Người ta chỉ biết rằng người đứng đầu Lê gia là là một người đàn ông tên Lê Tử Trung! Hắn ta bao nhiêu tuổi, ngọai hình thế nào, chẳng ai rõ!
Nhưng duy nhất có một người biết, biết rõ Lê Tử Trung trông như thế nào, là một người tàn bạo ra sao...
Tại căn biệt thự ở một vùng ngoại ô của Lê gia tại thành phố S phồn hoa, ánh nắng len lỏi qua tấm rèm cửa màu trắng, hắt vào phòng. Cả căn phòng ngập tràn một màu trắng, xa hoa. Nổi bật giữa nhất chính là một tấm thân gầy với một làn da trắng như tuyết, chỉ phủ mỗi tấm chăn dày đang nằm trên chiếc giường rộng lớn giữa căn phòng, xung quanh, quần áo lộn xộn trên sàn nhà, drap giường có phần hỗn độn, nhăn nheo như thể chứng minh nơi đây vừa trải qua một đêm xuân mãnh liệt!
Thể hiện rõ nhất, chính là người con gái đang nằm trên giường kia, làn da trắng mịn làm nền cho những dấu hôn đỏ đỏ tím tím trải dài khắp cơ thể…
Hơi cựa mình, cả cơ thể đều đau nhức khiến Khương Hà Nhi không khỏi chau mày, đôi mi dài uốn cong hơi rung rung rồi cũng từ từ mở ra, để lộ ra đôi mắt đen láy. Khẽ nhìn quanh, người đã đã sớm rời khỏi khiến tâm của cô có phần hụt hẫng. Đáng lẽ cô phải vui chứ? Hắn ta không có ở đây, cô hẳn là nên thoải mái chứ?
Nhưng làm sao thoải mái được đây? Có ai bị giam lỏng mà có thể thoái mái được? Suốt một năm qua, chưa hề biết cái gì là vui vẻ hay thoải mái cả! Bị giam lỏng trong một căn biệt thự xa hoa, hằng ngày được ăn ngon mặc đẹp, vật chất đầy đủ không thiếu bất cứ gì.
Nhưng cái cô thiếu, chính là tự do. Nhưng người đàn ông kia, kể từ khi gặp anh ta đã sớm giẫm nát lên hai chữ tự do của cô.
Mang tiếng ép cô trả nợ nhưng hắn cho cô tất cả, trừ tự do, đổi lại, cô phải ở bên cạnh hắn, phục vụ hắn, làm công cụ ấm giường cho hắn, chẳng khác nào là hắn đang bao nuôi tình nhân cả…
***
"Hà Nhi, chị về trước nhé!"
Khương Hà Nhi tranh thủ khiêng nốt thùng hàng còn lại vào cửa hàng, nghe tiếng chị chủ tạp hóa, cô quay ra:
"Vâng ạ, chị về cẩn thận"
"Nhớ khóa cửa đấy!" Chị chủ ra về.
Khương Hà Nhi năm nay 21 tuổi, cô làm việc tại một cửa hàng tạp hóa. Lương một tháng đủ trang trải cuộc sống.
Sau khi dọn xong đồ, cô thay đồng phục và đóng cửa cẩn thận. Không quên khóa cửa lại. Nếu có vấn đề xảy ra chị chủ tiệm sẽ không tha cho cô!
Cả ngày mệt mỏi, cuối cùng Khương Hà Nhi cũng được về nhà. Nhưng thứ ở nhà chờ đợi cô lại là một đống hỗn độn. Giống như đã có cuộc chiến ở đây.
"Ông chú này! Thật tình!"
Cô giáo dác nhìn quanh căn hộ nhỏ, phát hiện không có ai ở đây. Dám khẳng định ông chú đó lại chạy đi uống rượu. Khương Hà Nhi lắc đầu ngao ngán, cô cúi xuống định dọn mấy thứ lộn xộn thì cánh cửa nhà bị đạp ra, một đám người xông vào. Khương Hà Nhi sợ hãi, 5 người đàn ông vạm vỡ đô con, tóc nhuộm màu sáng rực, xăm trổ đầy mình. Trông không giống người tốt:
"Đến hạn rồi, mau quý khách cũng nên biết mà trả tiền đi!"
Khương Hà Nhi ngơ ngác, tiền gì chứ?
"Các anh là ai?"
"Khách lớn không có ở nhà, có khách nhỏ thôi sao? Nhưng mà không sao, cô mau trả tiền đi" Một tên hung dữ lên tiếng
"Tiền gì? Khách nhỏ? Tôi không biết gì cả!" Khương Hà Nhi càng lúc càng không hiểu
Một tên bước lên, giơ giấy nợ ra trước mặt cô. Số tiền rất lớn, mới đầu chỉ nợ 60 triệu bây giờ đã lãi đến 100 triệu. Chữ kí, là ông chú kia, Tạ Đình Sâm.
"Tôi không phải người nợ, sao các anh lại đòi tôi?" Khương Hà Nhi phản bác, chắc chắn là ông Tạ Đình Sâm đó đã bỏ trốn. Để lại đống nợ cho cô.
"Đừng nói nhiều nữa! Giờ ông ta không có ở đây, cô là người thân của ông ta, thì phải trả!"