“Tùy anh, em sao cũng được.”
“Anh thấy rất tốt đó, cả em và anh đều bận rộn, vậy chuyện này chúng ta cứ gửi nhờ lại cho bố mẹ đi.”
Tất nhiên là Tiết Thụy Du biết Lương Hạo Hiên cực kì hứng thú đối với chuyện này.
Ngày trước thì cô còn nghĩ là do Lương Hạo Hiên đối với cô là nhất kiến chung tình, yêu đương nên mới háo hức việc kết hôn, nhưng bây giờ, tất thảy những cử chỉ kia lọt vào mắt Tiết Thụy Du đều trở nên khó coi thực sự.
Một khi cô đã biết tỏng những suy nghĩ và mưu mô của Lương Hạo Hiên rồi thì tất nhiên cô sẽ có cái nhìn khác về anh ta, một cái nhìn đầy khinh thường.
Gấp rút như thế để làm gì nhỉ? Hay là tính toán thâu tóm Tiết thị của cô nên bây giờ không đợi được ngày đó, hối thúc nó đến cho nhanh? Tiết Thụy Du thực sự cảm thấy cô đối với nhà họ Lương giống như một trò hề vậy, muốn như thế nào thì liền như thế đó, tùy ý xem cô như con rối để mà bày trò.
Còn về phần bố của cô, Tiết Thụy Du hiện chẳng có cách nào nói với ông về mọi chuyện mà cô biết được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông bị người ta lừa.
Không biết khi mọi chuyện có cơ hội vỡ lở ra, ông có cảm thấy hối hận vì đã xem những người trước mặt kia là thông gia tốt để gửi gắm cả cuộc đời con gái của ông hay không.
“À phải rồi, nhắc mới nhớ thì nhà họ Tiết cũng còn con gái lớn là Vân Nhi.
Thụy Du cũng sắp được gả rồi, Vân Nhi hình như vẫn còn lẻ bóng, không biết Tiết lão gia định khi nào thì mới gả con gái lớn đây.”
“Vân Nhi vẫn chưa nói với tôi rằng con bé có người yêu, tôi cũng hơi nóng lòng lắm rồi đây.”
“Bạn bè của Hạo Hiên cũng có kha khá người còn độc thân, cũng là mấy mối rất ổn đấy.
Rảnh rỗi thì ta sẽ bảo Hạo Hiên giới thiệu cho cháu nhé.”
“Vâng ạ, cảm ơn Lương phu nhân.”
Nếu nói người âm trầm nhất từ nãy cho đến giờ có lẽ là Tiết Vân Nhi, cô ta không muốn tham gia bữa ăn tối này lắm đâu.
Nếu như bố của cô ta không bắt ép thì có lẽ cô ta cũng đã xin kiếu bữa ăn này rồi.
Làm sao có thể trơ mắt ngồi nhìn hai gia đình bàn chuyện kết hôn cho người đàn ông mà cô ta yêu được? Tiết Vân Nhi ngồi im lặng từ đầu đến cuối, nghe hai nhà nói qua nói lại bàn chuyện cưới hỏi mà đến cả Lương Hạo Hiên cũng chẳng thèm nhìn đến cô ta lấy một lần.
Là phụ nữ, có như thế nào thì Tiết Vân Nhi cũng muốn yêu đương như một người bình thường.
Cô ta trót trao gửi tình cảm của mình cho Lương Hạo Hiên rồi, bây giờ ngồi nhìn anh ta kết hôn thực sự cô ta không cam tâm một chút nào cả.
Nhưng Lương Hạo Hiên đối với hôn sự này cực kì cao hứng, thực sự khác xa so với những lần anh ta cùng cô nói ngon nói ngọt, điều này làm cho Tiết Vân Nhi cảm thấy cực kì không vui.
Cô ta biết cô ta không bằng được Tiết Thụy Du đâu, nhưng Lương Hạo Hiên cũng nên quan tâm tới cảm nhận của cô ta một chút vì dẫu sao chính miệng anh ta đã nói rằng anh ta kết hôn với Tiết Thụy Du chẳng qua cũng chỉ là vì ham muốn tài sản của Tiết gia mà thôi.
Được mẹ của bạn trai hứa là sẽ giới thiệu người đàn ông khác cho mình là một loại cảm giác cực kì không tốt chút nào, nhất là với Tiết Vân Nhi.
Cô ta chỉ muốn Lương Hạo Hiên mà thôi, chỉ muốn một mình anh ta.
Nhìn Lương Hạo Hiên ân cần ngồi bên cạnh Tiết Thụy Du, dịu dàng đến từng cử chỉ chăm sóc cô ấy giống như một đôi tình nhân thực sự mà Tiết Vân Nhi lửa giận bốc lên ngút trời.
Cô ta cuộn tròn nắm tay, móng tay găm vào da thịt đau điếng, đến cả nuốt cũng chẳng nuốt trôi được.
“Ai cũng bảo Lương gia nhà chúng tôi có được Tiểu Du nhà họ Tiết của anh thật sự là một diễm phúc lớn đấy.
Đúng là bây giờ không biết đào đâu ra được cô con dâu vừa giỏi giang lại xinh đẹp như thế này đâu.”
“Lương lão gia quá khen rồi, Hạo Hiên nhà anh cũng đâu có kém cạnh ai bao giờ, điển trai phong nhã lại hiền lành dịu dàng, đối với Tiểu Du nhà chúng tôi cưng chiều đến vô hạn như thế cũng là phúc của Tiết gia chúng tôi.”
“Hai đứa nhỏ nhà chúng ta mà kết hôn sớm thì phải gọi là đẹp nhà đẹp cửa.
Với cái nhan sắc thế này mà sinh con ra thì chắc chắn cháu chắt của chúng ta cũng sẽ được thừa hưởng hết gene trội của bố mẹ chúng nó.”
“Phải phải! Cũng nên tính đến chuyện bế cháu rồi nhỉ anh thông gia.”
Nhìn Tiết lão gia cười đến nắc nẻ khi bàn chuyện hôn sự của mình mà Tiết Thuỵ Du thực sự không muốn vạch trần.
Cô biết rằng ông ấy đối với hôn sự này của cô thực sự là đã đầu tư hết nấc rồi, tính đến mức này cũng chỉ mong cô sớm yên bề gia thất.
Nghĩ đến đây, Tiết Thuỵ Du thực sự cảm thấy thương bố cô rất nhiều, suy cho cùng cũng là muốn kiếm cho cô một tấm chồng tốt, một nhà chồng có đầy đủ điều kiện nhưng đáng tiếc thay ông vẫn bị đám người đó lừa.
Tiết Thuỵ Du không nói quá nhiều, chỉ khi có ai hỏi đến cô mới ậm ừ trả lời lại, biểu tình ngày hôm nay đúng chất nhàn nhạt, không mặn cũng không nhạt.
Người nắm giữ tất cả những bí mật của người ngồi đây thì thường sẽ như thế, chỉ im lặng xem những người ở đây đóng kịch mà thôi.
Tiết Thuỵ Du nhìn Lương Hạo Hiên gắp một con tôm, bóc vỏ rồi đặt vào bát của cô mà tâm tình có chút phức tạp.
Cũng là được bóc tôm cho ăn nhưng cảm giác này thực sự khác xa so với việc được Trình Dục Uy làm cho.
Tiết Thuỵ Du chỉ nhìn rồi để nguyên đấy, từ đầu đến cuối chẳng buồn động đũa.
Càng cố tỏ ra như thế càng khiến cho cô cảm thấy Lương Hạo Hiên đáng ghét hơn mà thôi.
Nếu đã không thích cô, cần gì phải cố tình làm như thế? Tiết Thuỵ Du nhìn Tiết Vân Nhi từ đầu đến cuối vẫn hay đánh mắt sang bên này, không giấu nổi sự tức giận mỗi lần nhìn thấy Lương Hạo Hiên chăm sóc cho cô mà cảm thấy thật thú vị.
Hoá ra là đã yêu đương đến mức phải ghen tuông rồi, Tiết Thuỵ Du cảm thấy trong mắt của Tiết Vân Nhi, cô giống như là tiểu tam hơn cô ta.
Đúng là loại trơ trẽn, dám ngang nhiên cướp đàn ông của cô, bây giờ còn bày ra vẻ mặt tức giận đó.
Càng nhìn thì Tiết Vân Nhi càng giống Lệ Minh Châu, năm xưa cũng là tiểu tam phá hoại gia đình người khác đó thôi.
Nhưng bất quá thì lần này Tiết Thuỵ Du cũng chẳng có cần tranh giành đàn ông với cô ta để làm gì, đối với Lương Hạo Hiên này, cô xin nhường lại cho người xứng đáng hơn.
“Mà Thuỵ Du này, hiện tại cháu đang sống ở khu chung cư A đúng không nhỉ? Cháu nghĩ như thế nào nếu sau khi kết hôn cùng chuyển về Lương gia sinh sống?”
“Thực ra thì từ nhỏ cháu đã không sống cùng với gia đình, cháu du học về nước thì đều đã sống riêng biệt nên sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến nề nếp của Lương gia.”
“Không sao không sao! Chỉ là chuyển về Lương gia sinh sống để tiện việc sau này có sinh con thì được nhà chồng o bế thôi mà.”
“À… sẵn đây thì cháu có đôi điều muốn nói luôn.
Chuyện kết hôn cháu không có ý kiến gì cả, nhưng chuyện sinh con cháu nghĩ người quyết định là cháu.”
Tất nhiên là sẽ không đến mức kết hôn đâu nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn là đang cố gắng để khiến cho mọi người không có nghi ngờ gì bằng những lập luận sắc bén của mình.
Mà đúng thì câu nói này của cô ít nhiều cũng đã khiến cho Lương phu nhân đổi sắc một chút.
“Cháu nói người quyết định là cháu?”
“Vâng… Cháu mới là người có thể hiểu rõ xem cháu đã sẵn sàng để có con hay chưa.
Điều đấy cũng quan trọng lắm chứ.
Với cả hiện tại cháu vẫn còn trẻ, chuyện sinh con cháu nghĩ trong vòng hai đến ba năm nữa cháu mới có thể cân nhắc đến.”
“Cái này chúng ta có thể bàn sau được hay không? Bởi vì chuyện đợi đến hai ba năm nữa mới sinh con theo ta thấy thì không được.”
“Vâng, chúng ta cứ tính đến chuyện kết hôn trước đã ạ.”
Đây chính là cách Tiết Thuỵ Du ra đòn phủ đầu với Lương gia.
Thứ nhất, cô muốn nói với Lương gia rằng cô không phải người hiền lành đặt đâu ngồi đấy, cũng không phải là người dễ bị chi phối bởi đủ thứ tác động.
Thứ hai, cô muốn cho Lương phu nhân thấy rõ được con người của cô, để bà ta có thể cân nhắc đến chuyện kết hôn của cô với Lương Hạo Hiên.
Nói thì nói thế cho vui thôi chứ thực ra thì Tiết Thuỵ Du còn nghĩ chuyện kết hôn có khi còn không được xảy ra chứ huống gì chuyện sinh con sau này? Chuyện này cô vẫn là nên mang về hỏi Trình Dục Uy thì đúng hơn.
Bữa cơm diễn ra trong sự quỷ dị nhiệm màu, Tiết Thuỵ Du sau đó cũng chẳng có nói năng gì nhiều, so với sự lo lắng khi ở bên cạnh Trình Dục Uy thì bây giờ cô nhận thấy cô đã sắc bén hơn rồi.
Đúng là phụ nữ khi yêu thường hay tỏ ra ỷ lại vào người đàn ông của mình, Tiết Thuỵ Du cũng cảm thấy chỉ cần ở cạnh Trình Dục Uy thì cô mới cảm thấy bản thân mình yếu đuối.
Cũng tốt thôi, chỉ cần một mình hắn là đủ, còn với người ngoài thì tốt nhất vẫn nên cứng rắn như thế này.
“Anh thực sự có nghĩ đến cảm nhận của em hay không?”
