Lúc Trình Dục Uy về đến chung cư của Tiết Thuỵ Du cũng đã là mười một giờ khuya rồi.
Ban đầu hắn không có định về đây, dẫu sao thì bởi vì bạn bè hảo hữu lâu lắm rồi mới có cơ hội gặp lại tất nhiên khó tránh được việc chén chú chén anh nên hắn định về nhà.
Nhưng bởi vì Tiết Thuỵ Du không hiểu sao lại giận dỗi tối nay muốn nói chuyện nên Trình Dục Uy cũng không còn cách nào khác đành phải về đây.
Đã là mười một giờ tối rồi, Trình Dục Uy một thân người toàn mùi rượu ngà ngà say quay trở về nhà của Tiết Thuỵ Du vừa sợ mùi rượu quá nồng ảnh hưởng đến cô vừa sợ Tiết Thuỵ Du đợi hắn lâu quá nên sinh giận.
Căn nhà vẫn còn bật đèn sáng nhưng phòng khách lại chẳng có lấy một ai.
Trình Dục Uy cởϊ áσ vest khoác ngoài quăng lên sofa rồi đi vào nhà bếp rót một cốc nước lọc thật lớn rồi tu hết.
Dù sao thì cũng sắp bị vợ mắng, cứ bình tĩnh một chút đã rồi như thế nào thì sau đó tính sau.
Không hiểu sao Trình Dục Uy lại cảm thấy việc mà hắn sắp sửa phải nếm trải kia lại giống như đi vào cửa tử ấy nhỉ? Nó khiến cho hắn suy nghĩ nhiều dữ dội, tâm trạng lúc nào cũng rơi vào tình trạng bồn chồn lắng lo.
Đúng là thuận vợ thì sống còn cãi vợ thì chết, người đời nói cấm có sai.
Chỉ là bây giờ Trình Dục Uy mới có cơ hội để lĩnh hội được cái khái niệm này.
Chao ôi thật sự cảm thấy quá sức là lo sợ đi, mặc dù từ trước cho đến nay, Trình Dục Uy chưa bao giờ lo sợ bất cứ điều gì?
“Anh về trễ như thế sao?”
Trình Dục Uy lấy hết can đảm mở cửa vào phòng ngủ, câu đầu tiên mà hắn nghe được chính là câu đấy.
Tiết Thuỵ Du chưa ngủ, cô đang ngồi trên giường, làm việc với chiếc máy tính xách tay đặt trên đùi.
Cô nhìn Trình Dục Uy vừa về, bộ dạng có chút nhếch nhác, nhìn cũng biết là đã uống say, tâm trạng đã bực bội sẵn trong lòng lại càng thêm phần bực bội hơn.
Cô không biết Trình Dục Uy đi uống rượu với ai để mà bây giờ mới chịu mò về nhà, thật tình tức chết, nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn cố gắng gằn hết bực bội trong lòng lại, xem xem Trình Dục Uy xử lý như thế nào.
“Anh gặp một người bạn đại học lâu lắm mới ghé đến thành phố này chơi nên hơi quá chén.
Anh sợ về sẽ làm phiền em nên vốn chẳng định về nhưng vì nhớ đến em có chuyện muốn nói nên anh mới về đây.”
“Anh đi tắm đi đã, em đợi anh xong việc rồi nói chuyện.”
“Vậy đợi anh một lát.”
Trình Dục Uy bước vào phòng tắm, chẳng mấy chốc lại vang lên tiếng nước chảy.
Tiết Thuỵ Du ngồi ở bên ngoài đợi cuối cùng cũng trấn tĩnh bản thân hơn được một chút.
Dẫu sao thì Trình Dục Uy cũng không dám cãi lại lời cô, vẫn về nhà theo đúng như lời cô nói, còn chuyện tối nay uống rượu cùng với ai thì chắc Tiết Thuỵ Du phải hỏi kĩ càng lại mới được.
