• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Hà Nhi suy nghĩ, kẻ đang ngồi bên cạnh vừa rồi đã làm cô bị thương, nhưng vì sao cô lại không sợ rồi?

Thật khó hiểu!

"Tôi cũng không biết, chỉ là thấy anh có chút quen thuộc"

Lúc này đây cô thật sự nói ra những gì mình cảm nhận được. Dao kề bên cổ ai mà không sợ, chỉ là bây giờ hắn ta không làm gì cô nữa.

Quách Phong cười nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng dọa người ban đầu cũng hài hòa phần nào. Cô gái này cũng không có gì khiến hắn ấn tượng, không biết vì sao Lê Tử Trung lại trân trọng và nuôi dưỡng kĩ lưỡng, trước giờ chưa từng thấy Lê Tử Trung trân trọng ai như thế. Hắn càng nghĩ càng tò mò:

"Lê phu nhân, cách cô chạy trốn thật khiến tôi ấn tượng"

Khương Hà Nhi không vui, cô lập tức phản bác:

"Tôi không phải Lê phu nhân"



"Không phải sao? Lê Tử Trung yêu thương cô như vậy, tại sao cô muốn chạy trốn?"

Trước câu hỏi của Quách Phong, Khương Hà Nhi trầm mặc không trả lời ngay.

Sống trong giàu sang ai mà không thích? Nhưng một năm qua, Khương Hà Nhi nghĩ lại mà thấy kinh. Cô không được ra ngoài, bị Lê Tử Trung kiểm soát, nhiều lúc phải lấy lòng anh ta, cô cũng từng trải qua cảm giác bị bẻ chân. Không phải lúc nào Lê Tử Trung cũng ở bên trò chuyện, nấu ăn với cô. Ngày ngày "phục vụ" anh, cuộc sống chỉ có hai người và một khung cảnh, cô đã chán ngấy rồi.

Khương Hà Nhi nhìn về phía cửa kính, ánh mắt xa xăm. Dường như cô đã chờ đợi ngày mình có thể thoát khỏi Lê Tử Trung, rất lâu rồi:

"Anh thử trải qua cuộc sống của tôi sẽ biết. Bị giam ở nơi đó suốt một năm, đến cả chân của mình đặt ở đâu cũng do Lê Tử Trung quyết định. Cuộc sống như vậy có gì vui?"

Quách Phong nghe cũng chỉ thầm đánh giá rằng cô gái này bị Lê Tử Trung nhốt lại suốt một năm. Đúng là Lê Tử Trung, đã thích thứ gì sẽ chỉ muốn thứ đó là của mình, chắc cậu ta cũng không ngờ vật nhỏ mình thích có thể dùng mạng để đổi tự do.

"Sao cô chắc chắn Cao Tuấn không nổ súng? Nếu cả hai chúng ta không ai thoát khỏi thì sao?" Hắn âm thầm thưởng thức biểu cảm của cô gái nhỏ

Thật ra lúc đó Khương Hà Nhi suy nghĩ đơn giản lắm, nếu bọn họ nổ súng thì cùng lắm không thể rời đi, một là mất mạng, hai là người thủng mấy lỗ, bị thương thảm hại. Nhưng may mắn đã mỉm cười, cô chỉ bị thương ở cổ thôi, cũng không nặng như tưởng tượng.

"Có thể kéo theo anh cùng chết, cũng không cô đơn" Khương Hà Nhi thẳng thắn đáp

Quách Phong giật giật khóe môi, cô bé này trông vậy mà độc ác quá đi!

Khương Hà Nhi nhìn chiếc xe chuyển bánh đều đều, mãi không dừng lại. Hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi đây, buông bỏ quá khứ và bắt đầu lại một cuộc sống mới:

"Vậy anh định thả tôi ở đâu?"



Nghe câu hỏi, Quách Phong cười nham hiểm. Thả cô đi rồi thì hắn sẽ thiệt mất.

"Lê phu nhân, suýt khiến lão tử mất mạng còn muốn rời đi? Đâu có dễ vậy. Lê Tử Trung đã giết vô số anh em của tôi, bây giờ phu nhân của cậu ta đang ở đây. Nợ của chồng, thì cô trả đi"

Khương Hà Nhi hoảng thật rồi, tên họ Quách này không để cô đi, lại muốn tính nợ của Lê Tử Trung lên cô. Vậy mấy cái xác hôm đó cô thấy đều là anh em của Quách Phong, trừ cô hầu gái kia, nhiều người như vậy, còn chết rất thảm. Có thể đoán ra Quách Phong rất hận Lê Tử Trung, chỉ là nỗi hận này không lời diễn tả.

"Này, anh đã hứa với tôi rồi, sẽ để tôi rời đi. Sao anh có thể không giữ lời?" Cô tức giận nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài rõ ràng.

Quách Phong lắc đầu cười khinh thường, đúng là ngây thơ. Lại có người tin vào kẻ xấu như hắn:

"Tôi là kẻ xấu, là xã hội đen đó. Không giống Lê Tử Trung của cô đâu. Cứ chờ đó đi, món nợ của cậu ta tôi sẽ để cô từ từ trả hết"

Cái này không phải quá quen rồi sao? Lại là nợ!

Mẹ nó, nợ cái đầu nhà anh! Cô thật muốn hét lên nhưng phải kiềm chế, hiện tại cô đang ngồi trên xe của hổ.

"Người nợ anh là Lê Tử Trung, không phải tôi. Anh đừng hèn hạ như vậy, không đánh được anh ta thì đem tôi ra trút giận!"

"Chính vì không đánh được Lê Tử Trung, tôi mới bắt cô. Đồ ngon đã dâng tận miệng, có ngu mới không nếm!"

"Anh...!"

Con người này lại thẳng thắn nhận bản thân hèn hạ? Khương Hà Nhi, cô lại tính sai rồi! Lỡ đâu bị Quách Phong nhốt còn thảm hơn ở bên Lê Tử Trung?

***


Khương Hà Nhi bị bắt đi chưa đầy 3 tiếng Lê Tử Trung đã quay về. Anh bỏ toàn bộ việc quan trọng, nghe cô bị kẻ xấu bắt thì lập tức quay lại. Anh vừa sợ, lòng lại nóng ran.


Căn biệt thự sạch sẽ, không nhìn ra ở đây từng hỗn loạn. Vậy mà trong phút chốc, tiếng súng vang lên liên hoàn khiến người ta vừa giật mình vừa kinh hãi, máu chảy khắp nơi, một mùi tanh nồng đượm lan tỏa...


Lê Tử Trung vô cảm nhìn từng cái xác của vệ sĩ nằm dài trên sàn, anh mân mê khẩu súng trong tay. Lại chĩa súng về phía những người khác đang run rẩy quỳ trên sàn, họ đang sợ.


"Thiếu chủ, xin ngài tha mạng!"


Đoàng!


Người kia vừa lên tiếng van xin đã bị ăn một viên đạn, giật giật đau đớn mấy cái, máu chảy ra, liền bất động giống những người kia. Không ai dám nói thêm gì.


Trong mắt Lê Tử Trung bọn họ giống như một đống rác thải vô dụng, không thể tái chế. Vậy mà để bảo bối của anh bị bắt đi. Nếu đã vô dụng giữ lại cũng không có ích gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK