trung cau mày, sao cô lại biết đã tìm được Tạ Đình Sâm? Cũng không loại trừ cô nghe được cuộc điện thoại sáng hôm đó. Vậy mà cô vẫn giả vờ như không có gì sao? Nhưng những gì Lê Tử Trung nghe được lại biến thành Khương Hà Nhi không muốn ở bên anh, muốn chạy trốn khỏi anh. Hai chữ "tư cách" của cô đã thành công chọc giận Lê Tử Trung.
"Vậy để xem anh có tư cách không?"
Dứt lời, Lê Tử Trung kéo Khương Hà Nhi ra khỏi căn nhà tồi tàn. Xe của anh đã đỗ sẵn bên lề đường:
"Lê Tử Trung anh bỏ ra! Em không muốn quay về cùng anh! Không muốn!" Khương Hà Nhi quyết phản kháng, cô không muốn bị nhốt lại, không muốn bị đánh gãy chân!
Nhưng sức lực của cô so với Lê Tử Trung thật yếu đuối, cô chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, còn anh là đàn ông sức dài vai rộng.
Khương Hà Nhi bị anh ném vào xe, cả người cô một nửa nằm trên ghế phụ phía sau.
"A..." Khương Hà Nhi bị chiếc ghế cứng làm cho đau.
Lê Tử Trung vào xe, nhanh chóng đóng cửa lại. Anh đè cô ra ghế, cưỡng ép cởi váy cô:
"Anh làm gì thế? Đừng mà!" Khương Hà Nhi liều mạng chống trả
Nhưng cô càng vùng vẫy chiếc váy lại càng cởi ra nhanh hơn, nhanh chóng bị anh ném ra. Khương Hà Nhi nước mắt chảy dài, đây là trên xe, anh lại muốn cô ngay trên xe sao?
Nhưng Lê Tử Trung cũng chẳng quan tâm cô khóc, anh cởi cà vạt trực tiếp đem hai tay cô trói lại, cố định với ghế ngồi. Lại đem đồ lót trên người cô một đường cởi sạch:
"Không được! Đây là trên xe!"
Khương Hà Nhi biết nếu Lê Tử Trung đã muốn sẽ không ngăn chặn được anh. Trước đây trong biệt thự thì cũng thôi đi, anh có thể tùy ý trong phòng khách, có thể trong phòng ăn, phòng bếp. Nhưng xe đỗ ngay bên đường khó tránh không bị bắt gặp, bọn họ nói không chừng còn là hàng xóm của cô.
"Tử Trung đừng...ưm!"
Tiếng cầu xin của Khương Hà Nhi đều bị Lê Tử Trung nuốt vào. Anh hôn cô, cực kì thô bạo. Cô khó thở, rất lâu rồi anh mới đối với cô như vậy. Anh tức giận thật rồi.
Một tay anh tìm đến bầu ngực cô, ép một bên thành bánh bao trong tay nhào nắn đủ mọi hình dạng, lại xoa xoa đầu nhũ nhạy cảm nhẹ tay kéo ra.
"Hà Nhi, em là của anh. Cả đời này cũng chỉ có thể ở bên anh!" Lê Tử Trung cắn lên vành tai cô, giọng nói đầy chiếm hữu
"Không...không làm trên xe! Tử Trung em xin anh mà! Sẽ bị người khác thấy!" Khương Hà Nhi liên tục lắc đầu
Cả thân thể cô đã không còn gì che chắn, bại lộ hoàn toàn. Lê Tử Trung cười thần bí, anh tuyệt đối không chia sẻ cô với bất cứ ai:
"Yên tâm, kính xe một chiều"
"Em không muốn!"
Dù bên ngoài nhìn vào không thấy nhưng cô không muốn làm trên xe. Nhưng lúc này Lê Tử Trung đã không còn tâm trí gì, đã bắt đầu kéo khóa quần, lôi ra c.ự vật to cứng. Hôm nay anh phải khiến cô không thể rời khỏi giường, như vậy cô sẽ không chạy được nữa.