Mười phút sau, Trình Dục Uy bước ra khỏi phòng tắm, hắn mặc áo choàng tắm, tay vẫn cầm một chiếc khăn đang lau khô tóc ướt, so với bộ dạng có chút hơi nhếch nhác lúc vừa mới về nhà thì trông có vẻ tỉnh táo hơn nhiều.
Tiết Thuỵ Du vẫn giả vờ như đang làm việc, đợi Trình Dục Uy xong cả rồi mới lân la lên giường ôm lấy cô.
Thật không biết Tiết Thuỵ Du đang giận dỗi hắn cái gì, nhìn cô ngồi trên giường làm việc như thế, chút hờn dỗi trên mặt tự dưng lọt vào mắt Trình Dục Uy lại thành ra đáng yêu.
Hắn lau tóc thật nhanh rồi vội trèo lên giường, thuận tay ôm lấy cái thân thể mềm mại thơm tho kia vào trong lòng.
“Người anh còn ướt, dính vào người em làm ướt cả người em đây này!”
“Anh xin lỗi! Bảo bối đang giận gì anh thế?”
Tiết Thuỵ Du vốn định đẩy Trình Dục Uy ra nhưng cô căn bản không có cái sức lực đó.
Dẫu sao thì Trình Dục Uy cũng là đàn ông khoẻ mạnh, lại còn cao lớn hơn cô rất nhiều, Tiết Thuỵ Du có muốn giằng ra khỏi hắn với cái sức lực nhỏ bé của cô thì chẳng qua cũng chỉ như châu chấu đá xe.
Cảm thấy không thể nào lạnh lùng nói chuyện với Trình Dục Uy được, Tiết Thuỵ Du thở dài gấp máy tính lại đặt qua một bên rồi cùng hắn nói chuyện.
Mùi rượu trên người Trình Dục Uy căn bản không thể nào tắm qua là hết được, Tiết Thuỵ Du khó chịu chau mày nhìn hắn, đối với cái việc tối nay Trình Dục Uy đi uống rượu cùng với ai thực sự rất chi là để tâm.
“Tối nay anh đi uống rượu cùng với ai thế?”
“Anh đã nói với em rồi mà.”
“Nhưng là cùng với ai? Nam hay nữ em không được phép biết sao?”
Trình Dục Uy đối với chuyện này lại cực kì thoải mái, không phải bà xã nhỏ của hắn đang ghen đấy chứ? Mà hắn dám chắc bảy phần là Tiết Thuỵ Du đang ghen rồi, nhìn cái bộ dạng gấp gáp bực bội này xem, chắc là lại suy nghĩ Trình Dục Uy đi uống rượu với phụ nữ rồi.
Cũng thật tình, hắn đâu có giấu diếm gì cô đâu chứ, còn muốn nhân cơ hội này cho Lãnh Dật Hiên gặp mặt cô trước nhưng vì chuyện hắn đang bàn lại có liên quan đến cô nên có chút không tiện.
Trình Dục Uy xoa đầu Tiết Thuỵ Du, dịu dàng mở lời với cô.
“Là nam, anh nghĩ là em biết ở thành phố M có một Lãnh Dật Hiên chủ tịch của Lãnh thị nức tiếng.”
“Em biết.
Anh là bạn của Lãnh Dật Hiên sao?”
“Ừm, là bạn từ thời đại học, bọn anh học khác khoa với nhau nhưng đều thuộc top giỏi thế nên cũng có tranh đấu mấy lần rồi làm bạn cho đến bây giờ.
Lần này cậu ta có việc sang đây, dù sao cũng là đến địa bàn của anh, không tiếp đãi chu đáo thì cũng có chút không phải phép.”
Tự dưng Tiết Thuỵ Du cảm thấy bản thân mình như một trò cười thực sự.
Cả một buổi tối cô ở nhà một mình, vừa khó chịu vừa bồn chồn muốn gọi điện thoại cho Trình Dục Uy hỏi cho ra lẽ xem người mà hắn gặp rốt cuộc là nam hay nữ.
Nhưng bây giờ khi biết được danh tính của đối phương rồi, Tiết Thuỵ Du lại cảm thấy hơi có lỗi, cũng thấy bản thân mình sao lại quá đa nghi.
“Bảo bối ghen sao? Sao tự dưng lại ghen thế? Anh đâu có giấu diếm em nửa lời nào đâu, em hỏi gì anh đều sẽ khai ra hết tất cả mà.
Bây giờ em có hỏi mật khẩu thẻ ngân hàng hay két sắt anh cũng đều sẽ trả lời là sinh nhật em thôi.”
Thực sự thì Tiết Thuỵ Du chỉ muốn đào một cái hố để mà nhanh chui xuống thôi, cô ghen tuông làm gì để mà ghen tuông với Lãnh Dật Hiên? Nhưng bất quá thì nguồn cơn của tất cả sự giận dỗi cũng không phải nằm ở đó, Tiết Thuỵ Du vẫn còn chưa hỏi ra lẽ chuyện chính đâu.
“Trình Dục Uy em không có muốn tính toán tới việc tối nay anh đi uống rượu cùng ai.
Em giận là giận chuyện khác cơ.”
“Chuyện gì? Em có chuyện gì không hài lòng ở anh thì cứ việc nói ra.”
Thực tình thì đối diện với sự chân thành này của Trình Dục Uy thì Tiết Thuỵ Du cũng không có nỡ lòng nào mà giận dỗi hắn lâu được.
Chỉ là chuyện này trước sau gì cũng phải nói ra, một là để giải quyết tất cả mọi nguồn cơn sự việc, hai là Tiết Thuỵ Du không muốn về sau mình sẽ lại bị mấy chuyện này làm cho tâm trạng không vui nữa.
“Anh có biết trên báo lúc nào cũng viết về anh không? Không phải báo doanh nhân đâu, mà là mấy tờ báo cứ đăng bài nhảm về việc anh bao nuôi người mẫu này, cặp kè minh tinh kia.”
“Em yêu cảm thấy khó chịu vì chuyện này sao?”
“Nhìn người đàn ông của mình suốt ngày bị đồn nọ đồn kia thì ai mà chấp nhận được? Trong khi em mới là chính thất, chẳng có ai biết…”
“Em có muốn ngày mai ai cũng biết chúng ta đang yêu nhau hay không?”
Gì chứ chuyện này thì Tiết Thuỵ Du hơi sợ rồi nha, cô giật mình vội quay qua bịt miệng Trình Dục Uy lại? Bây giờ mà tung chuyện này ra thì cô chỉ có nước đi biệt xứ mới rửa được cái tội danh một chân đạp hai thuyền mà thôi.
“Anh mà làm như thế là xong đời em luôn đó.”
“Em nghĩ anh sẽ làm như thế thật sao? Anh còn đang vì chuyện của em mà lo lắng bấy lâu nay, làm sao có thể tự huỷ như thế được.”
“Nhưng mà em thực sự cảm thấy khó chịu về những bài báo đó.”
“Em chỉ cần biết hiện tại anh đã và đang thật lòng với em là được.
Còn nếu em cảm thấy không thích thì ngay lập tức anh sẽ liên hệ toà soạn xoá bài, đảm bảo với em rằng từ nay về sau sẽ không còn chuyện này xảy ra nữa.”
“Dục Uy… không phải em không tin anh nhưng thực sự bởi vì có quá nhiều chuyện ảnh hưởng đến khiến em nhạy cảm hơn.
Với cả em cũng không muốn người đàn ông của em ngày ngày lên báo cặp kè với người nọ người kia.”
“Anh hiểu mà, anh không trách em đâu.
Bảo bối của anh ghen thực sự rất đáng yêu.
Nhưng như thế này thực sự cũng không tốt chút nào, cũng đã đến lúc anh nên dọn đi cái đống nhơ nhớp kia rồi.”
Nói được là làm được, Trình Dục Uy vội nhấc máy điện thoại lên, nửa đêm nửa hôm gọi thẳng xuống tổng biên tập của toà soạn lớn nhất giới.
“Là tôi Trình Dục Uy đây, thật xin lỗi vì nửa đêm còn làm phiền nhưng tôi có việc cần nhờ quý toà soạn đây đính chính một chút.
Về những bài báo vu khống, bịa đặt tôi với người nọ người kia thì tôi cũng mong quý toà soạn có thể có phương pháp giải quyết tốt nhất.
Hiện tại thì tôi đã có bạn gái và bạn gái của tôi đang cực kì không hài lòng với chuyện này nên tôi cũng mong tổng biên tập nên cân nhắc.”
Tiết Thuỵ Du nằm trong lòng Trình Dục Uy loáng thoáng nghe cuộc nói chuyện điện thoại này.
Hình như bên kia có nói xin lỗi Trình Dục Uy rồi sẽ đính chính sự việc, nhưng với tư chất của một người làm báo yêu nghề thì hình như Tiết Thuỵ Du còn nghe thấy bọn họ cố đào thêm từ Trình Dục Uy xem bạn gái trong lời nói của hắn là ai.
Nghe câu hỏi này, Tiết Thuỵ Du thực sự muốn xem xem Trình Dục Uy sẽ xử lý như thế nào?
“Về việc bạn gái của tôi là ai thì tôi nghĩ tôi không có bổn phận phải tiết lộ.
Có lẽ không lâu nữa mọi người sẽ biết cả thôi nên cũng đừng gấp gáp làm gì.
Việc mà tổng biên tập cần làm nhất bây giờ đó chính là xử lý những bài báo đã đăng về tôi để bảo toàn được toà soạn của mình còn đứng vững trước bình minh ngày mai.”
Bá đạo! Hết sức là bá đạo! Đối phương có là ai mà nghe câu nói này của Trình Dục Uy thì chắc chắn có đang ngủ cũng phải vắt chân lên cổ để mà chạy thôi.
Doạ đóng cửa cả toà soạn của người ta trước bình minh hôm sau thì đúng là chỉ có Trình Dục Uy mới dám làm.
Bây giờ thì Tiết Thuỵ Du tin rồi, cô tin rằng người đàn ông này thực sự vì cô mà cái gì cũng có thể làm được.
“Bảo bối thấy sao nào?”
“Em không chấp nhặt anh nữa đâu.”
“Cũng nên khen anh một câu xem anh có đang xử lý tốt không chứ.”
“Được rồi…! Đi ngủ thôi.”
“Em khiến anh hoang mang cả một ngày hôm nay mà muốn ngủ là đi ngủ ngay á hửm?”
Thôi xong rồi, Tiết Thuỵ Du thực sự không ngờ đến việc nếu chuyện này giải quyết xong xuôi ổn thoả thì sẽ có việc khác tiếp diễn.
Bây giờ quay đầu có còn kịp không? Tiết Thuỵ Du muốn quay đầu!
“Anh đi uống rượu về say rồi, mau đi ngủ đi kẻo ngày mai lại không dậy nổi.”
“Nhưng anh nghĩ uống rượu say thì cần giải rượu mới được.”
“Vậy em đi nấu canh giải rượu cho anh.”
Tiết Thuỵ Du định nhân cơ hội này chuồn ra ngoài, cố thoát được một mạng nhưng cô tính sai cả rồi.
Sức cô so với sức của Trình Dục Uy chưa bao giờ bì được thế nên là cả đêm hôm đó, Tiết Thuỵ Du thực sự đã bị ăn đến mức chẳng còn chút nào nữa rồi..