• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng ngày hôm sau, Lăng Dụ Triết tỉnh dậy thì đã không nhìn thấy Hà Mật đâu, tuy nhiên thì sau khi anh nhìn xuống giường thì lại thấy có một vết máu mờ, chắc hẳn là cô chỉ vừa mới rời đi không lâu, tuy vẫn còn có chút choáng váng nhưng anh vẫn ngồi bật dậy, sau đó thì đã đi xuống nhà.

Vừa nhìn bước xuống nhà thì anh đã nhìn thấy Hà Mật đang ở trong bếp cùng với một vài người giúp việc lớn tuổi, và hình như họ đang nói chuyện gì hoặc cũng có thể là cô đang học nấu ăn từ họ. Nhưng Lăng Dụ Triết không quá quan tâm, anh chỉ biết hiện tại cô vẫn còn ở đây là được rồi.

Còn Hà Mật thì cũng đã sớm biết anh đang tìm cô, nhưng mà buổi tối ngày hôm qua, lúc cô đang ngủ say thì Lăng Dụ Triết đã có nói mê, từng câu từng chữ mà anh nói đều nhắc đến cái tên Tống Giai Âm… Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Hà Mật lại tự cười chế giễu bản thân, cho dù là mười ba năm hay ba mươi năm thì chắc hẳn hình bóng của Tống Giai Âm trong tim của Lăng Dụ Triết chắc cũng chẳng vơi đi đâu, vì vậy nên không có ai được phép si tâm vọng tưởng với anh nữa, đó chính là những khẳng định của cô về tình cảm của hai người họ.

Sau đó thì Hà Mật cũng không muốn nghĩ nữa, cô bây giờ chỉ cần chuẩn bị một tinh thần thật tốt, sau đó thì sẽ cùng anh Vãn Tùng danh chính ngôn thuận rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi mà cô đã trưởng thành, cũng chính là rời khỏi nơi cô chịu nhiều tổn thương và đau khổ, bây giờ cô chỉ cần rời khỏi đây mà thôi, cô chẳng cần gì khác nữa.

Còn về Lăng Dụ Triết thì khi anh về phòng cũng đã nhận được tin nhắn từ Hứa Vãn Tùng, cậu ta đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ và chỉ đang chờ ngày được đến đây và hỏi cưới Hà Mật mà thôi. Tuy nhiên thì đến lúc này Lăng Dụ Triết bất giác lại có chút không nỡ, anh thật sự không gả cô đi, cũng chẳng muốn cô ở bên cạnh một người đàn ông khác… Chỉ cần nghĩ đến thôi là toàn thân của Lăng Dụ Triết đã cảm thấy nóng ran cả lên, rốt cuộc thì anh bị làm sao vậy chứ!

Nhưng còn chưa để anh nghĩ quá lâu thì Lý Lan Hinh đã gọi đến, anh cũng không muốn bắt máy nhưng dù sao thì đây cũng là bạn gái của anh, nên anh không thể bỏ lơ cô ấy được, nên dù muốn dù không thì anh cũng nhận máy.

- Anh nghe đây Lan Hinh, có chuyện gì sao?



- [Chẳng lẽ không có chuyện gì thì em không được phép gọi anh sao? Dụ Triết, em là bạn gái của anh đấy]

- Anh biết, nhưng hiện tại anh đang bận. Nếu không có chuyện gì thì anh tắt máy nhé.

- [Khoan đã Dụ Triết… Em… Em muốn hỏi anh một việc]

Mặc dù hiện tại Lăng Dụ không biết Lý Lan Hinh muốn nói gì, nhưng dù sao cô ấy hiện tại cũng là bạn gái của anh, còn giúp anh chăm sóc mẹ nữa, không chỉ vậy mà còn giúp đỡ anh việc của công ty, nhiều lần còn giúp anh khuyên ngăn và trò chuyện với Hà Mật, một cô gái như vậy thì anh không có gì phải nghi ngờ về cô ấy cả.

- Em nói đi.

- [Dụ Triết, dù sao thì Âm Âm cũng đã qua đời hơn mười ba năm rồi, anh không có ý định sẽ kết hôn sao?]

- Ý em là gì?

- [Em muốn kết hôn… Ý em là… Em muốn kết hôn cùng anh]

Dù hiện tại Lăng Dụ Triết vẫn còn suy nghĩ vài chuyện của Hà Mật, nhưng dù sao thì anh cũng đã chấp nhận mối hôn sự của Hà Mật và Hứa Vãn Tùng nên anh không nên nghĩ quá nhiều về chuyện này. Tuy nhiên thì mẹ anh nói cũng không phải không hợp lý, năm nay anh đã hơn ba mươi rồi, Lan Hinh cũng đã lớn tuổi, anh có thể đợi thêm một thời gian nhưng một cô gái như Lan Hinh thì không thể chờ tiếp được nữa.

- Được, đợi sau khi hôn lễ của Mật Nhi kết thúc thì chúng ta sẽ chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta.

- [Anh nói thật sao?]



- Ừ.

Nói xong thì anh cũng tắt máy, nhưng anh lại không biết rằng Hà Mật ở bên ngoài cửa đã nghe thấy cuộc trò chuyện của anh, chính bản thân cô cũng không biết tại sao lại rất vui khi Lăng Dụ Triết nói là đồng ý mối hôn sự của cô và anh Vãn Tùng, không chỉ vậy mà anh cũng đã đồng ý sẽ kết hôn với Lý Lan Hinh… Chỉ cần anh kết hôn rồi anh sẽ có một gia đình mới, đến lúc đó thì anh sẽ không có thời gian để ý đến cô nữa… Chỉ như vậy thì Hà Mật mới thoải mái mà sống.

Nhưng ngay sau đó thì Hà Mật cũng đi vào, hiển nhiên thì cô cũng cố gắng để bình tĩnh và thể hiện cho anh thấy rằng cô không nghe thấy gì cả. Nhưng có vẻ như Lăng Dụ Triết đã nghe thấy tiếng bước chân nên cũng đã đưa mắt sang nhìn cô, nói:

- Nghe thấy rồi?

- Tôi nên nghe thấy gì sao?

Nhưng Lăng Dụ Triết không đáp, anh cũng đứng dậy rồi rời đi, trước khi đi thì anh cũng muốn nhắc cô một vài câu nhưng cuối cùng thì anh cũng không nói ra được, sau đó còn rời đi với một mớ suy nghĩ trong đầu. Ngay sau khi Lăng Dụ Triết rời đi thì Hà Mật đã nhanh chóng lấy điện thoại ra để gọi cho Hứa Vãn Tùng cũng như Kiều Tuyết Ly, khi cả hai người họ nghe được thông Lăng Dụ Triết chấp nhận cuộc hôn nhân đó thì họ đã rất vui. Kiều Tuyết Ly vui vì cô bạn của mình cuối cùng cũng đã có được hạnh phúc, còn Hứa Vãn Tùng thì vui vì sắp được kết hôn với người con gái mà mình thích từ bé cho đến lớn.

Từ khi còn bé thì Hứa Vãn Tùng đã không xem Hà Mật là em gái, mà cậu ta đã sớm xem cô như là một cô vợ nhỏ được nuôi từ bé, nếu như không phải Lăng Dụ Triết và Tống Giai Âm đưa Hà Mật đi thì chỉ cần cậu ấy đủ mười tám tuổi, đủ tuổi tự lập thì cậu ta sẽ cũng sẽ đón Hà Mật đi. Có thể cuộc sống của cậu ta sẽ không đầy đủ như Lăng gia, nhưng Hứa Vãn Tùng vẫn đảm bảo rằng sẽ cho Hà Mật một cuộc sống đầy đủ, ít nhất thì cuộc sống đó sẽ không khó khăn và nhiều tổn thương như bây giờ.

Kết thúc cuộc gọi thì cô đã nằm xuống giường và suy nghĩ lại mọi chuyện, rốt cuộc thì năm đó sự việc kia đã xảy ra như thế nào, tại sao cô lại không thể nhớ gì cả, ngay cả người chăm sóc cô từ khi cô được đưa về Lăng gia thì cô cũng chẳng nhớ nỗi, chẳng lẽ trước kia cô đã vô tâm như vậy sao? Nhưng mà… Nhưng mà tại sao chứ? Rõ ràng là cô vẫn nhớ rõ trước đó cô được đưa về Lăng gia, mặc dù Lăng Dụ Triết không nói gì nhưng anh vẫn luôn cố gắng thay đổi và biến cô thành một thiên kim tiểu thư, tuy nhiên thì sau đó… Sau đó thì tại sao cô lại không nhớ gì nữa? Cô… Cô bị làm sao vậy chứ!

Bất chợt, ngay lúc cô vẫn còn đang đau đầu vì kí ức của mình, đối với một người thì tuổi thơ sẽ là một thứ gì đó rất quan trọng nhưng chính cô lại là kẻ đã đánh mất kí ức của mình, cô đúng là thất bại mà…

Nhưng ngay lúc cô đang suy nghĩ thì Khương Đình Lập lại gọi đến, hiển nhiên là Hà Mật đã không ngần ngại mà bắt máy.

- Em nghe đây, anh tư.



- [Hà Mật, anh đang có một vài suy đoán về tình trạng của em… Ngày mai em có thể ra ngoài một chút được không? Anh sẽ đưa em đi kiểm tra]


- Nhưng mà… Em phải làm thế nào để ra ngoài đây?


Lúc này thì Khương Đình Lập cũng đã suy nghĩ rồi, vì thế nên anh ấy mới cố gắng thúc đẩy quá trình đưa Hứa Vãn Tùng vào làm cánh tay trái đắc lực của Lăng Dụ Triết, và hiển nhiên thì với mối quan hệ con rể tương lai của Lăng gia thì Hứa Vãn Tùng cũng đã nhanh chóng có được sự tín nhiệm của anh. Vì lẽ đó nên Khương Đình Lập đã nhắc nhở Hứa Vãn Tùng về cuộc hôn nhân của họ.


Nghe đến đây thì Hà Mật liền nảy lên một suy nghĩ.


- À đúng rồi anh tư, ngày mai anh hãy gọi anh nhỏ đến đây và hãy nói với anh ấy rằng muốn đưa em thi chọn váy cưới. Lúc đó thì em có thể ra ngoài rồi.


- [Em nói đúng rồi, vậy mà anh lại không nghĩ ra. Được rồi Mật Nhi, em cố gắng thêm một chút nữa… Chỉ vài ngày nữa thôi là tụi anh có thể đưa em rời khỏi ngôi nhà đó rồi.]


- Em hiểu rồi… Em cũng rất vui khi được rời khỏi nơi này, ít nhất thì em biết hiện tại mình không cô đơn như trước, vì em đã có các anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK