• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng chẳng biết Lăng Hà Mật đã sống như thế nào để qua ngày, năm nay Hà Mật mười tuổi, trên dưới Lăng gia đã thay đổi rất nhiều kể từ khi Tống Giai Âm qua đời, bây giờ những chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Lý Lan Hinh làm chủ, cô ta bây giờ chẳng khác nào nữ chủ nhân cả, chỉ thiếu một cái danh phận nữa thôi.

Buổi sáng ngày hôm nay Lăng Hà Mật được nghỉ học nên đã ở nhà phụ giúp mọi người làm việc nhà, cùng lúc này thì Lăng Dụ Triết từ trên nhà đi xuống, nhìn thấy cô bé đang cắm cúi làm việc liền lạnh giọng nói:

- Những kẻ để tiểu thư động tay động chân hôm nay đều bị trừ nửa tháng lương!

Nghe đến đây, Lăng Hà Mật liền tức tốc chạy đến nói là do cô bé chủ động làm, không liên quan gì đến họ. Nhưng Lăng Dụ Triết đến liếc nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ lẳng lặng nói:

- Nếu muốn họ không bị trừ lương thì tự mình lên phòng thờ quỳ, khi nào ta cho phép thì mới được ra ngoài!

Lăng Hà Mật mím môi, lúc cô bé nhìn sang mọi người thì ai cũng lắc đầu, bây giờ họ có bị trừ lương cũng được, nhưng sức khỏe của Hà Mật dạo này đã kém lắm rồi, nếu phạt quỳ cũng đủ để lấy mạng của cô bé. Nhưng Hà Mật lại không muốn vì mình mà mọi người bị liên lụy, nên đã đồng ý lên từ đường tự phạt quỳ, lúc Hà Mật đi được hai bước thì Lăng Dụ Triết còn nói:

- Không cho nó ăn uống gì cả. Ai làm trái lệnh sẽ bị đuổi việc!

Nói xong thì anh cùng trợ lý Hình Bân ra ngoài.



Lăng Hà Mật cũng chỉ biết thở dài một cái, có lẽ ngoại trừ phòng ngủ ra thì nơi cô bé quen thuộc nhất chính là từ đường này, vì hình như ngày nào cô bé cũng được quỳ ở đây... Cố gắng nuốt nước mắt vào trong, Lăng Hà Mật nhìn vào bài vị mẹ nuôi của mình, nói:

- Mẹ yên tâm đi, con không trách cha đâu. Tuần này con học rất ngoan, điểm số cũng rất cao... Vốn dĩ con muốn khoe với cha, nhưng hình như cha chẳng quan tâm con đâu... Nhưng không sao cả, con biết mẹ vẫn quan tâm con mà, đúng không mẹ?

Lúc này, bác Lý lấy một bánh trái và nước đem vào từ đường, bảo rằng nhân cơ hội Lăng Dụ Triết không ở nhà thì cô bé hãy ăn một chút, nhưng Lăng Hà Mật lại lắc đầu, cô không phải không đói, mà cô bé sợ nếu bị phát hiện thì đến bác Lý cũng sẽ bị đuổi... Ngoại trừ bác ấy ra thì Hà Mật chẳng còn nhận được tình thương từ đâu cả.

Nhìn đứa nhỏ hiểu chuyện đến đau lòng, bác Lý từng nhiều lần muốn ngỏ ý đưa cô bỏ trốn, nhưng Hà Mật lại lắc đầu... Cô bé nói rằng cha nuôi mất mẹ nuôi đã đủ đau khổ rồi, có lẽ vì hình bóng của mẹ nuôi quá lớn nên hiện tại cha nuôi vẫn chưa thoát ra được... Một ngày nào đó, khi Lăng Dụ Triết nhìn ra được không thể sống mãi trong quá khứ thì chắc chắn anh sẽ tự mình khôi phục lại trạng thái bình thường của mình thôi.

Nghe vậy thì bác Lý cũng bó tay, lúc ông ấy xuống nhà thì mọi người cũng quan tâm hỏi tiểu thư ra sao, có chịu ăn không,... Nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu, họ cũng chỉ biết thở dài... Cũng chẳng biết là khi nào Lăng Hà Mật mới thoát khỏi cái cảnh đáng thương này nữa, thay vì ở đây chịu khổ thì cứ rời đi tìm một gia đình khác có phải sẽ hay hơn không. Đáng tiếc... Đáng tiếc là ông chủ lại giữ chặt không buông đứa con gái nuôi này, chắc hẳn là vì nét mặt của Hà Mật có vài phần giống với Tống Giai Âm.

Buổi tối, Lăng Dụ Triết cùng Hình Bân cuối cùng cũng đã về nhà, trên người của anh lại nồng nặc mùi rượu, vừa về đến nhà đã được đưa về phòng nghỉ ngơi, dường như anh đã quên mất con gái của mình vẫn còn ở từ đường chịu phạt thì phải?

Sau khi đưa Lăng Dụ Triết về phòng thì Hình Bân cũng có đi đến từ đường xem sao, cậu ta vẫn nhìn thấy cô chủ nhỏ vẫn còn ngoan ngoãn quỳ ở đó, chú ý đến chân thì đã thấy nó tím dần, mặc dù rất muốn giúp đỡ nhưng Hình Bân cũng chỉ là phận tôi tớ, làm sao mà dám ở trước mặt chủ cầu xin được.

Đến đây thì bất giác Hình Bân lại nghe thấy tiếng động từ phòng của Lăng Dụ Triết, cậu ta liền ngay lập tức chạy đến, hiện tại Lăng Dụ Triết đang ngồi thất thần ở dưới nền đất, anh nói:

- Đưa con bé về phòng đi.