Trong một góc khuất ở ngoài vườn, Tiết Vân Nhi nhỏ giọng hỏi Lương Hạo Hiên.
Cô ta đang cố đè nén thanh âm của mình lại, nhưng giọng điệu vẫn là rất gay gắt, tràn đầy sự thống khổ như đang muốn trực trào ra.
Lương Hạo Hiên im lặng đứng đối diện cô ta, không có lấy một chút an ủi, thỉnh thoảng vẫn hay nhìn đông ngó tây để xem xem không bị ai phát hiện.
“Em bình tĩnh đi Vân Nhi, sao em lại như thế?”
“Anh cả buổi nói nói cười cười bàn luận sôi nổi với cái việc kết hôn của anh.
Đến cả nhìn em lấy một cái cũng không có, có phải anh sắp kết hôn với Tiết Thuỵ Du rồi nên không còn xem em ra gì nữa hay không?”
“Em bình tĩnh đi đã, ai nói em thế?”
“Không phải như thế thì là cái gì? Anh không quan tâm đến cảm nhận của em một chút nào.”
“Trước mặt mọi người anh phải như thế thôi, chứ em muốn anh phải làm sao bây giờ? Không thể để cho Tiết Thuỵ Du nghi ngờ được, em có hiểu không?”
Bỗng dưng Tiết Vân Nhi nhào đến ôm chầm lấy Lương Hạo Hiên, cô ta không thấy được biểu cảm chán ghét trên mặt anh ta nên không thể nào biết được anh ta đang chán đến mức nào.
Nhưng Lương Hạo Hiên vẫn không đẩy Tiết Vân Nhi ra, anh ta vẫn ôm lấy cô ta mà ra sức trấn an.
Bây giờ Tiết Vân Nhi đối với Lương Hạo Hiên chính xác mà nói thì chính là một cái vảy ngược, anh ta không thể nào làm chuyện khiến cho Tiết Vân Nhi phật lòng được cả.
Một khi Tiết Vân Nhi đã cảm thấy Lương Hạo Hiên không còn đáng tin nữa thì chắc chắn cô ta sẽ làm ra rất nhiều loại chuyện ngu xuẩn, có khi lại chính là tự huỷ công sức của anh ta nữa là.
Thế nên bây giờ mặc dù có không thích Tiết Vân Nhi nhưng Lương Hạo Hiên vẫn phải giữ thái độ hoà hoãn để cầm chừng cô ta đã.
“Hạo Hiên, anh sẽ kết hôn chứ?”
“Kết hôn chỉ là để hợp pháp hoá chuyện anh nhúng tay vào Tiết thị mà thôi.
Em yên tâm đi, anh đối với em trước sau như một, không đổi đâu.”
Mà toàn bộ những lời này, Tiết Thuỵ Du ở cách đó không xa cũng đã nghe thấy.
Cô cười lạnh một cái, thật là quá hay cho câu trước sau như một của Lương Hạo Hiên.
Trước đó cô biết chuyện thông qua Trình Dục Uy thì có khi còn nửa tin nửa ngờ chứ bây giờ lại do chính cô tận mắt chứng kiến, chính tai cô nghe thấy mấy lời này từ cặp đôi cẩu nam nữ kia thì Tiết Thuỵ Du có không muốn tin cũng phải tin rồi.
Hợp pháp hoá chuyện nhúng tay vào Tiết thị? Lương Hạo Hiên đang nghĩ anh ta là ai thế? Tiết Thuỵ Du cười lạnh rồi rời khỏi nơi đó, để lại đôi trẻ mặn nồng yêu thương.
Bây giờ cô là người nắm quyền chủ động chuyện này, cô có thể vào nhà rồi kêu gọi mọi người ra đây bắt gian tại trận nhưng Tiết Thuỵ Du sẽ không làm như thế đâu.
Phải xem bản lĩnh của Lương Hạo Hiên đến đâu đã, với cả cô có Trình Dục Uy đứng sau hậu thuẫn, cô sợ gì Lương Hạo Hiên đụng tay vào Tiết thị của cô?.