Đối với một người không bao giờ bỏ bê công việc như Lăng Dụ Triết, mà bây giờ anh lại có thể mặc kệ tất cả để đứng ở trước cổng trường chờ cô, ban đầu thì Trương Đạm cũng nhắc nhở anh rất nhiều, tuy là vậy nhưng Lăng Dụ Triết cũng chỉ bỏ ngoài tai. Dù sao thì hiện tại giữa anh và cô đã không còn bị ràng buộc bởi mối quan hệ “cha - con” nữa, nên anh có thể đường đường chính chính theo đuổi cô rồi, ngay cả Trương Đạm cũng không thể cấm anh được!
Hôm nay cũng như mọi người, Lăng Dụ Triết đang đứng ở ngoài cổng trường của cô, để chờ cô tan học. Hôm nay anh đã quan sát xung quanh thì không thấy ai đến đón cô cả, anh ở đây đã hơn một tuần, có ngày thì Tô Nhiễm đến đón, có khi lại là Tô Thước, có hôm lại là Khương Đình Lập, có lúc thì Chu Xuyên, nhiều khi còn có cả Hứa Vãn Tùng, nói chung thì có lẽ họ đang giúp Hà Mật né mặt của anh. Nhưng hiện tại Lăng Dụ Triết đã hạ quyết tâm rồi, chỉ cần cô còn sống ở Giang Thành thì anh phải gặp cô cho bằng được!
Đúng là trời không phụ lòng người, ngày hôm nay Lăng Dụ Triết đã có thể gặp được người con gái mình trông mong bấy lâu. Hà Mật cùng Kiều Tuyết Ly sau khi tan học liền cùng nhau bước ra, lúc cô nhìn thấy anh thì có chút khựng lại, nhưng rồi lại nhanh chóng kéo tay của bạn thân đi thật nhanh, bất chợt bàn tay của cô lại bị Lăng Dụ Triết giữ lại, lúc này Lăng Dụ Triết liền nói:
- Chúng ta nói chuyện một chút có được không?
- Lăng tổng, giữa chúng ta còn có gì để nói sao?
- Hà Mật, lúc trước em từng nói rằng…
- Được rồi, ngay tại đây tôi sẽ nói cho anh biết. Từ trước đến giờ tôi chỉ là đang giả vờ tôi, cuộc đời của Hà Mật tôi chịu nhiều thống khổ ở Lăng gia như vậy, người tôi hận nhất chính là anh, thì tại sao tôi lại có thể yêu anh chứ?
Dừng một lúc, Hà Mật liền lạnh nhạt gạt bỏ cánh tay của anh ra khỏi tay mình, nói:
- Lăng Dụ Triết, anh đừng tự mình đa tình nữa. Giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, còn chuyện tương lai thì mãi mãi cũng không thể nào!
Nói xong thì Hà Mật cũng kéo tay của Kiều Tuyết Ly rời đi, vốn dĩ Kiều Tuyết Ly còn đang ngạc nhiên vì những lời cô nói, chẳng phải Hà Mật rất thích Lăng Dụ Triết sao? Tại sao đột nhiên lại nói tất cả chỉ là một trò đùa? Hà Mật rốt cuộc đang muốn làm gì vậy chứ?
Đợi khi bóng dáng của Hà Mật khuất dần rồi biến mất thì Lăng Dụ Triết mới tự bật cười, đúng rồi… Làm sao Hà Mật có thể yêu anh được chứ. Lúc này Lăng Dụ Triết lại đưa đôi tay của mình lên, đôi tay này của anh đã làm ra những chuyện gì thì anh cũng nhớ rõ, năm đó anh từng đánh cô một cái, cũng đẩy cô đập đầu vào cạnh bàn, không chỉ vậy mà chính đôi tay này đã tước đoạt đi sự tự do của cô, tước đi tương lai của cô… Cuối cùng thì chỉ có anh ngu ngốc thôi… Là đáng đời… Đúng! Chính là đáng đời!
[…]
Vì hôm nay mọi người đều bận rộn nên Hà Mật và Kiều Tuyết Ly đã quyết định đến quán cafe của Đỗ Thái Huy để ngồi chơi, nhưng Kiều Tuyết Ly vẫn không hiểu được ý đồ của bạn mình là gì, cô ấy liền ngay lập tức nói:
- Hà Tiểu Mật, rốt cuộc là cậu đang làm gì vậy? Rõ ràng ai cũng nhìn ra cậu yêu Lăng Dụ Triết muốn chết cơ mà?
Nhưng Hà Mật lại lắc đầu, nói:
- Nhưng nếu tớ và anh ấy tái hợp thì sẽ gây ra áp lực cho Lăng Dụ Triết… Anh cả của tớ thật sự không thích anh ấy, tớ từng nghe trộm điện thoại của anh ấy và anh Đình Lập, họ nói nếu như Lăng Dụ Triết còn lảng vảng bên cạnh mình thì sẽ cho anh ấy một trận…
- Nhưng nếu như cậu nói ra tâm ý của cậu cho các anh ấy hiểu thì cũng được mà?
Nhưng Hà Mật lại một lần nữa lắc đầu, thật ra thì cô cũng chưa dám chắc rằng mình có thể ở bên cạnh anh cả đời hay không, hơn nữa về chuyện của cô mà đã khiến cho Lăng Dụ Triết bỏ bê công việc như vậy, nên cô cũng từng muốn nói thẳng với anh, không ngờ lại chính là ngày hôm nay.
Sau đó thì Kiều Tuyết Ly cũng nói rất nhiều, nhưng Hà Mật vẫn lựa chọn im lặng, cô thật sự cũng không biết nên làm gì nữa, bản thân cô lại sinh ra tư tình với Lăng Dụ Triết, nhưng vì anh trai, vì sự nghiệp mà tính mạng của anh, nên cô không thể thẳng thắn nói rằng mình thích anh được… Nhưng mà… Thứ cô sợ nhất chính là Lăng Dụ Triết sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn.
- Haizz, thật là phiền muốn chết.
- Sao vậy? Hà tiểu thư lại có chuyện gì phiền lòng sao? Có thể tâm sự với tớ không?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc thì Hà Mật cũng theo quán tính mà xoay người lại nhìn, đó chính là Dương Kỷ Bắc, cậu ta không chỉ đến mà trên tay còn có vài viên kẹo, nhẹ nhàng đưa cho Hà Mật, còn cười nói:
- Đừng mặt ủ mày chau nữa, như vậy sẽ không còn xinh đẹp đâu.
- Dương thiếu gia đúng là biết cách dỗ con gái nhỉ.
- Oan quá, tớ chỉ dỗ Hà tiểu thư mà thôi.
Mặc dù Hà Mật đã từ chối tình cảm của Dương Kỷ Bắc, nhưng cô cũng nhìn ra cậu ta không phải người xấu, nên đã cùng Dương Kỷ Bắc kết thân làm bạn, ít nhất thì người bạn này của cô còn biết cách pha trò, khiến cho cô cảm thấy vui vẻ, chỉ như vậy là đủ rồi. Còn Dương Kỷ Bắc thì sau khi đưa kẹo cho Hà Mật thì cũng ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó liền chống tay lên bàn, còn nhìn cô với ánh mắt cực kỳ háo sắc.
- Được rồi Dương Kỷ Bắc, cậu đừng dùng ánh mắt buồn nôn đó nhìn tớ.
- Ây da, nói như vậy thì tớ sẽ buồn đó. Hà Tiểu Mật, cậu đúng là lòng dạ độc ác.
Nhìn dáng vẻ thân thiết này của họ thì Kiều Tuyết Ly thật sự rất muốn ghép đôi cho hai người, nhưng mà Kiều Tuyết Ly biết rõ trong lòng của Hà Mật đã có tính bóng của một người, mà người đó không biết đã ngự trị bao lâu rồi, dù muốn xóa bỏ, hoặc thậm chí là chối bỏ, nhưng Hà Mật lại bất giác càng yêu càng lún sâu hơn, bây giờ có thể nói đã lún sâu không lối thoát.
