Cô không biết vì sao Quách Phong lại tốt với mình. Ở cái nơi xa lạ này cô không có người quen, vẫn nên dựa vào Quách Phong.
Tuy họ Quách đó bên ngoài cố ý làm lạnh nhưng vẫn kêu người chuẩn bị cho cô một căn phòng lớn, cùng với nhiều đồ tốt. Đến đây được hai ngày cũng chưa bỏ đói cô bữa nào. Nhưng luôn lấy cớ cô là người của Lê Tử Trung, không cho cô ra ngoài, đi đâu cũng phải dắt theo Tiểu Lý.
Khương Hà Nhi nhìn giấy tờ tùy thân của mình, tất cả đều mang tên Quách Hà. Cô tự cười một mình. Tâm trạng của cô giống như nhiều năm về trước, lúc cô được Tạ Đình Sâm nhặt về, đặt tên cho cô. Có gì đó rất vui, thậm chí còn vui hơn nữa. Làm một cuộc trao đổi bằng mạng, đổi được kết quả này.
Hôm đó Khương Hà Nhi thấy Tiểu Lý bê rất nhiều sách vở. Khương Hà Nhi lại gần xem, đều là sách lớp 12.
Đặt đống sách xuống, Tiểu Lý lau mồ hôi trên trán, cậu trả lời:
"Tôi tưởng đại ca nói với cô rồi chứ. Cô phải đi học lại để lấy bằng tốt nghiệp, sau này mới có thể tìm được việc làm. Ở đây không thể ăn gian làm giả giấy tờ được"
"Hả?" Khương Hà Nhi há hốc, phải học lại cô mệt chết mất, bao nhiêu kiến thức. Đây cũng không giống sách cô từng học.
"Tiểu Lý, có thể nói với Quách tồi đổi cách khác không? Tôi đã 21, 22 tuổi rồi, còn trộn lẫn vào đám trẻ 17 tuổi đi học. Mất mặt lắm"
Lúc còn nhỏ cô cực thích đi học, sau này càng lớn mới biết thế nào là khổ. Thấy Khương Hà Nhi tỏ ra chán nản, Tiểu Lý ra sức dụ dỗ:
"Bây giờ cô chỉ 17 tuổi thôi, Quách tiểu thư, cô cũng rất trẻ, ai nhận ra được? Sau năm nay có thể đăng kí nguyện vọng, thi vào đại học. Tốt nghiệp rồi có thể xin việc ở công ty lớn, còn có thể làm lãnh đạo"
Nghe thật đơn giản.
Khương Hà Nhi cũng chỉ có thể gật đầu với sự sắp xếp của Quách Phong. Đó cũng không phải việc xấu, đợi đến khi quả chín, nói không chừng một cô gái vô danh như cô có thể làm bà chủ.
***
Ngày đầu tiên Khương Hà Nhi đi học, bầu trời có ánh nắng đẹp. Sáng hôm đó dì Chu nấu cho cô một bàn ăn thịnh soạn, hi vọng cô sẽ có một ngày may mắn.
Khương Hà Nhi mặc lên bộ đồng phục ở trường mới. Cô thầm đánh giá, đồng phục cũng rất đẹp.
"Đi học ngoan ngoãn một chút, đừng quậy phá. Làm ra chuyện kinh thiên động địa" Quách Phong lạnh giọng nhắc nhở
Khương Hà Nhi đang ăn mà nuốt không trôi, không muốn gây sự với Quách Phong, cô chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Làm sao một người luôn an phận như cô có thể làm ra chuyện chấn động cả một đất nước, đến mức dụ Lê Tử Trung đến đây.
Quách Phong nhắc thêm:
"Cũng đừng làm mất mặt tôi. Giờ cô đã là em gái tôi rồi, đi học cũng phải tỏ ra thông minh một chút. Đừng làm chuyện vô nghĩa ngu ngốc, như đưa dao cho người ta, bắt hắn kề dao lên cổ cô"
Ngu ngốc sao? Khương Hà Nhi tức mà không nói. Cô nhịn, nhịn, nhịn:
"Tôi cũng có não mà"
Hôm đó nếu không phải tình huống cấp bách, có thế nào cô cũng không muốn hắn cầm dao kề lên cổ mình, còn rạch một vết. Khương Hà Nhi tức giận sờ cổ mình, nếu không phải được chăm sóc tốt, cái cổ này đã để lại vết sẹo xấu xí rồi.
