• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi biết Hà Mật tò mò về giấc mơ mấy ngày trước của mình thì Lăng Dụ Triết cũng đã tường tận kể lại.

Vốn dĩ trong thời gian đó thì anh vẫn còn đang bâng khuâng suy nghĩ về tình cảm của mình, anh biết rằng ngay tại thời điểm đó thì mình đã sắp phải lòng Hà Mật rồi, nên anh muốn nhìn thấy Tống Giai Âm, đồng thời cũng muốn hỏi rõ về chuyện lúc trước, rốt cuộc là cô ấy muốn nói gì với anh mới được chứ?

Nghĩ đến đây thì Lăng Dụ Triết đã nhắm mắt lại, không lâu sau thì anh cũng đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi và căng thẳng những ngày qua.

Quả nhiên là trời không phụ lòng người, khi anh chìm sâu vào giấc ngủ thì anh đã nhìn thấy Tống Giai Âm, cô ấy đang bận rộn ở dưới bếp, tuy nhiên thì nơi này lại không phải là nhà của anh, mà nó chính là nhà tổ của Lăng. Khi Tống Giai Âm nhìn thấy anh thì liền vui vẻ gọi:

- Anh hai, anh về rồi sao? Hôm nay anh có mệt không?

Hai từ “anh hai” đã làm cho Lăng Dụ Triết phải kinh hãi, từ khi nào mà bạn gái của anh lại biến thành em gái của anh vậy? Không chỉ vậy mà bây giờ còn đang ở nhà của anh, chuẩn bị thức ăn cho cha và mẹ của anh, ở bên cạnh cô ấy còn có hình bóng mờ ảo của một cô gái khác… Nhưng Lăng Dụ Triết không nhìn rõ được.

- Anh còn đứng ở đó làm gì nữa, nhanh chóng tắm rửa đi, chút nữa cha mẹ sẽ xuống nhà đó, rồi chúng ta sẽ cùng ăn cơm.

Lăng Dụ Triết bây giờ vẫn còn chưa hiểu hết chuyện gì xảy ra, nhưng “Lăng Dụ Triết” ở trong mơ lại vui vẻ gật đầu, tựa như nó là điều hiển nhiên vậy. Anh cũng nhanh chân đi cùng “Lăng Dụ Triết” thì anh vẫn thấy bản thân đang đi vào phòng ngủ của chính mình, nhưng trái lại với những khung ảnh quen thuộc giữa anh và Tống Giai Âm, thì lại treo đầy ảnh của anh và một cô gái khác… Mà cô gái kia vẫn bị mờ ảo đến mơ hồ.

Sau khi mọi người đã có mặt đầy đủ thì lúc này người đã đã mất của anh lại đang ngồi ở chiếc ghế gia chủ, ông ấy nhìn con trai rồi con gái, lại nở một nụ cười mãn nguyện, nói:

- Cũng may là Dụ Triết đã tìm được Âm Nhi, nếu không thì cha sẽ ân hận cả đời.

Sau đó thì anh nghe qua cuộc trò chuyện giữa họ thì mới biết, hóa ra Tống Giai Âm là cô em gái cách đây mười tám năm và được cho là đã chết, nhưng may mắn cô ấy lại được một người họ Tống nhận ra dưới lớp đất lạnh lẽo vẫn còn tiếng khóc yếu ớt, vì thế nên lão ấy đã đào mộ của cô ấy lên. Vì lão Tống không biết chữ, nên cũng chẳng biết cô là con cái nhà ai, vì vậy nên mới đem về nuôi dưỡng và xem như con gái ruột của mình.

Mãi cho đến năm mười tám tuổi, Tống Giai Âm gặp được Lăng Dụ Triết, hai người họ vừa nhìn đã yêu, là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên nên đã đưa về ra mắt. Tuy vậy nhưng Trương Đạm vẫn từ chối, còn cha của anh thì không có ý kiến gì.

Nhưng cách đây mấy ngày khi Lăng Dụ Triết và Tống Giai Âm đi kiểm tra toàn diện thì lại phát hiện Tống Giai Âm và Lăng Dụ Triết là anh em ruột, có lẽ vì quá sốc nên cha anh cũng đã lên cơn đau tim và qua đời, còn cái kết quả năm đó cũng chỉ có một mình ông ấy biết.

Còn về Trương Đạm, ngay từ đầu thì bà ấy không ghét Tống Giai Âm, nhưng vì cô không sinh được con, mà anh lại là độc đinh, vì thế nên mới đâm căm ghét cô ấy và muốn gán ghép anh với Lý Lan Hinh.

Nhưng ở thế giới này thì Trương Đạm lại rất yêu thương Tống Giai Âm, hay gọi đúng hơn là Lăng Giai Âm, có lẽ chỉ có ở thế giới chiêm bao này thì Lăng Dụ Triết mới có thể nhìn thấy một Trương Đạm dịu dàng và yêu thương Giai Âm, bất chợt anh lại nở một nụ cười đầy bình thản.

Sau đó, Giai Âm và cha của anh đã bước đến chỗ của Lăng Dụ Triết, hai người họ nhìn anh, rồi lại cúi đầu xin lỗi. Cha của anh đã xin lỗi vì đã không kịp thông báo sự thật này cho anh biết. Giai Âm xin lỗi vì đã bỏ lại anh một mình, nhưng Lăng Dụ Triết lại không đáp.

Giai Âm lúc này liền nhìn anh, nói:

- Dụ Triết, anh hãy trân trọng người đang hiện diện trong tim anh hiện tại. Những gì anh thấy cũng chưa chắc là sự thật, vì vậy đừng nghe ai nói cả… Hai nghe tim anh đi, rốt cuộc anh có tin tưởng “cô ấy” hay không.

Chẳng cần nói nhiều thì Lăng Dụ Triết cũng biết người mà Giai Âm gọi là “cô ấy” là ai, anh cũng đứng sững lại… Trong anh bắt đầu suy nghĩ, phải rồi… Rốt cuộc thì anh có tin tưởng cô ấy hay không? Rõ ràng là anh không nghĩ cô ấy sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa đó, nhưng tại sao khi mọi chuyện xảy ra anh lại tin vào những gì anh nghe chứ?

Nhưng tiếp theo sau đó thì Giai Âm và cha anh lại nói gì đó, nhưng lần này cũng như lần trước, anh không thể nghe được. Cũng đúng lúc đó thì Lý Lan Hinh đã gọi điện đến, cô ta đang muốn nói về chuyện kết hôn, nhưng vì anh quá nhập tâm với giấc mơ vừa rồi nên vô tri vô giác đã đồng ý.

Khi anh tỉnh dậy thì đã nhanh chóng đến bệnh viện năm đó mà anh cùng Giai Âm làm xét nghiệm, nhưng bác sĩ nói là những xét nghiệm cũ đã bị tiêu hủy rồi, làm sao có để cho anh lấy đi. Trong cơn tuyệt vọng thì anh từng nghĩ là sẽ tìm đến DNA của Giai Âm, nhưng lấy nó ở đâu ra đây?

Trong lúc này, Lăng Dụ Triết mới nhớ đến một thứ ở chỗ của Hà Mật có DNA của Giai Âm, chính là chiếc vòng tay tự làm do chính Giai Âm đã tặng cho Hà Mật vào ngày sinh nhật đầu tiên của cô ở Lăng gia. Ở bên trong chiếc vòng tay đó có tóc của anh và cả tóc của Giai Âm, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, anh cũng không dám chắc rằng nó vẫn còn dùng được… Tuy nhiên, anh vẫn tin rằng bản thân sẽ tìm ra được sự thật.

[…]

Nghe đến đây, Hà Mật liền nghiêng đầu nhìn anh, sau đó lại nói:

- Anh tin giấc mơ của mình như vậy sao? Lỡ như nó chỉ đơn giản là mơ thôi thì sao?

- Tôi không tin giấc mơ của mình, tôi tin vào trực giác.

Hà Mật càng thấy khó hiểu hơn, vừa rồi còn nói vì giấc mơ mà đồng ý đi tìm sự thật, bây giờ lại nói là trực giác? Rốt cuộc là anh có ý gì chứ?

Thấy Hà Mật đang tỏ vẻ không hiểu, anh liền nói tiếp:

- Tôi từng nghĩ những chuyện đã xảy ra đều có liên quan đến cha.

- Kể cả em?

- Đúng vậy, kể cả sự xuất hiện của em ở Lăng gia, sự qua đời của Giai Âm, và cả quản gia Cao nữa.

- Quản gia Cao? Ông ấy là ai vậy? Sao em chưa gặp qua bao giờ?

Nghe đến đây thì Lăng Dụ Triết lại tỏ vẻ rất kinh ngạc, cái gì mà chưa gặp chứ? Rõ ràng quản gia Cao năm đó rất thân thiết với Hà Mật, ông ấy còn là người thường xuyên săn sóc cho cô, động viên cô mỗi khi bị mắng… Vậy mà tại sao cô lại nói không quen biết, hay là không nhớ chứ?

- Em nói gì vậy? Năm đó quản gia Cao là người đi cùng em suốt hai năm ở Lăng gia mà.

- Có sao? Sao em lại không nhớ nhỉ, em chỉ nhớ là có mẹ Giai Âm thôi.

- Hà Mật, em đừng đùa nữa. Nếu ông ấy biết thì ông ấy sẽ buồn đấy, kể từ khi em về Lăng gia, thì ông ấy yêu thương em như cháu gái của mình.


Tuy nhiên, thái độ của Hà Mật lại rất cương quyết, gương mặt của cô cũng vô cùng nghiêm túc và cô nói không quen biết ai là quản gia Cao cả. Đến đây, Lăng Dụ Triết mới thấy có gì đó không đúng… Hình như trước đó, khi ở bệnh viện thì anh cũng có hỏi cô về việc hại chết Giai Âm, nhưng cô cũng trả lời là không biết. Thời điểm đó Lăng Dụ Triết còn tưởng cô sợ tội nên mới giả vờ, nhưng bây giờ… Chẳng lẽ đến bác quản gia cô thân thiết nhất mà cô cũng nói là không quen trong vô thức sao? Chuyện này chắc hẳn vẫn còn có uẩn khúc.


- Được rồi, em không nhớ cũng không sao. Vậy em nghỉ ngơi đi, anh có việc cần xử lý gấp.


Nhưng lúc này Hà Mật lại giữ lấy tay của Lăng Dụ Triết, có chút nhỏ giọng, nói:


- Đừng làm quá sức.


Anh đưa mắt nhìn cô, sau đó thì đặt tay lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng xoa, nói:


- Tôi biết rồi, em nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.


Khi bóng dáng của Lăng Dụ Triết rời đi, thì Hà Mật mới thở dài một tiếng… Cô lại đang làm gì nữa vậy! Rõ ràng là cô không muốn anh tiếp tục lún sâu vào chuyện này, nhưng cô vẫn vô thức gieo rắc hi vọng cho anh… Chẳng biết, tương lai rồi sẽ đi về đâu nữa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK