"Tử Trung, em không làm được" Khương Hà Nhi cũng không giãy, chỉ dùng lời lẽ thể hiện mình không muốn anh đụng chạm.
Khương Hà Nhi càng phản kháng, anh càng muốn làm. Bàn tay to lớn bao phủ một bên ngực sung mãn, nhẹ nhàng xoa bóp. Lê Tử Trung vẫn là không dừng lại, từng nụ hôn rơi trên cổ cô, ở những chỗ có thể nhìn thấy dễ dàng.
Đêm qua sau nhiều trận chiến cô cũng không hứng lên trước anh nữa, bây giờ hoàn toàn không có cảm xúc, chân cô bị như vậy đã thảm lắm rồi.
Anh dừng lại việc hôn, cắn lên cổ cô, để lại dấu vết rõ ràng như đánh dấu chủ quyền, bàn tay ở ngực cô cũng gia tăng chút lực:
"Đau" Bị cắn bất ngờ, Khương Hà Nhi chỉ kịp kêu đau
Lê Tử Trung càng lúc càng tham lam, chiếc áo bệnh nhân của cô đã sắp tuột xuống rồi. Sau đêm qua kịch liệt, cổ cô vẫn còn nhiều dấu vết, còn chưa khỏi đã lại bị anh liếm để lại dấu mới, còn cắn lên:
"Hà Nhi, em là của anh. Trái tim em, cơ thể của em đều thuộc về anh. Những chỗ này chỉ mình anh có thể sờ, chỉ mình anh được thấy, được hôn. Em không được để tên nào thấy"
Khương Hà Nhi không biết Lê Tử Trung muốn độc chiếm cô đến mức nào, cô chỉ biết cách đây 1 năm mình vẫn còn là cô gái bình thường, bây giờ đã trở thành một cô gái được gia chủ Lê gia "yêu" không thể tách rời.
Lê Tử Trung hé miệng, anh ngậm một bên đầu nhũ dễ thương, vừa ngậm vừa liếm, đôi khi còn nhả ra cắn lên ngực cô.
Khương Hà Nhi nhìn ra cửa, nếu cửa phòng bị mở ra sẽ thấy cảnh tượng bên trong phóng đãng đến mức nào.
"Tử Trung anh đừng như vậy, đây là phòng bệnh"
"Không cần lo, phòng bệnh anh chuẩn bị cho em là tốt nhất, bác sĩ cũng không dễ dàng vào, thấy chúng ta như vậy" Anh rời khỏi cô, đem áo mặc lại cho cô tự mình cài cúc.
Phòng bệnh Lê Tử Trung chuẩn bị cho Khương Hà Nhi là khu phòng bệnh cao cấp. Cái gọi là khu phòng bệnh cao cấp là nơi sâu nhất trong bệnh viện, cũng là nơi cực an tĩnh. Nó phá vỡ hình thức truyền thống của phòng bệnh, mỗi khu phòng bệnh là một tòa nhà nhỏ hai tầng mang phong cách phương Tây, có sân riêng, vườn hoa, mỗi tòa nhà lại cách nhau một khoảng nhất định.
Tiêu chuẩn này đương nhiên không phải người nào cũng có tư cách vào, ngoại trừ có tiền có thế, còn phải có lai lịch nhất định.
Ở nước Y, thế lực của Lê Tử Trung lớn không đo nổi vì vậy muốn vào đây cũng rất dễ dàng.
Phía ngoài còn có bệnh nhân và chuyên viên chăm sóc, nhưng càng vào trong thì số người càng giảm bớt. Nơi Khương Hà Nhi ở một căn nhà nhỏ màu trắng, nằm sâu nhất bên trong, cực kì yên tĩnh. Anh giống như là đang giấu bảo vật quý giá.
Ở căn nhà này, Khương Hà Nhi nằm trên căn phòng tầng hai, là một căn phòng bệnh rộng rãi sáng ngời, thiết bị so với căn phòng bệnh thường thì cao cấp hơn. Có phòng bếp, có thư phòng. Ở đây nào có cảm giác nằm viện, rõ ràng là tới hưởng thụ, không giống ở phòng bệnh thường sinh hoạt khó khăn.
Lê Tử Trung chính là muốn Hà Nhi nhà mình dùng những thứ tốt nhất. Mới đầu khi cô tỉnh lại cũng không dám nghĩ đây là phòng bệnh.