"Được rồi, được rồi. Mới sáng sớm. Cậu chủ và cô chủ không nên cãi nhau" Dì Chu lên tiếng cắt ngang, biết thể nào cũng sắp có cãi lớn.
Vừa sáng ra nhìn nhau ác liệt một chút nhưng Quách Phong vẫn đưa Khương Hà Nhi đến tận trường, mắt thấy cô thành dạng người đi vào thì mới an tâm bảo Tiểu Lý đánh xe rời đi. Vì sợ Khương Hà Nhi thấy nơi này lạ lẫm nên Quách Phong đã nhờ một giáo viên chỉ dẫn tận tình cho cô.
Cảm giác đi học lại có chút gì đó rất lạ. Trường này cũng lớn hơn trường cô từng học, cơ sở vật chất rất tốt. Các bạn học đều thân thiện, giúp đỡ cô.
Dù chỉ buộc tóc đuôi ngựa, không trang điểm lòe loẹt như những bạn nữ khác, nhưng sắc đẹp giản dị của Quách Hà vẫn chiếm được ánh nhìn của những bạn nam trong lớp. Người mới mà đã như vậy, cô gái nhỏ không tránh khỏi ánh nhìn ghen tị từ các bạn học nữ.
Lúc trước bọn họ đều nhìn vào cô là đứa không cha không mẹ mà xa lánh, bây giờ các bạn mới rất tốt với cô. Là do ở một nơi khác sao? Tất nhiên cô cũng chú ý đến mấy bạn nam đó nhìn mình khác lạ. Lúc trước khi đi học, cô không được bạn nam để ý như vậy. Cô gái nhỏ vẫn luôn không biết, hồi đó Lê Tử Trung vốn đã nhìn trúng cô rồi, bọn họ có muốn cũng không thể nói gì với cô.
***
"Reng...reng...reng..."
Tiếng chuông báo hiệu vang lên, các học sinh đồng loạt ra về.
"Hay quá, hết giờ rồi!" Khương Hà Nhi mừng thầm, vui vẻ đứng dậy, ngồi cả sáng, đôi tai của cô bị hành đến nhức. Bụng thì đang réo ầm ĩ đòi ăn đây này.
Cô nhanh chóng thu dọn sách vở, nhét vào cặp. Bỗng có hai bạn nữ tiến đến:
"Quách Hà, cậu về luôn sao?"
Khương Hà Nhi gật đầu một cái, cũng không biết bọn họ muốn làm gì. Lúc nãy làm quen cô có nhớ tên của hai bọn họ, là Tiểu Vân và Hàn Nghi:
"Hai cậu không về nhà ư?"
"Bọn mình ở kí túc xá của trường." Tiểu Vân đáp
"Chiều nay không có lịch học, bọn mình muốn rủ cậu đi chơi cùng. Cậu đi được không?"
Hai người họ hình như rất có hứng thú với cô. Bạn bè rủ đi chơi, cô cũng muốn đi. Không biết Quách Phong có đồng ý không. Nghĩ đến tên đáng ghét đó không muốn lộ liễu, cô đành từ chối:
"Cái này...chắc mình không thể đi được. Anh trai mình rất khó tính"
"Cậu về hỏi anh trai đi, giữ số của mình này" Hàn Nghi lấy điện thoại ra
Khương Hà Nhi mới nhớ bản thân không có điện thoại. Xấu hổ quá, giờ không biết làm sao. Bọn họ đều dùng điện thoại hàng xịn đó.
"Mình...không có điện thoại" Khương Hà Nhi thẳng thắn.
Trong số hai người đó, Tiểu Vân ánh mắt đã thay đổi, có vẻ là không thích. Nhưng Hàn Nghi lại đem giấy bút ra ghi lại số điện thoại.
"Đây là số của mình. Về hỏi anh cậu rồi mượn điện thoại anh ấy luôn. Mình chờ đó"
Khương Hà Nhi mỉm cười nhận lấy, cô nhanh chóng rời đi. Rất nhanh cô đã nhận ra hai bọn họ không bình thường, tay nắm chặt tờ giấy ghi số điện thoại, không cẩn thận mà khiến nó nhàu nát.
Hai cô bạn đó thấy Khương Hà Nhi đã đi xa, ánh mắt lập tức thay đổi.
"Cậu làm trò vô nghĩa gì vậy? Đến cả điện thoại cậu ta cũng không có làm sao bắt mình tin tưởng cậu?" Tiểu Vân có chút giận dữ trách móc.
Nhưng Hàn Nghi lại cười khinh bỉ nhìn cô bạn mình:
"Cậu thì biết cái gì? Thứ không có tiền đồ nhà cậu thảo nào không lên nổi. Cậu thấy đôi giày Quách Hà không?"
Tiểu Vân nghĩ nghĩ một chút, chỉ cảm thấy không thể tiếp tục làm trò vô nghĩa:
"Đó chỉ là một đôi giày màu trắng bình thường thôi, kiểu cách chưa từng thấy. Quê như vậy"
"Đúng là nông cạn, đôi giày đó chính là giày giới hạn của thương hiệu XYX nổi tiếng. Không rẻ đâu. Sáng nay mình đã thấy rõ ràng, Quách Hà đó bước xuống từ Rolls-Royce Sweptail, thầy James còn tận tình đón tiếp rồi dẫn đến lớp mình cơ. Đến mức đó cậu còn cho rằng Quách Hà bình thường sao?"
Tiểu Vân giờ mới tỉnh ngộ. Không cần biết đôi giày đó là của thương hiệu nổi tiếng nào nhưng bước xuống từ Rolls-Royce còn được thầy James tự mình ra đón là thấy uy tín rồi. Ông thầy đó là người thế nào chứ? Môt giáo viên giỏi, không phải ai cũng được ông ta để mắt đến.
Thì ra hai người họ là nhắm vào gia thế của Quách Hà nên mới làm quen. Chơi với bạn giàu hơn bạn nghèo nên muốn lợi dụng một chút để kiếm lợi.
Khương Hà Nhi nhận ra điều này từ lúc nhìn vào ánh mắt của Tiểu Vân khi biết cô không có điện thoại. Cô thất vọng, hóa ra con người chỉ như vậy thôi.
Cô bước đi trên sân trường, không ngừng nghĩ ngợi. Nếu hôm nay không có Quách Phong làm trò, có phải là sẽ không có ai để ý đến cô không?
"Quách Hà!"
Khương Hà Nhi quay người, một bạn học nữ xách cặp chạy đến chỗ cô. Cô bạn đó thở hồng hộc lấy khí rồi cũng giới thiệu:
"Mình tên Kiều Viễn Kiều. Chắc cậu không biết mình đâu"
Đúng là cô không có ấn tượng với cái tên Kiều Viễn Kiều. Hồi sáng luôn thấy cô gái này ngồi một chỗ, cũng không thấy nói chuyện với ai.
"Có chuyện gì thế?" Khương Hà Nhi hỏi
"Hai người lúc nãy, cậu nên tránh xa một chút. Bọn họ không tốt đâu. Muốn lợi dụng cậu. Cặp đôi đó thường hay tìm những bạn học giàu để chơi thôi. Xong rồi moi chút đồ" Kiều Viễn Kiều nói.
Khương Hà Nhi cười nhẹ:
"Thật ra mình đều biết rồi. Cảm ơn cậu nhắc nhở"
Kiều Viễn Kiều chỉ thấy Khương Hà Nhi rất bình tĩnh.
"Này, làm cái gì mà lâu vậy?"
Khương Hà Nhi nghe được giọng nói quen thuộc. Cô quay người, thấy được Quách Phong một thân khí chất bước đến, phía sau có cả anh trợ lý đang cầm ô che nắng cho ông chủ.