- Nhưng còn ngài?

- Tôi không sao.



Nghe vậy thì Hình Bân mới gật đầu, khi cậu ta đi đến từ đường thì Lăng Hà Mật vẫn còn ngoan ngoãn chào hỏi cậu ta rất lễ phép, Hình Bân nhìn cảnh tượng này cũng đau lòng, nói:

- Tiểu thư, ông chủ đã cho phép cô về phòng.

- Cha về rồi sao? Cha có say không ạ?

- Tiểu thư đừng lo, đã có người khác lo cho ông chủ rồi... Tiểu thư về phòng trước đi, tôi sẽ gọi người đến xem chân của tiểu thư.

Nhưng Lăng Hà Mật lại từ chối, cô bé cố gắng đứng dậy nhưng đôi chân quỳ gần một ngày cũng đã tê cứng, Hình Bân thấy vậy liền xin phép rồi bế cô lên. Bất chợt cậu ta lại có chút khựng lại, đây là đứa bé mười tuổi sao? Tại sao lại chẳng có cảm giác gì cả, cô hoàn toàn nhẹ tênh, không giống với thiên kim tiểu thư một nhà quyền quý. Nhưng bây giờ Hình Bân cũng không biết nên khuyên gì nữa, cậu ta theo bổn phận mà bế Lăng Hà Mật về phòng, trước khi cậu ta rời đi thì cô còn níu lấy tay của Hình Bân, nói:

- Phiền chú giúp cháu lấy cái này cho cha có được không ạ?

- Tiểu thư có gì dặn dò?

Lúc này Lăng Hà Mật mới chỉ tay về một cái tủ ở đầu giường, Hình Bân liền mở ra... Cậu ta kinh ngạc khi nhìn thấy bên trong toàn là thuốc về dạ dày, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía của cô, nhưng sau đó thì cô liền cười nói:

- Phiền chú cho cha nuôi uống ạ, cha có bệnh dạ dày... Mà mấy ngày nay sắp tới ngày giỗ của mẹ nên ông ấy đã uống rất nhiều rượu, cháu sợ dạ dày của ông ấy sẽ không chịu nổi.

Hình Bân cũng nhận lấy rồi rời đi, cánh cửa phòng được đóng lại, Hình Bân đứng bên ngoài có chút suy nghĩ... Một cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy tại sao lại có thể là hung thủ giết người chứ? Không chỉ vậy mà theo như những gì mọi người kể lại thì bà chủ Tống Giai Âm rất yêu thương tiểu thư, mà chính tiểu thư cũng vì bà chủ mà cố gắng... Mối quan hệ của hai người họ tốt đẹp như vậy thì tại sao Lăng Hà Mật lại phải giết Tống Giai Âm chứ?



Còn nếu giả thuyết là vô ý, thì cũng chỉ vô tình thôi thì tại sao Lăng Dụ Triết lại ghét con gái nuôi như vậy? Chuyện này hình như có gì đó không đúng lắm!


[...]


Buổi sáng, Lăng Hà Mật trước khi đến trường thì cũng có vào phòng của Lăng Dụ Triết để kiểm tra, lúc này cô nhìn thấy anh đang nằm ở dưới sàn lạnh lẽo liền nhanh chóng đi vào, đưa tay muốn đỡ anh lên giường, nhưng đúng lúc này Lăng Dụ Triết đã mở mắt, trong người vẫn còn men rượu nên đã mạnh tay hất cô ra.


Vốn dĩ anh chỉ muốn hất tay của Hà Mật ra, nhưng vì cô quá nhỏ và nhẹ cân, nên cái hất nhẹ của anh cũng chỉ là cái lực mạnh mà tác động đến, ngay sau đó thì đầu của Lăng Hà Mật đã bị đập vào cạnh bàn. Còn chưa kịp để cô kêu đau thì cô đã ngất đi, hiện tại xung quanh chỗ của cô chỉ còn lại một màu đỏ thẫm của máu... Nhưng Lăng Dụ Triết vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nên đã không quan tâm mà nằm ngủ trên giường.


Hình Bân hôm nay được bác Lý nhờ vả để đưa Lăng Hà Mật đi học, nhưng đã sắp trễ giờ rồi mà vẫn chưa thấy tiểu thư đâu, cậu ta có chút lo lắng liền chạy thẳng vào phòng của Hà Mật xem, nhưng chẳng thấy cô đâu, chăn gối phẳng phiu, chắc hẳn là đã rời giường lâu rồi.


Ngay sau đó, Hình Bân liền đi vào phòng của Lăng Dụ Triết, đập ngay vào mắt của cậu ta là cảnh tượng Hà Mật nằm trên một vũng máu, ngay lập tức Hình Bân đã bế Hà Mật lên, một mạch chạy thẳng vào bệnh viện.


Bác sĩ cấp cứu cũng bị hoảng một phen, nhưng cũng may là số của Hà Mật mạng lớn nên đã không sao. Mặc dù chuyện của Hà Mật không sao, nhưng nhìn bác Lý có vẻ khá buồn rầu, so với người cha như Lăng Dụ Triết thì nhìn bác Lý còn giống người thân của cô hơn.


Cũng vì tai nạn lần này mà tình cảm cha con giữa hai người vốn xa cách nay càng xa cách. Mỗi lần ở bên cạnh Lăng Dụ Triết thì Hà Mật luôn có một cảm giác bất an, sợ hãi... Có lẽ hiện tại cô chỉ chờ khi bản thân đủ mười tám tuổi rồi sẽ ra ngoài tự lập, cô không thể tiếp tục sống ở Lăng gia tối tăm này nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK