• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ nghĩ khi anh nói như vậy thì cô sẽ sợ, nhưng trái lại thì Hà Mật cũng chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó cô lại đưa đôi mắt bình thản nhìn về phía của anh, nói:

- Liệu anh có tin lời tôi nói hay không?

Bất chợt Lăng Dụ Triết lại im lặng, dôi mắt kia giống như là đã nhìn thấu anh vậy, bất chợt anh lại có chút chột dạ, rồi thì không khí cũng chìm trong im lặng sau câu hỏi của Hà Mật. Đúng rồi, chắc gì anh đã tin những lời mà cô sẽ nói, hoặc cũng có thể là sẽ tin, nhưng nếu như cô nói đứa bé kia là con của anh, thì lúc đó tâm trạng của anh liệu có còn bình tĩnh được hay không? Giả sử đứa bé đó là con của anh... Thì chính tay đã giết chết đứa con của mình, cũng chính anh đã làm tổn thương Hà Mật, nếu đó là sự thật thì anh còn mặt mũi nào đối diện với Hà Mật, đối diện với liệt tổ liệt tông Lăng gia đây.

Một lúc sau, khi Lăng Dụ Triết đã xử lý xong công việc của mình thì anh cũng đóng máy tính lại, sau đó thì đi xuống nhà để uống nước, hiển nhiên thì anh cũng không quên lấy thêm một cốc sữa ấm cho cô, nhưng khi anh đem lên thì cô đã nhắm mắt và đi ngủ rồi. Để tránh việc cô bị anh làm tỉnh giấc thì Lăng Dụ Triết đã lấy theo máy tính rồi ra ban công ngồi để bắt đầu xử lý công văn khác.

Khoảng gần hai giờ sáng, Lăng Dụ Triết cũng xem như là hoàn thành công việc rồi, anh nhẹ nhàng đi vào phòng, nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Hà Mật đang ngủ say, bất chợt anh lại không thể nhịn được mà đưa tay chạm vào gương mặt nhỏ của cô, nhưng anh chỉ vừa mới chạm một chút thôi là Hà Mật đã theo quán tính mà né tránh, lúc này trong lòng của Lăng Dụ Triết có chút không vui, cô bài xích anh như vậy sao? Đến khi đã ngủ say rồi vẫn không thể buông lỏng đề phòng.

Từ từ đi đến chỗ ngủ ở bên cạnh, Lăng Dụ Triết cũng nằm xuống rồi nhắm mắt lại, đến bây giờ anh cũng không biết bản thân đang làm gì nữa, vốn dĩ anh chỉ muốn canh trừng Hà Mật, vì thế nên anh chỉ cần cử người ở bên cạnh cô là được rồi, nhưng suy cho cùng thì anh lại không tin tưởng người khác, vì thế nên anh đã tự mình ở đây.



[...]

Buổi sáng ngày hôm sau, anh tỉnh dậy rất sớm nhưng khi nhìn sang bên cạnh thì lại không nhìn thấy cô đâu, trong lòng của Lăng Dụ Triết bất giác lại dấy lên một tia lo sợ, anh cũng nhanh chóng xuống giường rồi đi tìm cô, nhưng ngay khi anh vừa bước vào nhà vệ sinh thì cô cũng đồng thời đi ra, trái lại với vẻ mặt lo lắng kia của anh thì cô lại bình thản đến lạ thường, không chỉ thế mà còn mỉa mai, nói:

- Tôi không trốn nên không cần xoắn lên như vậy.

Nói xong thì cô cũng đi đến bên cạnh cửa sổ rồi ngồi thẩn thơ ở đó. Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ là hiện tại anh cảm thấy rất lo lắng, anh sợ rằng Hà Mật sẽ một lần nữa rời khỏi anh vậy.

Bữa ăn sáng được người giúp việc đưa đến, anh nhận lấy rồi cũng đặt ở trước mặt của cô, vốn dĩ Lăng Dụ Triết còn nghĩ cô sẽ không ăn, nhưng sau đó thì cô đã ngồi ngay ngắn rồi ăn trong ngon lành. Còn chưa để anh hết kinh ngạc thì Hình Bân đã hốt hoảng chạy đến và gõ cửa, chỉ vừa mới vào thì Hình Bân đã nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Hà Mật, cậu ta có chút giật mình, nhưng rồi cũng không dám nhìn tiểu thư quá lâu, mà đi đến trước mặt của Lăng Dụ Triết, nói nhỏ gì đó vào tai của anh.

Ngay lập tức sắc mặt của Lăng Dụ Triết đã thay đổi. anh không còn dáng vẻ bình thản như vừa rồi, mà thần sắc của anh đã trầm xuống, sau đó còn lập tức rời đi mà không ăn sáng. Chỉ cần nhìn biểu hiện này của anh thôi là Hà Mật đủ hiểu rồi, chắc hẳn Chu Xuyên và Hứa Vãn Tùng đã bắt đầu hành động rồi, vì thế nên Lăng thị mới bắt đầu gặp chuyện không may.

Nhưng khi Lăng Dụ Triết rời đi không lâu thì Lý Lan Hinh và Trương Đạm đã đến, trên tay của họ còn mang theo rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn. Nếu như là trước kia thì cô còn có thể sẽ phụ giúp họ một tay, nhưng bây giờ tình thế nó đã khác rồi, Hà Mật không chỉ không quan tâm đến họ mà còn lướt qua như không hề quen biết, tuy nhiên thì lúc này họ lại đưa mắt kì dị nhìn cô, Lý Lan Hinh vẫn muốn diễn cho tròn vai liền nói:

- Mật Mật, con muốn ăn gì không? Để dì Hinh nấu cho con nha.

- Không cần đâu ạ.



Nói xong thì Hà Mật cũng cầm theo ly nước rồi về phòng của mình. Trương Đạm đưa ánh mắt không hài lòng nhìn theo. Thái độ hiện tại của cô là đang chống đối Lăng gia sao? Nếu như không phải vì Hà Mật thì Lăng gia có gặp xúi quẩy đến vậy hay không chứ. Hiển nhiên thì Lý Lan Hinh cũng nhìn thấy được tâm tư của bà ấy, cô ta liền nhẹ nhàng nói:

- Bác gái đừng tức giận, Mật Mật vẫn còn nhỏ nên không hiểu hết được chuyện mà chúng ta làm. Đợi vài năm nữa con bé sẽ hiểu thôi mà.

- Đúng là chỉ có Hinh Nhi là hiểu chuyện, còn nó với mẹ nó y như nhau. Chẳng làm được tích sự gì cả.

- Bác đừng nói vậy mà, dù sao Mật Mật cũng xem như là thành viên trong gia đình rồi mà.

Dỗ ngọt được Trương Đạm xong thì Lý Lan Hinh cũng cười thầm ở trong lòng, hiện tại cô ta vẫn chưa chính thức bước chân vào Lăng gia nên mới cần a dua nịnh hót bà ấy, đợi khi cô ta và Lăng Dụ Triết chính thức là vợ chồng rồi thì cô ta sẽ cho bà ta biết ai mới là nữ chủ nhân của nơi này.

Đến giờ dùng cơm rồi nhưng Lăng Dụ Triết vẫn chưa về, Lý Lan Hinh lại một lần nữa muốn làm tròn trách nhiệm mẹ hiền nên đã lên phòng để gọi cô, tuy nhiên thì Hà Mật cũng chỉ là mở cửa theo phép lịch sự mà thôi.

- Hà Mật, chúng ta nói chuyện một chút được không?

- Giữa con và dì có gì để nói với nhau sao?




Lý Lan Hinh gật đầu, hiển nhiên thì dù sao bối phận của cô cũng thấp hơn Lý Lan Hinh nên cô cũng đã đồng ý cho cô ta vào phòng. Cánh cửa phòng chỉ mới đóng lại thôi mà cô ta đã thay đổi thái độ rồi, ánh mắt chan hòa, tràn đầy tình yêu thương cũng đã biến mất, thay vào đó thì là một con người hoàn toàn khác.


- Lăng Hà Mật, đứa bé cô mang có phải là con của Dụ Triết hay không?


Nghe câu hỏi từ Lý Lan Hinh mà Hà Mật chỉ cười nhạt, sau đó cô lại đưa ánh mắt bình thản về phía của cô ta, đáp:


- Nếu đúng thì sao? Nếu không đúng... Thì thế nào? Chẳng lẽ nếu như đứa bé kia là con của Lăng Dụ Triết thì dì Hinh sẽ ra tay với nó sao?


- Lăng Hà Mật, ý cô là gì!


Cuối cùng, Hà Mật cũng nhìn rõ con người của Lý Lan Hinh rồi, cô cũng không muốn trả lời nữa mà đã tiễn cô ta ra khỏi phòng với một mớ suy nghĩ trong đầu, chỉ cần cô ta khó chịu thì Hà Mật đã cảm thấy vui rồi, ít nhất thì cả cô ta và Lăng Dụ Triết đều là cùng một hạng người, và cả hai người họ đều không xứng đáng để biết sự thật. Đứa bé đó là con của cô, chỉ là của mình cô mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK