Bất chợt, Lăng Dụ Triết lại cho dừng xe lại, sau đó còn bảo cô hãy bịt mũi và đi ra ngoài, nhưng có lẽ mọi chuyện đã muộn rồi, lúc này Hà Mật cảm thấy toàn thân rất nóng, cô còn bước đến chỗ của Lăng Dụ Triết, có chút khó chịu mà uốn éo khiến cho anh cảm thấy cũng kì quái.
Bây giờ Lăng Dụ Triết đã hiểu lý do tại sao vừa rồi Lý Lan Hinh nhất quyết phải vào xe của anh để nghỉ ngơi, chắc chắn cô ta đã cho cái gì đó vào trong thiết bị lọc không khí của anh, bây giờ có vẻ như Hà Mật đã bị dính phải xuân dược rồi. Anh sợ rằng bản thân cũng không kiềm chế nổi, nên đã trực tiếp lái xe đưa cô về nhà, mặc kệ cho Hà Mật tay chân múa loạn ở trên người, anh không muốn sau khi cô tỉnh táo thì sẽ cho anh rằng thừa cơ làm bậy.
Vừa đến nhà thì có vẻ như trong nhà không có ai, lúc này Lăng Dụ Triết liền ôm lấy cơ thể của Hà Mật, nói:
- Chìa khóa em để ở đâu?
Hà Mật lúc này tinh thần cũng không minh mẫn, cô bây giờ giống như một con bạch tuộc đang cố gắng bám víu lấy vật chủ, hiển nhiên thì Lăng Dụ Triết cũng là đàn ông, anh cũng không phải nhà sư mà ăn chay niệm phật, nhưng vì anh sợ rằng sau khi Hà Mật tỉnh lại sẽ hối hận, nên mới nhẫn nhịn đến bây giờ. Khi tìm thấy được chìa khóa ở trong balo của cô thì Lăng Dụ Triết đã ôm lấy Hà Mật, trực tiếp vào nhà vệ sinh gần nhất, rồi mở vòi nước.
Vừa giúp cô tỉnh táo, lại có thể tự giúp bản thân mình hạ nhiệt. Lăng Dụ Triết ôm lấy Hà Mật, nhưng con mèo nhỏ này lại không biết điều, không chỉ tay chân sờ soạng lung tung mà còn cố ý nhướn người lên để hôn vào yết hầu của anh, lúc này Lăng Dụ Triết cảm thấy bản thân sắp không khống chế được hành vi nữa rồi liền cúi xuống giữ lấy môi nhỏ của Hà Mật.
Hiển nhiên Hà Mật đang trong cơn mê liền nhiệt tình đáp lại, nụ hôn bắt đầu ướt át ròi triền miên hơn, sau đó thì Hà Mật còn cố ý cắn lên cổ của anh, vì cái cắn đau điếng này đã đánh thức con người của Lăng Dụ Triết, anh liền nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó còn nhẹ nhàng ôm lấy Hà Mật, nói:
- Hà Mật, em tỉnh táo lại, nếu em còn làm loạn thì anh thật sự sẽ cắm chết em!
- Lăng Dụ Triết… Anh thật sự không muốn một chút sao? Hay anh chê tôi không đủ hấp dẫn?
Nghĩ đến đây thì sắc mặt của Lăng Dụ Triết có trầm xuống, nếu nói Hà Mật không đủ hấp dẫn thì chắc chỉ có kẻ mù thôi. Nhưng anh không phải kẻ mù, hơn nữa anh còn là đàn ông hàng thật giá thật, với hành vi ngang ngược này của Hà Mật thì làm sao có thể nhịn được chứ.
Lúc này Lăng Dụ Triết liền nhẹ nhàng bế lấy cơ thể của Hà Mật, nói:
- Phòng của em ở đâu?
Sau đó thì Lăng Dụ Triết liền ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Hà Mật lên, sau đó trực tiếp đi lên tầng, nhưng trên đoạn đường đi thì anh không được yên thân lắm, Hà Mật không chỉ ôm, hôn, còn cắn anh nữa, hành động này của cô giống như một con mèo đang xù lông và cố gắng tấn công người có nguy cơ làm hại mình.
Đợi khi vào đến phòng thì Lăng Dụ Triết cũng không vội đặt cô xuống giường, mà lại đem cô đi vào nhà vệ sinh, một tay giữ lấy Hà Mật, một tay lại xả một ít nước ấm. Vừa rồi anh muốn làm dịu cơn khát tình của cả hai nên đã cho cô tắm dưới vòi nước lạnh, bây giờ nếu còn vận động cái kia thì cô sẽ bị cảm, trước mắt thì vẫn nên để cô ngâm mình trong nước ấm một chút đã.
Khi Lăng Dụ Triết thả Hà Mật xuống nước thì cô cũng nắm lấy cổ áo của anh, kéo anh cùng vào, tư thế lúc này của họ chính là Lăng Dụ Triết đang bị mèo nhỏ đè trên người, gương mặt của Hà Mật có chút có đỏ lên… Hình như cô tỉnh táo lại rồi thì phải?
- Em tỉnh hơn chưa?
Hà Mật có chút ngượng ngùng gật đầu, sau khi kéo Lăng Dụ Triết vào trong bồn tắm thì Hà Mật cũng đã tỉnh táo lại rồi, nhưng với hành động vừa rồi của cô thì khá giống với cường hào đoạt thủ vậy, nên gương mặt của cô mới đỏ lên. Ngay khi Lăng Dụ Triết xác định được Hà Mật không sao thì anh nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, nói:
- Hay chúng ta ra ngoài ròi nói chuyện có được không? Nếu còn tiếp tục với…
- Anh không thích như vậy sao?
- Hà Mật?
- Lăng Dụ Triết, anh nhìn phía dưới của anh xem, nó đã ngạnh rồi mà. Anh không khó chịu à? Vừa rồi… Sao anh lại… Anh lại không…
Nhưng Lăng Dụ Triết chỉ mỉm cười, anh đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ của cô, sau đó liền ôm lấy cô vào lòng, còn hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, nói:
- Trước đó đều là anh cưỡng ép em, hiện tại anh đang muốn chứng minh cho em thấy anh thật sự yêu em, nên anh không muốn nhân lúc em không tỉnh táo mà làm ra chuyện xằng bậy.
Ngay lúc này, trái tim của Hà Mật có chút rung lên, cô thật sự lại bị Lăng Dụ Triết làm cho rung động rồi. Vốn dĩ từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình và Lăng Dụ Triết sẽ có thể như hiện tại, vì cô sợ rằng anh cả sẽ khiến cho Lăng Dụ Triết khó xử, nên mãi vẫn không chấp nhận quay lại với anh, hoặc thậm chí là tỏ ra bản thân cũng rất thích anh… Nhưng Hà Mật lại không ngờ, Lăng Dụ Triết lại vì muốn thay đổi suy nghĩ của cô mà đã nhịn đến mức này.
Lúc này Hà Mật liền nghĩ đến câu Tô Nhiễm đã nói, có lẽ chị ấy nói đúng, cô vẫn còn trẻ, thích thì cứ nhích thôi, sợ gì chứ.
Sau đó thì Hà Mật liền cởi áo ra, hành động của cô đã làm cho Lăng Dụ Triết có chút kinh ngạc, sau đó cô liền áp sát mình vào ngực của anh, nói:
- Lăng Dụ Triết, anh có muốn không?
- Em vẫn chưa tỉnh sao?
- Mỡ dâng đến miệng rồi mà anh vẫn không ăn sao? Anh có còn là đàn ông không vậy?
Vì sự nghi ngờ của Hà Mật mà Lăng Dụ Triết đã đen mặt, anh trực tiếp lấy quần áo của cô cởi ra, sau đó cũng đem hạ bộ phóng thích, có lẽ vì tác dụng của thuốc trước đó nên hiện tại Hà Mật đang rất ngứa ngáy và khó chịu, ở trong nước ấm nhưng nhiệt độ cơ thể của hai người còn cao hơn cả nước.
Một lúc sau thì Hà Mật cũng đã xem hạ bộ căng c*ng kia cắm vào nơi tư mật, lúc này cô cảm thấy bụng mình có chút kì quái, sau đó còn chống tay trên vai của anh, cố gắng động một chút.
Nhưng rồi Lăng Dụ Triết lại giữ chặt hông cô lại, anh nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, sau đó liền đi đến tai nhỏ, nói:
- Đợi một chút, đừng cố gắng gượng ép bản thân.
Nhưng chưa để Hà Mật nói gì thì Lăng Dụ Triết đã trực tiếp đem Hà Mật bế lên, anh đi ra khỏi bồn tắm rồi đặt cô xuống giường, lúc này Hà Mật mới biết bản thân đáng ngượng như thế nào, nhưng Lăng Dụ Triết lại có chút nhíu mày, nói:
- Em hối hận không? Bây giờ đem ra vẫn còn kịp, nếu như chút nữa….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
2. Chú Nhỏ
3. Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ
4. Chiều Hư
=====================================
Nhưng còn chưa để Lăng Dụ Triết nói hết thì Hà Mật đã trực tiếp hôn lấy môi của anh, hành động này cô cũng xem như đã chắc chắn về chuyện này, nên Lăng Dụ Triết liền luân động ra vào, mỗi lần anh đem hạ bộ đưa vào thì vách thịt lại càng thít chặt hơn, gắt gao ôm trọn nó và giống như muốn cắn đứt vậy. Lúc này Lăng Dụ Triết liền nhẹ nhàng hôn lấy môi của cô, nụ hôn triền miên mãi cho đến khi kéo ra được một sợi chỉ bạc nhỏ, sau đó Lăng Dụ Triết vẫn không quên hôn lên môi của cô một cái, rồi trực tiếp ngồi dậy.
Ngay lúc này anh liền đem một chân của cô vắt lên vai của mình, sau đó thì điên cuồng đâm rút, mỗi lần anh di chuyển đều làm cho Hà Mật cảm thấy bản thân sắp chết rồi.
- Dụ Triết… Dụ Triết… Chậm một chút…ưm…ưm…a…a… Chậm thôi… Em… Em không theo kịp…a…
Hiển nhiên Lăng Dụ Triết cũng nghe thấy, anh cũng có chút thay đổi tốc độ của mình, thay vì dồn dập thì bây giờ anh lại chơi trò ba nông một sâu, càng làm cho Hà Mật cảm thấy đê mê hơn,bây giờ đầu óc của cô thật sự trống rỗng rồi, cô không thể suy nghĩ được gì nữa… Cô… Cô…
Nhưng sau đó Lăng Dụ Triết lại nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể của cô, còn nâng cô lên, giúp cô ngồi dậy, tư thế này càng làm cho hạ bộ của anh vào sâu bên trong hơn, bất chợt Hà Mật lại có chút rùng mình… Cô có cảm giác, hình như nó đang to ra thì phải.
- Dụ Triết…
- Hà Mật… Anh yêu em, anh yêu em!
Dứt lời thì Lăng Dụ Triết và Hà Mật cũng lao vào nhau, âm thanh da thịt va chạm, tiếng rên ủy mị của nữ nhân cộng với hơi thở gấp gáp và dồn dập của nam nhân đã tạo nên khung cảnh vô cùng ám muội.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, nhưng cuối cùng thì Lăng Dụ Triết cũng đã xong việc, anh cũng không quên ôm lấy Hà Mật vào lòng, có chút không nỡ… Anh sợ rằng khi cô tỉnh dậy thì sẽ hối hận về việc mà mình đã làm, anh không sợ cô giận anh, anh chỉ sợ cô sẽ tránh mặt của anh… Lúc đó, anh sẽ hối hận chết mất!