Lê Tử Trung cùng đoàn thủ hạ đến sân bay, một đường đến nước A để bắt đầu cuộc chiến lần này. Lê Tử Trung đã tự mình ra tay ắt hẳn không bình thường.
Sau khi đặt chân xuống nước A, Lê Tử Trung luôn nhốt mình trong phòng. Anh chỉ ở trong phòng nhưng thủ hạ đều là tay và chân của anh, chỉ cần dùng máy tính là có thể sai khiến họ, nắm rõ tình hình mọi phía.
Lê Tử Trung chống cằm nghĩ nghĩ, không biết vào giờ này Hà Nhi của anh đang làm gì. Màn hình máy tính chuyển động hiện lên hình ảnh Khương Hà Nhi đang ngủ. Quả nhiên phòng bệnh giấu camera. Cho dù cô có là bệnh nhân thì vẫn xinh đẹp, lúc ngủ càng mê người. Hình như chân không tiện nên ngủ không thoải mái lắm.
Về đôi chân của Khương Hà Nhi, Lê Tử Trung thấy mình làm ra hành động đó là sai trái. Lúc đó cũng không biết vì sao anh bẻ chân cô.
Lê Tử Trung là gia chủ của Lê gia lớn mạnh, trí nhớ anh không tầm thường. Anh nhớ rõ...
Năm đó khi Lê Tử Trung 6 tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, được gia đình giàu có bao bọc. Mẹ anh ôm anh thật chặt, nước mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ:
"A Trung, mẹ rất sợ bố con, muốn đưa con rời khỏi đây. Nhưng mẹ không biết làm sao"
Những lời đó khắc ghi trong tâm trí Lê Tử Trung. Anh từng nghe bố nói rất yêu mẹ, anh còn nhỏ nên không hiểu yêu nghĩa là gì, chỉ biết đó là loại tình cảm cực kì vĩ đại, vĩ đại đến khó hiểu. Nhưng sao mẹ lại sợ bố?
Hôm đó, anh ôm bàn cờ vua nhỏ đến tìm bố, lúc đẩy cửa phòng lại thấy được hai người không mặc gì ở trên giường, bố hổn hển trên người mẹ, chiếc giường lớn bị ông làm lắc lư.
Anh đứng đó quan sát hồi lâu. À, thì ra là thế! Hóa ra bố yêu mẹ bằng cách đè mẹ dưới thân, hôn khắp người mẹ. Nhìn mặt bố hưởng thụ như vậy nhưng mẹ lại khóc, anh khó hiểu quá.
Nhưng qua ngày khác anh thấy bố và mẹ cãi nhau, bố luôn miệng nói những lời ngọt ngào nhưng mẹ không nghe, mắng bố là quái vật giết người không chớp mắt, ghê tởm bố anh.
Lê Tử Trung còn nhỏ như vậy đã tận mắt chứng kiến cảnh bố vì tức giận mà cầm súng bắn mẹ anh. Bà ngã xuống, máu chảy thành dòng nhưng trên môi lại nở nụ cười, cuối cùng bà cũng thoát rồi.
Sau hôm đó, chỉ thấy bố anh điên rồi, bố tìm mẹ khắp nơi, thậm chí tự nhốt mình trong phòng cả ngày, cứ thế ôm bộ váy của mẹ, bố cũng không quan tâm anh, anh được giao lại cho ông nội nuôi dưỡng.
Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng kia, Lê Tử Trung là đứa trẻ 6 tuổi chịu cú sốc lớn, từ đó mắc bệnh tâm lý, không nói không cười nữa, đến cả xe ô tô đồ chơi anh thích cũng không cần. Ông nội dù có quyền thế nhưng dùng mọi cách không thể chữa khỏi.
Mãi cho đến 2 năm sau, Lê Tử Trung 8 tuổi. Bố anh tự đốt căn biệt thự bố và mẹ sinh sống, cứ thế bố đi theo mẹ. Với cái chết của bố ông nội và anh không chút cảm xúc, ông quay lại dẫn dắt Lê gia. Căn bệnh tâm lý kia ăn mòn anh. Ông nội hết cách. Tuy cháu trai còn nhỏ, không nói không cười nhưng vẫn thông minh, kiên cường, cũng không phải Lê gia không có hi vọng.
Ngày đó anh chạy ra ngoài chơi, lạc mất vệ sĩ, còn bị ngã đến mặt mũi trầy xước. Anh nằm rạp trên đất được một cô bé đỡ lên.
"Anh không sao chứ?"
Lê Tử Trung ngước mắt nhìn, cô bé dễ thương trong bộ váy hồng nhạt tròn mắt nhìn anh. Anh không đáp lại, chỉ thấy đứa bé đó rút khăn tay, nhẹ nhàng lau mặt cho anh, tỉ mỉ dùng băng cá nhân mình có dán lên vết xước trên mặt anh, nhẹ nhàng đến mức không thấy đau.
Trong trí nhớ của Lê Tử Trung chưa từng có ai dám tùy tiện động chạm vào anh, sao cô bé này gan dạ vậy chứ? Xong việc, cô bé đó còn cười hỏi anh:
"Có phải là đỡ đau rồi không?"
Lê Tử Trung ngây ngốc nhìn đối phương, anh chưa bao giờ thấy một nụ cười đẹp như vậy. Cho đến khi bé gái ấy tò mò hỏi tên anh, anh mới thức tỉnh.
"Anh không có tên"
Nếu vệ sĩ ở đây sẽ khóc lên mất, đã rất lâu rồi tiểu thiếu gia không nói chuyện.
"Sao lại không có tên chứ? Lẽ nào anh cũng không có nhà?" Cô bé nghi ngờ nhìn anh.
Lê Tử Trung không muốn nói tên mình chút nào, khó khăn lắm mới có người nói chuyện với anh, nếu biết anh là thiếu chủ Lê gia liệu có bỏ chạy không? Lúc này anh vô cùng lưu luyến cô bé dễ thương trước mắt, cô hồn nhiên trong sáng, không giống mấy đứa bé kia, kiêu ngạo, khó ưa.
" Em tên Khương Hà Nhi" Lúc này Khương Hà Nhi mới 6 tuổi, vừa được Tạ Đình Sâm mang về nuôi. Có được tên của mình, cô hào hứng khoe mẽ.
Anh thầm ghi nhớ cái tên này. Thì ra hai người đã sớm gặp nhau.
"Lần sau anh đừng để bị ngã nữa, sẽ rất đau" Khương Hà Nhi nhanh chóng chạy đi
Lê Tử Trung chỉ có thể nhìn cô bé đó đi mất.
Thời gian qua đi, anh luôn nghĩ sẽ không gặp lại cô bé hồn nhiên kia nữa, lại phát hiện bản thân không quên được hình bóng nhỏ nhắn đó. Ông nội quản anh chặt chẽ, không để anh tiếp xúc tùy tiện với người ngoài, vậy nên những người bạn ông nội xếp cho anh đều là thiếu gia hào môn, không thì tiểu thư kiêu căng. Chưa từng có ai dám tùy tiện chạm vào anh, cũng không ai bên cạnh anh có nụ cười đẹp mà hồn nhiên như vậy, ngay cả mẹ.
Vào ngày mưa, Lê Tử Trung cùng ông quản gia ra ngoài. Lúc đi thấy được những con mèo hoang bên vỉa hè. Bọn chúng rất dễ thương, hình như đói bụng nên ra sức xin ăn. Anh ngồi xuống, sẵn sàng chia sẻ chocolate của mình cho chúng nó.
"Tiểu thiếu gia..." Quản gia e ngại, lão gia đã dặn rất kĩ không được để tiểu thiếu gia tiếp xúc với những thứ dơ bẩn.
Nhưng ông biết mình không nên ngăn cản, tiểu thiếu gia đang tự mình bẻ chocolate thành vụn nhỏ cho lũ mèo.
Chính vì anh quá cao quý, ông nội không cho anh tiếp xúc với thứ gì, vì vậy chưa từng nuôi thú cưng bên mình, trẻ con tò mò là đúng. Lũ mèo biết mình được đồ ăn thì rất vui, đều chăm chú nhìn anh. Gói chocolate bị bẻ vụn được cẩn thận đặt trước mặt bọn chúng. Một bóng dáng bé nhỏ bước đến, cầm lấy gói chocolate đó lên.
"Không nên để mèo con ăn chocolate đâu, bọn chúng sẽ bị đau bụng!"
Vào một ngày mưa, anh và ông quản gia ra ngoài. Lúc đi thấy được những con mèo hoang bên vỉa hè. Bọn chúng rất dễ thương, hình như đói bụng nên ra sức xin ăn. Anh ngồi xuống, sẵn sàng chia sẻ chocolate của mình cho chúng nó.
"Tiểu thiếu gia..." Quản gia e ngại, lão gia đã dặn rất kĩ không được để tiểu thiếu gia tiếp xúc với những thứ dơ bẩn.
Nhưng ông biết mình không nên ngăn cản, tiểu thiếu gia đang tự mình bẻ chocolate thành vụn nhỏ cho lũ mèo.
Chính vì anh quá cao quý, ông nội không cho anh tiếp xúc với thứ gì, vì vậy chưa từng nuôi thú cưng bên mình, trẻ con tò mò là đúng. Lũ mèo biết mình được đồ ăn thì rất vui, đều chăm chú nhìn anh. Gói chocolate bị bẻ vụn được cẩn thận đặt trước mặt bọn chúng. Một bóng dáng bé nhỏ bước đến, cầm lấy gói chocolate đó lên.
"Không nên để mèo con ăn chocolate đâu, bọn chúng sẽ bị đau bụng!"
Nghe giọng nói quen thuộc, anh ngẩng đầu xem. Chính là cô bé hôm đó, Khương Hà Nhi, anh luôn muốn gặp lại cô.