Nhưng mà, Lăng Dụ Triết đã sớm chuẩn bị rồi, anh vẫn đang cố gắng xử lý công việc thật nhanh, sau đó thì sẽ dừng lại mọi hoạt động khoảng nửa năm, trong nửa năm đó thì Lăng Dụ Triết sẽ tổ chức cho Hà Mật một hôn lễ mà nhiều người ao ước, cũng như là dành thời gian cho vợ mới cưới.
Nhưng đó chỉ là kế hoạch của anh mà thôi.
Vì sau khi kết hôn được hai tháng, thì Hà Mật đã tạm bảo lưu thành tích và quyết định ở nhà, lúc đầu Lăng Dụ Triết còn không hiểu tại sao, anh còn tưởng rằng cô đã đổ bệnh rồi. Nhưng đến tháng thứ ba kết hôn, thì Hà Mật đã mời Trương Đạm và Lý Lan Hinh đến dùng bữa.
Trong bữa cơm này thì cô mới chính tuyên bố bản thân đã mang thai rồi. Hiển nhiên không chỉ có Trương Đạm và Lý Lan Hinh kinh ngạc, ngay cả Lăng Dụ Triết cũng giật mình không kém, ban đầu anh còn tưởng là cô chỉ đang đùa với mình thôi. Nhưng ngay sau đó thì Hà Mật đã đưa ra giấy khám thai cho họ xem.
Trương Đạm đương nhiên rất vui rồi, thái độ của bà ta đối với cô cũng thay đổi nhanh chóng, vì dù sao bà ấy cũng chưa chắc đứa bé trong bụng của Lý Lan Hinh là của Lăng Dụ Triết, nhưng đứa bé trong bụng Hà Mật thì dám chắc một trăm phần trăm là con cháu Lăng gia. Vừa nghe con dâu có thai thì Trương Đạm liền quay ngoắt thái độ, không chỉ đá Lý Lan Hinh ra chuồng gà, mà còn cực kỳ ân cần với con dâu.
Kết thúc bữa ăn thì Trương Đạm cũng ngồi lại với Hà Mật và Lý Lan Hinh, bà ấy còn đưa tay chạm vào bụng nhỏ của cô, nói:
- Sau này con phải cố gắng ăn uống đầy đủ một chút. Nếu như sinh cho mẹ một đứa cháu mập mạp đáng yêu là mẹ hài lòng rồi.
Hà Mật cũng chỉ đưa mắt nhìn bà ấy, sau đó cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Con chỉ hi vọng đứa bé của mình là con gái, vì chị Hinh sau này sinh con trai rồi sẽ bảo vệ con gái của con. Như vậy thì rất tốt, đúng không mẹ?
Trương Đạm liền vui vẻ gật đầu, nói thế nào thì đứa bé trong bụng Lý Lan Hinh cũng đã biết là nam thai rồi, vì hiện tại cô ta đang mang thai đến tháng thứ bảy, hơn nữa bây giờ cả cô ta và Trương Đạm đều sinh sống ở đây.
Có lẽ Lăng Dụ Triết biết rõ đứa bé là vô tội, nên anh cũng đã cho người giám sát cũng như là bảo vệ Lý Lan Hinh, vì anh sợ rằng sau khi Lý Lan Hinh biết rằng Hà Mật đang mang thai thì cô ta sẽ cố hãm hại cô. Nếu như chỉ là những thủ đoạn bình thường thì Lăng Dụ Triết cũng chẳng quan tâm, nhưng lỡ như Lý Lan Hinh lại lợi dụng đứa bé vô tội mà vu hại cho Hà Mật, thì cô ta đúng là còn ác độc như ma quỷ. Không! Phải nói đúng hơn là tàn nhẫn hơn cả ma quỷ!
Đợi khi Lăng Dụ Triết và Hà Mật về phòng của mình thì anh còn đưa tay chạm lên bụng của cô, có chút không dám tin, nói:
- Em thật sự mang thai rồi sao?
Hà Mật cũng không ngại ngùng mà gật đầu, đến bản thân cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thật sự mang thai con của Lăng Dụ Triết. Vì mỗi lần họ làm việc đó đều có bảo hộ chặt chẽ, chỉ có một vài lần là quá gấp nên không chuẩn bị đầy đủ… Cô còn từng nghĩ bản thân sẽ không thể mang thai nữa vì lần sảy trước đó, nhưng không ngờ…
Cách đây một tháng thì Hà Mật đang ở trên lớp thì lại thấy bụng mình bị đau quặn lên, khiến cho cả lớp một phe kinh hoảng, cũng may là Dương Kỷ Bắc đã nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, lúc đó thì Hà Mật mới biết mình đã mang thai rồi. Lý do là vậy nên Hà Mật mới xin bảo lưu lại điểm số, vì cô không muốn đứa con này xảy ra bất trắc gì nữa… Cô đã mất một đứa rồi, cô không thể mất thêm một đứa nữa, dù rằng Hà Mật không quá yêu Lăng Dụ Triết sâu đậm, nhưng đứa bé trong bụng cô và Lý Lan Hinh đều vô tội, nên chẳng có lý do nào để cô bỏ nó cả.
Lăng Dụ Triết nhìn thấy vợ mình thất thần liền dịu dàng hôn lên môi cô, hành động của anh làm cho Hà Mật có chút giật mình, sau đó liền đưa mắt không hiểu nhìn anh, nhưng Lăng Dụ Triết chỉ mỉm cười, nói:
- Em đang nghĩ gì vậy?
Hà Mật lúc này liền tựa đầu vào vai của anh, có chút không vui nói:
- Lăng Dụ Triết, anh nói xem… Lý Lan Hinh thật sự sẽ an phận ở đây chứ?
Thật ra thì Lăng Dụ Triết cũng không dám chắc rằng Lý Lan Hinh sẽ chịu an phận, vì nói thế nào cô ta cũng là một tiểu thư danh giá, bây giờ lại mang thai nhưng chưa kết hôn, chuyện này đã khiến Lý gia rục rịch khó chịu. Bây giờ Hà Mật lại mang thai, nếu như bây giờ đứa bé trong bụng của cô ta có mệnh hệ gì, thì chắc chắn mọi tội lỗi đều quy về cho Hà Mật, anh chính là sợ viễn cảnh đó sẽ xảy ra… Vì Lý Lan Hinh yêu nhất chính là bản thân mình, cho dù là cha, mẹ, Lý thị hay thậm chí là con ruột cũng chẳng từ thủ đoạn để lợi dụng triệt để.
Đưa tay ôm lấy Hà Mật, Lăng Dụ Triết liền dịu dàng xoa lưng cho cô, nói:
- Em đừng lo, cũng không phải không thể trị Lý Lan Hinh, chỉ là… Hiện tại vẫn chưa đến lúc thôi.
- Lăng Dụ Triết, sau này em sinh con thì sẽ không còn xinh đẹp nữa… Nhìn Lý Lan Hinh trước kia và bây giờ xem, cô ta cũng không còn nhan sắc như trước… Đến lúc đó anh có bỏ em hay không?
Lăng Dụ Triết thật sự không biết nên nói gì với cô nữa, nhưng anh từng đọc qua trong quyển sách về thai giáo, thì tâm lý của người mẹ lúc mang thai rất bất ổn, hiển nhiên là cũng rất nhạy cảm, nên trong giai đoạn này họ vẫn khuyên không nên khiến các mẹ kích động. Nên Lăng Dụ Triết liền dịu dàng xoa xoa bàn tay của vợ mình, nói:
- Không có chuyện đó đâu, em xem… Anh đã ba mươi tư rồi, em chỉ mới mười chín tuổi, nếu em xấu xí thì anh cũng đã già, anh cũng không dư hơi mà lại đi tìm cô gái trẻ trung khác.
Mặc dù nghe nó rất có tính chân thật, nhưng Hà Mật lại thấy như Lăng Dụ Triết đang vừa đấm vừa xoa, cô liền ngồi thẳng lưng dậy, đưa ánh mắt sắc bén nhìn anh, nói:
- Ý anh là chê em xấu thật sao?
- Không có, không có, anh không hề chê em xấu! Anh già, là anh già.
Lúc này thì Hà Mật liền hất mặt làm phách, Lăng Dụ Triết cũng chỉ nhìn cô rồi bật cười, dịu dàng đưa tay giữ lấy gương mặt xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn, nói:
- Anh yêu em. Cả đời anh chỉ yêu em.
Nếu đổi lại là trước kia thì có lẽ Hà Mật đã nhảy cẫng lên về vui sướng, nhưng bây giờ cô chỉ nhàn nhạt nở một nụ cười… Tình yêu là thứ dễ dàng thay đổi nhất trong các mối quan hệ của con người, cô cũng không biết họ sẽ ở bên nhau được bao lâu nữa, sóng gió thì cứ kéo đến và mãi chưa có dấu hiệu dừng lại, vì cho dù có dừng lại thì cũng sẽ có từng đợt sóng ngầm dần dần đánh chiếm dưới lòng đại dương.
Bình yên… Hiện tại Hà Mật chỉ cần hai từ bình yên mà thôi.
- Em lại nghĩ gì vậy?
- Em đang nghĩ sau này con của em sẽ như thế nào đây? Con nhỏ hơn anh ba mươi tư tuổi, vậy khi con hai mươi thì anh đã quá tuổi ngũ tuần rồi… Lăng Dụ Triết… Em thật sự lo lắng lắm đó.
Nghe đến đây thì hai mắt của Lăng Dụ Triết liền híp lại, sau đó liền nhìn cô, nói:
- Hà Tiểu Mật, một ngày em không trêu chọc tuổi tác của anh thì em ăn không ngon, ngủ không yên à? Cho dù bây giờ anh có là ông chú già, thì cũng là chồng em, cả đời này em đừng hòng chạy thoát khỏi tay anh!
Hà Mật nghe anh nói vậy cũng chỉ bật cười, sau đó còn choàng tay ôm lấy cổ của anh, nở một nụ cười tươi tắn, nói:
- Ông chú già, yêu anh nhiều.
Lăng Dụ Triết cũng đưa tay ôm lấy eo của cô, nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn, nói:
- Anh yêu em, tiểu yêu tinh.