"Anh có việc, phải rời đi khoảng một tháng. Trong một tháng này, em phải ngoan ngoãn trị liệu" Anh vuốt tóc cô dặn dò
Khương Hà Nhi nghe vậy có chút mừng, hiện tại cô không muốn thấy nhất chính là anh, không cần nhớ anh. Thái độ mừng rỡ không thể biểu lộ lên trên mặt:
"Anh muốn đi đâu?"
"Bên vận chuyển vũ khí cần anh ra mặt, còn có tranh chấp băng đảng"
Nếu vệ sĩ của anh đứng đây sẽ không tin, thanh âm của Lê Tử Trung cưng chiều vô cùng, người khác nghe thấy cũng sẽ không tin anh là một người như vậy, đến cả vận chuyển vũ khí cũng không giấu cô.
Khương Hà Nhi nghe cũng không cao hứng thêm:
"Anh đừng để bị thương. Em ở đây sẽ ngoan ngoãn trị liệu"
Có câu này của Khương Hà Nhi, Lê Tử Trung thấy mình thoải mái hơn nhiều. Nhưng lúc này anh lại nhớ tới tên bác sĩ hồi nãy đưa nước cho cô, cô liền uống cạn, còn anh đưa cô lại từ chối.
Thấy khuôn mặt đầy sọc đen của Lê Tử Trung, Khương Hà Nhi có chút sợ. Lê Tử Trung nếu tức giận sẽ thể hiện rất tốt:
“Tử Trung, anh...có phải em lại làm anh giận không?"
"Lúc nãy anh có thấy em và tên bác sĩ kia. Hắn ta rót nước, em liền uống sạch. Rốt cuộc là có ý gì?"
Khương Hà Nhi sững sờ, thì ra hồi nãy anh để lại nhiều dấu trên cổ cô là muốn cho người ta thấy rõ. Anh nói cô là của anh, nói chỉ có anh mới có thể chạm vào cô...Chết tiệt, Khương Hà Nhi không biết Lê Tử Trung nghĩ thế nào. Đưa cô đến đây chữa trị mà còn không muốn bác sĩ tiếp xúc với cô là sao?
"Em phải hiểu, hắn ta là bác sĩ, em là bệnh nhân, em không nên cười nói hay có chút suy nghĩ gì với hắn" Lê Tử Trung tiếp
Khương Hà Nhi xoắn chặt vạt áo, cô cay mà không thể làm gì:
"Anh ta là bác sĩ, là người chữa bệnh. Nếu em không nói làm sao anh ta biết tình trạng của em thế nào?" Nếu không phải anh nhắc tới thì cô cũng không nhớ đến Tề Minh.
"Em có thể nói nhưng không thể cười với hắn!"
Nụ cười của Khương Hà Nhi vô cùng rực rỡ, Lê Tử Trung chỉ muốn nó là của anh, mọi thứ thuộc về cô đều là của anh. Khương Hà Nhi chỉ dám nghĩ trong bụng:
"Không cười chẳng lẽ học theo anh dùng bộ mặt đó nói chuyện?" Nhưng cô không nói, không muốn cãi cọ với anh, chỉ hạ mình:
"Em sẽ giữ khoảng cách với mọi người. Em là của anh, tất cả mọi thứ của em đều thuộc về anh. Anh vừa ý rồi chứ?"
Nghe Khương Hà Nhi khẳng định lòng anh dịu phần nào.
"Hi vọng em nhớ rõ lời em nói hôm nay."
Anh đang cảnh cáo cô. Khương Hà Nhi không dám nhìn anh thêm một giây phút nào.
Lê Tử Trung ghé sát lại Khương Hà Nhi, hơi thở ấm áp phả vào môi cô, một giây sau anh hôn lên, khoang miệng Khương Hà Nhi nhanh chóng bị anh xâm nhập, cảm giác hít thở không thông lại lần nữa đánh úp đến thân.
"Nghỉ ngơi tốt, đợi một thời gian sau anh sẽ đón em về nhà"
Lê Tử Trung lưu luyến nhìn cô một hồi rồi rời đi. Nghe tiếng đóng cửa "cạch" một cái, cô mới dám ngẩng mặt nhìn ra. Khương Hà Nhi cay đắng, nhà sao? Với cô đó là chiếc lồng cực lớn, sống với Lê Tử Trung cô sẽ sớm bị nghẹt chết!