Ngồi chơi với mọi người một chút thì Hà Mật cũng được Dương Kỷ Bắc ngỏ ý đưa về, hiển nhiên cô cũng không từ chối. Nhưng thay vì ngồi xe thì họ lại quyết định đi bộ, trên đoạn đường đi về nhà thì Hà Mật đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của mình Lăng Dụ Triết, nếu như… Nếu như cô thật sự quay về bên anh thì sẽ thế nào đây?
- Hà Tiểu Mật, cậu đang nghĩ gì mà thất thần vậy? Nghĩ về người đó sao?
- Cậu nhìn ra sao?
- Bao nhiêu suy nghĩ của cậu đều viết hết lên mặt rồi. Sao vậy? Có gì khó xử sao?
Mặt dù để chia sẻ với người mình thích một người nam nhân khác khiến cho Dương Kỷ Bắc rất khó chịu, nhưng cậu ta đã nói sẽ cố gắng từ bỏ tình cảm của mình, thay vào đó thì cậu ta sẽ làm bạn thân với cô, vì thế nên cậu ta cần biết Hà Mật thích điểm gì ở Lăng Dụ Triết. Truyện Đam Mỹ
Hiển nhiên với Hà Mật thì đã sớm xem Dương Kỷ Bắc là bạn, nên cô cũng nói lại chuyện đó cho cậu ta. Ban đầu Dương Kỷ Bắc còn kinh ngạc, vì với một người bình thường thì kết hôn với Lăng Dụ Triết, làm thông gia với Lăng gia chính là một chuyện rất tốt, vì dù sao ở Giang Thành này Lăng gia cũng có nhiều tiếng nói hơn các gia tộc khác, nhưng không ngờ chính gia đình của Hà Mật lại không cần nó, đúng là khác người mà.
- Vậy cậu tính thế nào?
- Tớ cũng chưa biết nữa. Tớ sợ các anh ấy sẽ không chấp nhận được.
Trong lúc này thì Dương Kỷ Bắc thấy được sắc mặt của Hà Mật không được vui, cậu ta liền bước lên trước của cô, còn đưa tay nâng gương mặt của cô lên, nói ra mấy câu khiến cho Hà Mật phải bật cười. Tuy hai người trong sạch, nhưng Lăng Dụ Triết từ phía xa lại không thấy như vậy, dáng vẻ hiện tại của họ trông rất thân mật, cơn ghen tuông của Lăng Dụ Triết cũng bùng nổ, anh không cần biết bây giờ đang ở giữa đường hay trong hẻm, anh liền ngay lập tức đi đến, nắm lấy tay của Hà Mật, nói:
- Hai người làm gì vậy?
- Lăng Dụ Triết? Sao anh lại ở đây?
- Sao tôi lại không thể ở đây?
Mặc dù Hà Mật không hiểu tại sao Lăng Dụ Triết lại biểu hiện như vậy, nhưng đều là đàn ông với nhau nên chỉ cần nhìn thoáng qua là Dương Kỷ Bắc đã biết rồi, lúc này cậu ta cũng đi đế chỗ của Hà Mật, nhẹ nhàng gỡ tay của cô khỏi tay của anh, nói:
- Anh là Lăng tổng đúng không? Theo như tôi biết thì ngài và Hà Tiểu Mật đã cắt đứt quan hệ cha con rồi, vậy thì tôi cũng đâu nhất thiết phải nói cho ngài biết về mối quan hệ của chúng tôi?
- Cậu!
Lúc này Hà Mật còn liếc Dương Kỷ Bắc một cái, nhưng cậu ta hoàn toàn không có ý định dừng lại, mà còn nhìn thẳng vào mắt của Lăng Dụ Triết. Khi nhìn vào hai người họ thì cô lại thấy có một tia điện xẹt qua, khiến cô không khỏi rùng mình.
Nhưng sau đó Lăng Dụ Triết lại quay sang Hà Mật, nhẹ nhàng nói:
- Hà Mật, em và cậu ta là quan hệ đó sao?
Cô không hiểu lắm, quan hệ đó là quan hệ gì vậy ba?
- Ý anh là gì?
- Em và cậu ta đang hẹn hò sao?